Kiều Trị Á trời sinh tính cẩn thận, trong thời gian một năm giằng co này, ngoài trừ có mấy lần mượn danh nghĩa đàm phán mà thương lượng với nhóm người mình một phen, hắn liền không bao giờ bước ra cửa một mình. Hơn nữa, trong quá trình đàm phán, hành vi cũng cực kỳ cẩn thận. Tuy rằng khiến người rất tức giận, nhưng ít ra ngoài cũng không có ý tứ làm nhục. Tuy rằng cái này khiến Thư Nhiên cũng có chút nổi giận, nhưng dù nói thế nào, ít nhất biểu hiện cung kính của hắn, hơn nữa Thư gia lại gặp phải tình huống như vậy, Thư Nhiên và Thư Bác cũng không thể gây khó dễ cho hắn.
Mà lần này, hắn rõ ràng đến để làm nhục, chẳng lẽ còn tính là bình thường? Thư Bác cố gắng làm rõ manh mối trong đầu, sau đó đưa ra kết luận duy nhất chính là tứ đại gia tộc đã sắp tổng tiến công rồi. Mà lúc này, Kiều Trị Á hiển nhiên là không trải qua nghĩ sâu tính kỹ. Từ nhỏ lớn lên cùng Kiều Trị Á, Thư Bác rất là tinh tường, ngày xưa hắn có quan hệ hảo hữu không tệ với mình, nhưng trên thực tế, lại rất oán hận mình trong nội tâm. Mà loại tâm lý gần như là bệnh trạng này, hắn chính là nguyên nhân gây ra chuyện.
Kiều Trị Á một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể cắn chặt hàm răng, nhìn Thư Bác. Hắn không thể không thừa nhận, hắn đã thua. Vô luận là khí độ, gan dạ sáng suốt hay là ý nghĩ. Hắn và Thư Bác tranh đấu với nhau, nếu như nói hắn có thể thắng, chỉ sợ cũng chỉ có vô tình.
- Đối phương quá mạnh mẽ, ba người chúng ta phải liên thủ mới có thể chạy đi! Chờ một chút, chúng ta đồng thời phát động công kích. Tranh thủ tìm được một đường sinh cơ a. Từ trước tới nay, Kiều Trị Á này đều là một bộ dạng tính trước kỹ càng không ai bì nổi, không nghĩ tới lại chỉ là một bao cỏ! Nếu như không phải hắn...
Thanh âm Gia Lôi Tư vang lên trong đầu những cường giả tứ đại gia tộc khác, mang theo một lượng tức giận.
- Trước tiên rời khỏi rồi nói sau.
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng cắt lời Gia Lôi Tư. Gia Lôi Tư hơi sững sờ, sau đó nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
- Dịch tử, ngươi muốn giết bọn chúng sao?
Trương Tạp nhỏ giọng hỏi bên tai Lâm Dịch. Lâm Dịch khẽ gật đầu một cái, ánh mắt lành lạnh nhìn người của tứ đại gia tộc. Những tên này lại dám cả gan gióng trống khua chiêng chạy đến cửa Thư gia đùa giỡn Thư Mộng. Lâm Dịch chỉ có thể nói, hắn cũng không phải là người hiếu sát, nhưng Thư Mộng đã sớm định tình với hắn, trong suy nghĩ hắn, Thư Mộng chính là thê tử của hắn. Đùa giỡn vợ của hắn như thế, nếu như nói Lâm Dịch còn có thể để bọn hắn bỏ chạy. Như vậy, thân là một nam nhân, còn có gì để nói?
Trương Tạp cũng nhẹ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng lui qua một bên.
- Đi!
Thanh âm hét to của Gia Lôi Tư vang lên trong đầu thanh niên lạnh lùng và trung niên mặt trắng. Chợt, ba người bọn họ động!
Chỉ thấy ba đạo thân ảnh, hóa thành ba đạo bạch mang, hướng về ba phương hướng, ầm ầm bắn lên không trung.
Trong lúc nhất thời, đệ tử Thư gia không có chú ý lập tức cả kinh, hô:
- Bọn hắn chạy thoát!
Tốc độ phản ứng của Thư Hồng và Trương Dịch cực nhanh, hai đạo thân ảnh lập tức điện xạ mà ra, đuổi theo về hai phương hướng.
- Hừ, muốn đào tẩu như vậy sao?
Lâm Dịch thầm nghĩ trong lòng, nhìn thoáng qua phương hướng không có người đuổi theo, thân hình có chút lóe lên, hoàn toàn biến mất.
Người Thư gia và người Tứ đại gia tộc cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn về không trung. Sáu đạo thân ảnh bắn đi cực nhanh, lập tức hoàn toàn biến mất.
- A!
Một tiếng thét chói tai đâm rách bầu trời bỗng nhiên vang lên. Thư Bác lập tức kinh hãi, ngẩng đầu xem xét, chợt hai mắt mở trừng, hô lên:
- Mộng nhi!
- Hỗn đản! Buông tiểu thư ra!
Nhưng thanh âm lo lắng của những người Thư gia khác cũng lập tức vang lên.
Chỉ thấy, trong nháy mắt, Thư Mộng một mực đứng một bên đã bị Kiều Trị Á bắt lấy!
Một tay Kiều Trị Á cầm cổ tay trắng trẻo của Thư Mộng, tay kia lại đặt lên cổ họng của nàng. Thần sắc Thư Mộng thống khổ, cực lực giãy giụa, nhưng lại không có chút hiệu quả nào. Một dòng nước ấm từ cổ tay trắng trẻo của nàng đi vào, khiến cả người nàng tê dại không chịu nổi, trong nháy mắt lực lượng đã biến mất.
Lúc này Thư Mộng vẫn chỉ là một bát cấp chiến sĩ, bị cường giả Hạ tinh vị trung giai như Kiều Trị Á khống chế, nàng căn bản không cách nào chống cự được.
- Buông nàng ra!
Thư Bác mãnh liệt đạp một cước, hai mắt đỏ thẫm quát lên.
- Tới một bước nữa, ta sẽ giết nàng!
Kiều Trị Á lập tức lui về phía sau một bước, đồng thời tay phải mãnh liệt dụng sức, trong miệng đồng dạng quát. Mà sắc mặt Thư Mộng, trong nháy mắt biến thành ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp lập tức tràn ngập tơ máu, đúng là biểu hiện hít thở không thông!
Thư Bác lập tức ngừng thân hình, đứng nguyên tại chỗ, quát:
- Hỗn đản! Buông Mộng nhi ra!
Thần sắc Thư Bác lo lắng, trong hai mắt mở trừng trừng tràn ngập lửa giận. Kể cả những người Thư gia khác, đều trợn mắt nhìn về phía Kiều Trị Á, trong miệng lớn tiếng mắng.
Kiều Trị Á lại dùng sức lần nữa, sắc mặt Thư Mộng từ đỏ hồng lập tức chuyển thành xanh mét, đôi mắt bắt đầu có chút hướng lên. Lực lượng Kiều Trị Á khống chế Thư Mộng thật sự quá lớn.
Khóe miệng Kiều Trị Á hiện ra một vòng cười lạnh, nhìn Thư Bác, nói:
- Đương nhiên, ta sẽ thả nàng. Bất quá, điều kiện tiên quyết là ta được rời khỏi đây an toàn!
Thư Bác lập tức đáp ứng:
- Tốt! Ta đáp ứng ngươi, buông Mộng nhi ra, ta để ngươi rời đi!
Kiều Trị Á khinh thường cười nói:
- Ngươi nghĩ ta ngu ngốc? Buông nàng ra, tính mạng của ta liệu có còn được bảo đảm? Ta không thể là đối thủ của ngươi.
Thư Bác cả giận nói:
- Hỗn đản! Ta nói thả ngươi đi là thả ngươi đi! Trước tiên buông Mộng nhi ra!
Kiều Trị Á cúi đầu, nhìn thoáng qua Thư Mộng, sắc mặt nàng tái nhợt, sắp mất đi ý thức, lập tức nhẹ buông lỏng tay, thân thể Thư Mộng lập tức mãnh liệt run rẩy vài cái, miễn cưỡng hô hấp vài hơi không khí, sắc mặt mới hơi chút chuyển biến tốt đẹp một ít. Nhưng mà ý thức cũng đã hoàn toàn hôn mê.
Tay Kiều Trị Á vẫn đặt trên cổ Thư Mộng, sau khi liếc nhìn Thư Bác một cái, nhìn về cái cổ thanh tú trắng như tuyết của Thư Mộng đang bị hắn nắm trong tay, đột nhiên nhẹ nhàng vuốt ve lên, đồng thời nhẹ cười nói:
- Da thịt thật trắng nõn a, một mỹ nữ đáng yêu như vậy, nếu chỉ vì phụ thân ngoan cố mà mất đi tính mạng thì cũng thật đáng tiếc. Bất quá, trước khi Kiều Trị Á ta chết, có thể có mỹ nữ như vậy làm bạn, cũng không tính là chịu thiệt hại.
Khóe miệng Kiều Trị á mang theo vẻ cười đắc ý.
Hai mắt Thư Bác sung huyết, điên cuồng hét lên:
- Kiều Trị Á! Nếu ngươi còn dám động đến một cọng tóc của Mộng nhi, ta nhất định sẽ làm ngươi hồn phi phách tán!
Tay Kiều Trị Á có chút dừng lại một hồi, mặt có chút mỉm cười, nhưng trong hai tròng mắt vẫn là một mảnh lạnh lùng, nói:
- Ta có thể hiểu là ngươi đang uy hiếp ta không?
Nói xong, tay phải nhẹ nhàng xiết chặt, Thư Mộng trong tay hắn lập tức vô lực giống như con gà con, thân thể bắt đầu run rẩy, đôi mắt đẹp cũng bắt đầu hướng lên trên lần nữa.