Chung Cực Truyền Thừa

Chương 67: Chương 67: Dị năng. (P4)




Lão Lý gật đầu tán thưởng, nói:

- Đúng, dị năng giả cực kỳ hiếm thấy, bình quân trong mỗi ngàn vạn người, sẽ xuất hiện một người, nhưng mỗi một dị năng giả đều là chiến sĩ cực kỳ cường đại, dị năng giả đồng cấp, có thể đơn giản đối phó năm tên chiến sĩ đồng cấp, dị năng giả thủ hộ trong truyền thuyết, chỉ cần một ý niệm trong đầu cũng có thể làm cho thiên địa biến sắc.

Lâm Dịch lập tức trừng to mắt, một lúc lâu sau mới thở dài nói ra:

- Dị năng, đúng là quá mức cường đại...

Lão Lý gật đầu, sau đó nói:

- Không nghĩ tới Lâm Yến lại là một dị năng giả, lúc vừa thức tỉnh, đúng là làm cho ta sợ nhảy dựng lên.

Đối với việc nghe được từ ngữ mới này, Lâm Dịch không khỏi mở miệng hỏi:

- Thức tỉnh?

Lý gật đầu nói:

- Dị năng giả bình thường đều chia thành ba giai đoạn: thức tỉnh, phát triển, chung giai tất cả là ba gia đoạn. Dị năng mạnh yếu, trên căn bản đều căn cứ từ tiềm lực con người mà định ra, tiềm lực của con người là khác nhau, sau khi đạt tới lực lượng cùng giai thì mạnh yếu khác biệt, mà dị năng giả giai đoạn thức tỉnh là sơ hiện, cũng phân chia cấp độ mạnh yếu, trưởng thành kỳ là quá trình phát triển tử từ, là quá trình thành thục, mà chung giai, chính là thời điểm dị năng giả hoàn toàn thành thục. Hơn nữa tiềm lực của bất cứ dị năng giả nào, đạt tới giai đoạn chung giai cuối cùng đều cường đại tới mức đáng sợ.

Lâm Dịch nghe vậy liền biết rõ đại khái về cái gọi là dị năng giả. Trong nội tâm không khỏi âm thầm phỏng đoán, tiềm lực dị năng của Lâm Yến, rốt cuộc là như thế nào?

Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, mỗi ngày Lâm Dịch đều luận bàn với Lý.

Lúc này đã thể hiện ra tiến bộ suốt một năm qua, một năm trước tốc độ biến thái của Lý thể hiện ra, Lâm Dịch không cách nào có thời gian phản ứng, nhưng mà lúc này, bằng vào tốc độ và lực lượng của Lý, Lâm Dịch từ trong Phong Vân Thư Các học tập được kỹ xảo, đã đủ để chống đỡ với Lý.

Mà Khương Phàm đứng ở bên cạnh đều rất ngạc nhiên, thầm cảm thán học viện đúng là lợi hại.

Rốt cuộc Bạch Đế khánh mỗi năm có một lần đã qua đi, mà Bạch Đế khánh lần này là Lâm Dịch đón mừng cùng mọi ngưởi ở Vũ Môn. Trên thực tế trừ lần đầu tiên trở về nhà trở về ra, Lâm Dịch không muốn quay về nhà nữa.

Loại cảm giác nhìn vật nhớ người, Lâm Dịch không thích cảm giác này nhất.

Hôm nay là ngày mười bảy, tính toán thời gian, chính là ngày mà Lâm Dịch ước định với người chăn nuôi.

Lâm Dịch, Khương Phàm, Lý và đám người trong trấn, đều đi ra trước cửa thôn, sắc trời cũng đã vào buổi trưa, ánh mặt trời tháng một ấm áp dễ chịu treo trên không trung, tản ra tình cảm ấm áp.

- Lâm Dịch, khi quay trở lại học viện nhớ học tập thật tốt, không được làm cho chúng ta thất vọng nha!

Khương Phàm lớn tiếng cười nói.

Lâm Dịch gật đầu, sau đó hơi kích động nói:

- Lâm Dịch tuyệt đối sẽ không làm cho các vị thúc thúc bá bá thất vọng đâu.

Mọi người đều cười ha hả, trừ những trưởng bối ra, những đám bạn chơi trước kia cũng chạy ra cửa thôn tiễn đưa Lâm Dịch, trong miệng kêu:

- Dịch tử, lần sau trở lại phải mua đồ ăn ngon và đồ chơi tốt cho chúng ta đấy nhé.

Đương nhiên Lâm Dịch cũng đáp lại từng người.

Không cần phải đợi lâu, ở phía xa xa có một bóng đen mờ ảo xuất hiện, đám thôn dân đứng ở Vũ Môn nhìn thấy kêu to:

- Đến rồi!

Tất cả mọi người cùng ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng đen càng ngày càng to kia xuất hiện rõ ràng, quả nhiên chính là đầu Ước Ba Long kia.

- A! Đúng là quái vật to lớn!

- Trời ạ!

Dân chúng trong thôn chưa từng nhìn thấy sinh vật nào to lớn như nên lập tức kinh hô, nhìn thấy thân hình to lớn khổng lồ của Ước Ba Long, lập tức trong nội tâm sinh ra cảm giác sợ hãi.

Dần dần, Ước Ba Long lơ lửng cách mặt đất hơn ba mươi mét. Đột nhiên một thiếu niên từ trên lưng của Ước Ba Long thò đầu ra, nhìn thấy Lâm Dịch lập tức hô lên:

- Ha ha, Lâm Dịch, ta đến rồi.

Lâm Dịch đang chào từ biệt mọi người thì sau khi nghe được tiếng gọi này liền sửng sờ, không khỏi quay đầu lại nhìn lên phía trên.

- La Á? Tại sao ngươi lại tới đây?

Chỉ thấy thiếu niên thò đầu ra từ trên lưng Ước Ba Long, chính là La Á.

Trên mặt La Á vẫn mang theo bộ dáng tươi cười nói ra:

- Ta ở trong nhà thật sự quá nhàm chán, vài ngày trước ta đi ra khỏi thành chơi, vừa vặn gặp phải vị đại thúc này muốn đi đón ngươi, vì vậy ta đi theo, ha ha, ai là bá phụ thế?

Nói xong, đôi mắt của hắn nhìn vào đám người sau lưng Lâm Dịch.

Lâm Dịch nghe thấy La Á nhắc tới phụ thân, trong lòng cảm thấy buồn bã, nhưng lại cười nói:

- Phụ thân ta đi ra ngoài rồi, lần tới ta giới thiệu cho ngươi.

Nói xong quay đầu lại, nhìn dân chúng trong thôn trấn nói ra:

- Các vị thúc thúc bá bá, Lâm Dịch đi đây, Lâm Dịch nhất định sẽ không để cho mọi người thất vọng!

Mọi người lập tức bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận, chào từ biệt Lâm Dịch. Lâm Dịch phất tay, La Á thì lấy trên người của Ước Ba Long một cái thang dây, thả xuống mặt đất.

Theo thang dây, Lâm Dịch bò lên trên người của Ước Ba Long. Sau khi ngồi trên lưng Ước Ba Long phất tay lần nữa, Ước Ba Long từ từ bay vào không trung.

Một đường không nói chuyện, bọn người Lâm Dịch đi tới ngày thứ ba, đến Hi Á Thành. Tiến về trước thành môn đem Ám Tương và Lý Văn lên người Ước Ba Long, liền ngựa không dừng vó tiếp tục xuất phát, rốt cục vào thời gian trước khi nhập học, chạy về học viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.