Chung Cực Truyền Thừa

Chương 706: Chương 706: Địch thanh.




Lâm Dịch nghe vậy lắc đầu bật cười, tính cách của Lan Kinh Vương quá ngây thẳng, lại không câu nệ tiểu tiết, đáng giá kết giao, nhưng lý luận này, Lâm Dịch khó mà tiếp nhận được.

Lâm Dịch vẫn cho rằng, chuyện nam nữ hoan ái, phải ở tình huống lưỡng tình tương duyệt mới có thể tiến hành, nếu không, chỉ có hoan mà không có ái, có khác gì cầm thú đâu?

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch không nhịn được m cười bản thân mình, mình là người, mà ngồi ở bên cạnh mình, đều là thú, vậy thì còn bàn gì tới ' thú ' nữa...Quan điểm của mình đối với bọn họ có điểm quái dị, cũng có thể lý giải.

Lâm Dịch lắc đầu, vẫn cười cự tuyệt, nói:

- Hay là thôi đi, tiểu đệ vô phúc tiêu thụ, vẫn nên cho đại ca hưởng thụ đi.

Lan Kinh không xác định nói:

- Huynh đệ ngươi thực sự không muốn? Những cô nàng này rất xinh đẹp nha!

Lan Kinh Vương vẫn chưa buông tha cho Lâm Dịch.

Lâm Dịch cười khổ, lắc đầu:

- Không, đại ca ngươi hưởng thụ đi.

- Như vậy ah...

Lan Kinh Vương nghe vậy, cũng không hề miễn cưỡng. Trong đôi mắt phát ra dục hỏa làm cho những nữ tử kia sợ hãi, nhìn Lang Đầu, cười hắc hắc, nói:

- Tìm một chỗ an trí cho những cô nàng này, trông giữ cẩn thận.

Lang Đầu lĩnh mệnh, lập tức mang theo mười nữ tử này xuống dưới.

Nhìn thấy những nữ tử này rời đi, Lâm Dịch mới quay đầu lại nhìn Lan Kinh Vương, nói:

- Đại ca, ngươi gọi ta đến, không phải là vì chuyện này chứ?

Đương nhiên Lan Kinh Vương gật đầu, ói:

- Ừ, là chuyện này!

Lâm Dịch nghe xong trợn trắng mắt, cuối cùng bất đắc dĩ cười cười.

Đương nhiên hắn biết Lan Kinh Vương đã xem hắn là huynh đệ. Cho dù có công việc bận rộn cũng không quên hắn đi, có thể đoán được địa vị của Lâm Dịch trong suy nghĩ của hắn, tuy chuyện này Lâm Dịch có nguyên tắc của mình, nhưng vẫn cảm động, tâm tư quen biết Lan Kinh Vương vì lợi ích và hiệu quả ban đầu, đã biến mất vô tung vô ảnh.

Lâm Dịch chính là người như vậy, ngươi thiệt tình với hắn, đương nhiên hắn sẽ đối xử thật tâm với ngươi.

Lúc này nhìn Lan Kinh Vương, cười nói:

- Cám ơn đại ca, chuyện này cũng nghĩ tới ta.

Lan Kinh Vương nghe vậy, nhưng lại không vui nói:

- Huynh đệ đang nói cái gì? Mạng của đại ca là do ngươi cứu, hôm nay ngươi chính là huynh đệ của ta, đương nhiên có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Không phải ta nói...Những cô nàng kia, ngươi thật sự không cần sao?

Nói xong, còn dùng ánh mắt cực kỳ xấu xa nhìn Lâm Dịch.

Lâm Dịch lại lần nữa dở khóc dở cười, lập tức đứng dậy, cười hắc hắc nói:

- Chuyện này, tiểu đệ không phụng bồi, đại ca còn có việc, tiểu đệ đi xuống trước.

Nói xong, cũng không đợi Lan Kinh Vương nói chuyện, hắn liền biến mất, Lan Kinh Vương lấy lại tinh thần, nhưng bộ dáng tươi cài...Hắn vô cùng thỏa mãn với biểu lộ của Lâm Dịch.

Cứu mạng của hắn, còn cực kỳ thành khẩn, về phần là nhân loại, thần thú gì đó, hắn không coi ra cái gì.

Trong Thiên Giới, điểm truy cầu cuối cùng của mỗi sinh vật, chính là ngưng tụ thần cách, nhưng bởi vì nhân loại có số lượng động, cao thủ cũng tương đối nhiều. Mà yêu thú, thần thú và các loại loại thú, trong cơ thể có nội đan, đó chính là linh dược tăng thực lực tốt nhất, cho nên yêu thú mới không hòa hợp với nhân loại.

Lan Kinh Vương cũng không phải có tâm địa bồ tát. Chỉ cần Lâm Dịch chân thành với hắn, chuyện Lâm Dịch săn giết yêu thú, hắn cũng không cần quản làm gì.

Sau khi cười cười, trong mắt hắn lộ ra nụ cười dâm đãng, bước ra ngoài...Mục đích là gì, đương nhiên không cần nói nhiều.

Rời khỏi động phủ Lan Kinh Vương, nhưng trong nhất thời, Lâm Dịch không có nơi đi, đi tới hiện trường khai thác quan sát, tất cả yêu thú nhìn thấy hắn tới, lập tức quỳ một chân trên đất thỉnh an. Phất phất tay, bảo bọn họ đứng dậy.

- Nhị đại vương.

Mở miệng nói chuyện là một đầu yêu thú thổ tê, thân cao ba mét có dư, trên mũi có một cái sừng tê giác, trên người có một tầng tê giáp màu vàng đất, cực kỳ dày đặc nặng nề.

Lâm Dịch cười gật gật đầu, trong miệng hỏi:

- Tiến độ như thế nào?

Tuy yêu thú này không cách nào biến thành người, nhưng lại có thể thu nhỏ tỷ lệ thân thể, đương nhiên, nhìn từ ngoài vào, vẫn có thể nhìn ra đặc điểm riêng của từng loài, trước mặt là yêu thú thổ tê, cũng là như vậy.

- Hồi bẩm nhị đại vương, hôm nay, đã khai thác được hơn ba mươi vạn linh thạch.

Thổ tê cung kính trả lời.

Lâm Dịch liếc nhìn lũ yêu thú đang làm việc.

Chỉ thấy thỉnh thoảng có một đạo năng lượng sáng bóng lóe ra, từng khối linh thạch không ngừng từ trong lòng đất chui ra ngoài, sau đó bị người ta thu vào không gian giới chỉ, cứ thế mà tiếp tục.

Lâm Dịch gật gật đầu, cười nói:

- Huynh đệ vất vả rồi.

Thổ tê kia lập tức chắp tay cảm kích, nói:

- Không vất vả, không vất vả.

Lâm Dịch than nhẹ một tiếng, cười vỗ vỗ cánh tay của đối phương, lập tức quay người, đi ra ngoài, mà thổ tê kia vẫn lộ ra thần sắc cảm kích, cung kính đưa mắt nhìn Lâm Dịch rời đi.

Ở địa phương như Thiên Giới, đều dùng thực lực nói chuyện, mặc dù Lan Kinh Vương không có nói mình được Lâm Dịch cứu, nhưng tất cả yêu thú đều nhận định thực lực của Lâm Dịch mạnh hơn mình, ở nơi mà thực lực chính là quyền nói chuyện, Lâm Dịch có thể đối xử hiền hòa với yêu thú như thế, làm cho những yêu thú này cực kỳ kính sợ và cảm kích Lâm Dịch.

Chẳng có mục đích đi lại trong linh mạch, Lâm Dịch suy nghĩ tới chuyện ở đại lục Bạch Đế.

Trong lúc suy nghĩ, nhưng trong quá trình suy nghĩ này, hắn cảm nhận được thứ kỳ diệu nào đó, có lẽ thần thức của hắn không hữu dụng, có lẽ không có năng lượng kinh người. Nhưng mà, cho dù là thời gian, không gian, đều không ngăn cản được bước chân của hắn. Trong nháy mắt, chỉ trong nháy mắt, hắn có thể bay vô số ức km, bay đến trong lòng người mình thương.

- Mộng nhi, Linh Lung...

Lâm Dịch thì thào.

Khơi dậy, nhớ nhung tích súc trong lòng của hắn, Lâm Dịch muốn phát tiết thật mãnh liệt, hắn bay ra khỏi cửa động của linh mạch.

Hóa thành một đạo lưu quang, từ đáy biển lao ra! Nước biển ngập trời, sương mù màu tím chung quanh làm cho hắn khó có thể nhìn thấy vật gì, nhưng vẫn nghe được tiếng thủy triều lao nhanh, đang vang lên ầm âm bên tai.

Lâm Dịch không ngừng nhắm một hướng mà bay đi.

Trên mặt biển, xuất hiện một ngọn núi cao tận mây, cao tới mấy ngàn thước, giống như một thanh kiếm, đâm thẳng từ đáy biển lên, dốc đứng, vách đá lỏm chỏm, mang theo khí thế sắc bén bàng bạc, đứng vững ở trong biển mây!

Cũng lúc đó, một tiếng địch vang lên, mà tiếng địch này, giống như có ma lực vô cùng vô tận, ngay cả âm thanh của sóng biển với nhau, cũng bị nó lấn át hoàn toàn, trong lúc nhất thời, âm thanh ầm ầm của tiếng sóng, cũng chỉ còn lại tiếng địch lượn lờ như tiên âm.

Trong bất tri bất giác, trên bầu trời, xuất hiện rất nhiều bóng dáng, trên mặt biển có vô số đầu nhô lên, hình như tất cả yêu thú đều lắng nghe âm thanh như tiên âm này, trong mắt mang theo mê mang.

Tiên âm khi thì thâm trầm, lúc thì vui thích, lúc thì ảm đạm, khi thì lao nhanh...Những yêu thú này, đã từng nghe được tiên âm sao?

Tiên âm này trực chỉ linh hồn, khiến chúng nó như si mê như say sưa, như điên như tiên, không có người nào nguyện ý nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng nghe, nghe...

Cũng không biết qua bao lâu, tiên âm dần dần biến mất, bóng dảng ảm đạm trong đỉnh núi khuất trong biển mây, lập tức, biến mất không thấy gì nữa. Mà vô số yêu thú chung quanh, vẫn đang chìm trong tiên âm trực chỉ linh hồn kia, thật lâu, thật lâu.

- Đây là tiếng địch của nhị đại vương...

Trên mặt biển, vừa định rời khỏi linh mạch, Lan Kinh Vương tiến về hang ổ của mình, bọn Lang Đầu, vừa mới nghe tiên âm như thế. Mở miệng nói chuyện, chính là Lang Đầu.

Tiếng địch của Lâm Dịch mang theo cả tâm thần của mình, đây cũng là cách tăng tu vi tâm thần nhanh hơn, trọng yếu nhất, có chút vô vi mà làm.

Lâm Dịch không biết âm luật của mình thế nào, cũng chỉ mang theo tâm trạng phập phồng mà thổi thôi, để phát tiết nhớ thương trong lòng của mình, lại vừa phù hợp với tâm tình vô vi.

Tiếng địch của hắn, mang theo tiếng lòng, trong quá trình hắn thổi, đương nhiên tinh thần lực khổng lồ cũng phát ra, dùng âm vi giới, thỏa thích trình bày tưởng niệm và tự trách của mình, việc này cũng giải khai nhớ thương trong lòng, âm thanh như vậy, đương nhiên xâm nhập lình hồn người nghe, trong bất tri bất giác, ảnh hưởng tới cảm xúc của nhiều người.

Mặc dù Lan Kinh Vương là đàn ông thô cuồng, nhưng nghe tiếng địch như thế, cũng không có biết ẩm đạm, hắn chưa bao giờ biết bi thương nhớ mong là gì, đương nhiên hắn không sinh ra bi thương nhớ mong/

Nhưng cảm thụ tia bi thương nhớ mong này, hắn vẫn nhận ra điều gì đó.

Than nhẹ một tiếng, Lan Kinh Vương chậm rãi nói:

- Trong nội tâm của huynh đệ ta rất khổ, hắn nhất định là nghĩ tới hai đệ muội rồi.

Lang Đầu có chút gật đầu, sau lưng của Lang Đầu, chính là hơn mười nữ nhân đang bị chuyển tới hang ổ của Lan Kinh Vương.

Tâm sự của nữ nhân còn nhiều và sâu hơn nam nhân, tiếng địch của Lâm Dịch trực chỉ linh hồn, những nữ tử này nghĩ tới tai nạn cả đời của mình, bị Kim Bằng cưỡng ép bắt đến, trinh tiết không còn, cả ngày còn phải mang theo gương mặt cười, bị đánh, bị chửi, nhưng không thể khóc, thậm chí còn phải cười, thậm chí còn cười mà cầu khẩn người chà đạp làm các nàng thống khổ...

Trong lúc nhất thời, tiếng khóc nức nở sau lưng Lang Đầu vang lên, Lan Kinh Vương và Lang Đầu quay đầu lại, chỉ thấy những cô gái này đang đẫm hệ, hai con ngươi phủ sương mù, ánh nhìn xa xăm, những giọt nước mắt buồn khỏ bi thương lăn dài trên gò má, làm cho người ta thương yêu.

Cho dù quê mùa như Lan Kinh Vương, cũng xuất hiện một tia thương tiếc.

Than nhẹ một tiếng, đột nhiên Lan Kinh Vương trầm giọng nói với Lang Đầu:

- Truyền lệnh xuống, tìm mấy trăm yêu thú lục giai tin tưởng được, đưa vào linh mạch Thượng Cổ, đẩy mạnh khai thác nhanh hơn...Trong lòng huynh đệ của ta khổ như thế, làm đại ca không có thể giúp hắn, chỉ có thể giúp hắn kiếm lộ phí sớm ngày trở về, sớm ngày gặp được hai đệ muội.

Lang Đầu lập tức khom người lĩnh mệnh, nói:

- Vâng!

Lập tức hóa thành một đạo lưu quang, chui vào trong mặt biển.

Lan Kinh Vương nhìn về biển mây, than nhẹ một tiếng, bắt đầu dẫn những nữ nhân này về hang ổ của mình.

Hắn cũng không tha những nữ nhân này, nhưng ít ra...Hắn sẽ đối xử tốt với các nàng...

Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt, thời gian ba tháng lại trôi qua.

Bởi vì tăng mạnh khai thác linh mạch, dưới tình huống không làm linh lực tiết ra, một ngày khai thác được bốn trăm vạn linh thạch. Thời gian ba tháng trôi qua, đã khai thác được ba trăm sáu mươi ức linh thạch.

Đương nhiên Lâm Dịch biết rõ nguyên nhân Lan Kinh Vương tăng mạnh khai thác, trong nội tâm âm thầm cảm động.

Ngày hôm nay, Lang Đầu cao hứng bừng bừng chạy vào động phủ Lâm Dịch.

- Nhị đại vương!

Lâm Dịch đang nhắm mắt dưỡng thần, mở hai mắt ra, nhìn thấy biểu lộ cao hứng đối phương, cũng cảm thấy sững sờ, lập tức cười nói:

- Có chuyện gì sao?

- Đại vương mời ngài đi qua, hôm nay, Đại Vương muốn ngưng tụ linh tinh cho ngài!

Lang Đầu cao hứng nói ra.

- Cái gì?

Lâm Dịch lập tức đứng dậy, trong đôi mắt, mang theo thần sắc vui mừng...

Lang Đầu dẫn đường, Lâm Dịch vội vã đi về hướng bãi khai thác.

Trong đôi mắt của Lâm Dịch mang theo vui mừng, kích động không thôi.

Tuy hắn cũng biết, đây chỉ là khối linh tinh thứ nhất mà thôi, nhưng hắn vẫn cảm thấy kích động...Bởi vì thứ này chính là tiêu chí cho hắn quay trở lại đại lục Bạch Đế, cũng là một bước tiến lớn.

Đi xuyên qua thông đạo uốn lượn, trước mặt rộng mở trong sáng.

Chỉ thấy ở một nơi có diện tích hơn một ngàn bình phương, vô cùng sáng sủa, bốn phía khảm đầy linh thạch, tản mát ra hào quang nhu hòa, giống như sao trên bầu trời, diệu diệu sinh huy (*chiếu sáng), vô cùng sáng ngời.

Hôm nay trong sân khai thác đã đông người. Mà ở vị trí trung tâm nhất, có một đống linh thạch chồng chất, ở đứng ở phía trước linh thạch, chính là bọn người Lan Kinh Vương.

- Nhị đại vương!

Nhìn thấy Lâm Dịch và Lang Đầu tới, tất cả yêu thú lập tức quỳ một chân, cao giọng hô. Cả không gian, đều có tiếng vang quanh quẩn.

Lâm Dịch tâm tình kích động, nhưng vẫn hít sâu một hơi, sau khi bình ổn tâm tình một chút, mở miệng nói:

- Đều đứng lên đi.

Nói xong, đi tới trước mặt Lan Kinh Vương.

Lan Kinh Vương cười hắc hắc, cái đầu trơn bóng của hắn tản ra hào quang lập lòe. Trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ, hình như hắn còn vui vẻ hơn cả Lâm Dịch.

- Đại ca...

Lâm Dịch đi tới trước người hắn, cầm tay hắn, ánh mắt kích động, nhưng lại không nói ra lời.

Lan Kinh Vương cười ha hả, vỗ tay của Lâm Dịch, cười nói:

- Nói cái gì cũng không cần, ta là đại ca của ngươi!

Một câu "Ta là đại ca của ngươi.

đã làm cho thân thể Lâm Dịch run lên nhè nhẹ, nhớ tới mục đích của mình khi cứu người, mục đích chân thật, Lâm Dịch cảm thấy hổ thẹn, hắn cùi đầu, không biết suy nghĩ cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu, hai gối quỳ xuống, quỳ trên mặt đất, sau đó dập đầu ba cái, ngẩng đầu hô một tiếng "Đại ca.

Lan Kinh Vương bị động tác của Lâm Dịch làm giật mình, liền vội vàng nâng hắn dậy, không vui nói:

- Huynh đệ, ngươi đang làm gì đó?

Lâm Dịch tươi cười, không có nói chuyện.

Chỉ có hắn biết rõ...Vào lúc này, bởi vì một câu nói của Lan Kinh Vương, hắn mới chính thức xem Lan Kinh Vương là đại ca. Mà trước đó, tuy hắn cũng chân thành với Lan Kinh Vương, nhưng tổng thể mà nói, vẫn có chỗ giữ lại.

Ba cái dập đầu này, tuyệt đối không sai!

Lan Kinh Vương thấy Lâm Dịch chỉ cười không nói, trong nội tâm có chút ấm áp. Thật sự không nói ra, mà chỉ linh thạch nói với Lâm Dịch:

- Ta tin tưởng ngươi chờ đợi ngày này rất lâu rồi, hôm nay ngưng tụ viên linh tinh đầu tiên cho ngươi.

Trong ánh mắt của Lâm Dịch xuất hiện một tia kích động, gật đầu.

- Đều lui ra đi, chừa vị trí cho ta!

Lan Kinh Vương cười ha hả, lập tức quay đầu nói ra.

Yêu thú chung quanh cung kính lui ra sau vài bước, nhìn Lan Kinh Vương.

Lan Kinh Vương lại cười nói với Lâm Dịch:

- Huynh đệ ngươi lui ra phía sau vài bước, sẽ tốt thôi!

Lâm Dịch gật đầu, cảm kích, nói:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.