Bạch Tiếu Thiên cười lắc đầu, nói:
- Vậy đi đi thôi, ngươi trở về đi. Chuyện này phải giữ bí mật, nếu có thể, tốt nhất ngay cả Lạp Cổ Kỳ cũng đừng nói.
Lâm Dịch gật đầu, đứng dậy:
- Ta đây xin cáo lui.
Bạch Tiếu Thiên gật đầu. Lâm Dịch hơi khom người, sau đó, xoay người đi ra ngoài.
Sau khi Lâm Dịch rời đi, biểu tình trên mặt Bạch Tiếu Thiên mới dần dần thu liễm. Một đôi mắt tuấn tú lộ ra suy nghĩ sâu xa. Sau một lát đứng dậy, xoay người đi vào thư phòng.
Trở lại gian phòng, lại phát hiện mấy người Lạp Cổ Kỳ, Khải Ni Cổ Lạp đều ở bên trong. Lâm Dịchvào cửa, cũng không nhịn được hướng hắn nhìn lại. Bất quá không có truy vấn Bạch Tiếu Thiên tìm Lâm Dịch đến tột cùng là vì chuyện gì. Lạp Cổ Kỳ dù sao vẫn tương đối hiểu lý lẽ. Lập tức mấy người tán dóc một trận, sau đó, liền đi tới hàng ghế ở khu khán giả được Lạp Cổ Kỳ bao lại, rốt cuộc chúc mừng Lâm Dịch khang phục.
Trong bữa tiệc, Lâm Dịch hiếu kỳ hỏi ra tình huống ngày đó sau khi hắn thụ thương hôn mê. Lạp Cổ Kỳ cũng nói cho hắn. Khi Thủy Linh Lung biết được nguy cơ lần này, thiếu chút nữa muốn mạng của hắn, nhất thời kinh hãi hoa dung thất sắc. Trước đó, nàng là không biết.
- Thì ra là thế. Nói như vậy, mạng của ta vẫn là vị Bạch Ngạn Thanh đại nhân cứu?
Lạp Cổ Kỳ gật đầu nói:
- Bạch Ngạn Thanh đại nhân sớm tại nghìn năm trước đã trở thành Thánh Giai. Thực lực hiện nay, chỉ e đã tiếp cận Đại Tinh Vị hạ giai, phi thường lợi hại. Hắn chủ tu Quang Hệ dị năng, ở trên đại lục có xưng hào Quang Minh Thánh Thủ. Có người nói, chỉ cần còn có một hơi thở, hắn là có thể đem thân thể người bị thương hoàn toàn chữa trị.
Lâm Dịch lộ ra biểu tình sợ hãi cảm thán không thôi. Chỉ cần còn có một hơi thở là có thể đem thân thể người bị thương hoàn toàn chữa khỏi? Quả nhiên là thần thông thần kỳ.
- Thân thể ngươi khôi phục thế nào?
Lạp Cổ Kỳ mở miệng dò hỏi.
Lâm Dịch cười cười nói:
- Đã không có gì trở ngại. Lại nghỉ ngơi vài ngày, tinh thần lực liền có thể khôi phục.
Lạp Cổ Kỳ gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi. Trận thi đấu thứ hai của ngươi đã xong, trận tiếp theo hẳn là cũng còn thời gian hơn mười ngày, nhân lúc này nghỉ ngơi và phục hồi một chút thật tốt. Tu hành việc này không cấp bách được.
Lâm Dịch gật đầu:
- Ân, ta biết.
Sau đó mọi người lại ăn uống một trận, sau đó đều tự rời khỏi.
Trở lại gian phòng, Lâm Dịch liền mượn cớ bản thân mệt mỏi, liền đi ngủ. Thủy Linh Lung cũng biết Lâm Dịch vừa mới thanh tỉnh. Tinh thần lực tự nhiên không có hoàn toàn khôi phục, do đó cũng không nói gì thêm.
Nhưng mà, Lâm Dịch vừa nhắm mắt lại, lại tiến nhập trong ý thức hải.
Chỉ thấy kim sắc linh hồn Kim Châu lúc này quang có vẻ có chút ảm đạm. Rất hiển nhiên lần này bị thương đối với Lâm Dịch mà nói vẫn là tương đối nghiêm trọng. Quang mang trên tinh lam sắc lĩnh vực cũng mờ đi rất nhiều. Số lượng dịch thể tinh thần lực chảy quanh tinh lam sắc lĩnh vực không bằng một phần ba thời kỳ toàn thịnh. Bất quá đang không ngừng tăng thêm, tuy nhiên tốc độ rất chậm.
Đến lúc đó, Lâm Dịch mới bắt đầu suy nghĩ ngày đó đến tột cùng là phát sinh chuyện gì.
Lâm Dịch rất rõ ràng. Bạch Hổ thật lớn kia kỳ thực chỉ là một hư ảnh mà thôi! Người khác không biết, nhưng chính hắn lại rất rõ ràng. Đó không có khả năng là như mấy người Thánh giai suy đoán, có ma thú nào đó đột nhiên phát động công kích với hắn. Lâm Dịch mơ hồ cảm giác được, vấn đề là ở trên người hắn.
Lập tức, hắn không khỏi nhớ lại tiếng hổ khiếu trước khi sự tình xảy ra.
- Lúc đó ta đang thử nghiệm đồng thời gia trì chiến văn và linh văn, cuối cùng cũng đạt được thành công. Sau đó,...
Lâm Dịch dần dần hồi tưởng lại.
- Lẽ nào...
Trong đầu Lâm Dịch đột nhiên toát ra một suy nghĩ.
- Lẽ nào cổ lực lượng kia, dĩ nhiên là do chính mình làm ra sao?
Trong lòng Lâm Dịch có chút khiếp sợ nghĩ. Nhưng mà càng càng thấy có thể.
Đầu tiên, xuất hiện Hổ Khiếu cùng với hổ ảnh cực lớn kia, chính là hình tượng Bạch Hổ! Bản thân Lâm Dịch lại có chiến văn và linh văn, chính là Bạch Hổ! Lâm Cường nói, vẫn là siêu hạng chiến văn trong truyền thuyết! Tuy rằng vẫn không quá rõ vì sao bản thân đột nhiên có nó, nhưng nghĩ đến Lâm Cường không có khả năng lừa dối mình.
Bản thân lúc đó muốn đồng thời gia trì chiến văn và linh văn. Cuối cùng cũng đạt được thành công, hắn rất rõ ràng cảm giác được một cổ lực lượng cường đại khiến hắn hầu như ngây ra, từ trong cơ thể dũng mãnh phát ra. Mà ở trong nháy mắt đó, tiếng hổ khiếu liền vang lên. Nếu như nói là trùng hợp, vậy cũng có chút quá xảo hợp đi.
Sau đó, cổ lực lượng kia nhanh chóng đề thăng, hầu như trong nháy mắt đã đột phá cực hạn thân thể hắn hiện nay có khả năng thừa thụ, hắn liền hôn mê đi. Mà theo Lạp Cổ Kỳ nói, khi bọn họ chạy đi, tràng diện đó chỉ còn thân thể mình và một mảnh đất bị phá hủy. Căn bản không có thân ảnh Bạch Hổ nào cả.
- Lẽ nào...chiến văn và linh văn đồng thời xuất hiện, sẽ kích phát lượng cường đại nào đó?
Lâm Dịch suy đoán trong lòng nói. Vừa nghĩ đến cổ lực lượng cường đại khiến người ta kinh hãi kia, Lâm Dịch cũng nhịn không được hơi run sợ.
- Xem ra trong chiến văn này, tựa hồ còn rất nhiều bí mật.
Lâm Dịch không khỏi nghĩ đến, lập tức tâm tư nhanh chóng vận chuyển. Đối với Bạch Hổ chiến văn đột nhiên xuất hiện tràn ngập hiếu kỳ. Rốt cuộc chính mình vì sao lại đột nhiên có được Bạch Hổ chiến văn? Nếu như nói là huyết mạch truyền thừa, như vậy muội muội lẽ ra cũng có thể thừa kế được. Nhưng nàng tựa hồ không có. Hơn nữa, khi chiến văn thức tỉnh, phụ thân có nói một câu - truyền thừa lạc ấn. Đó đến tột cùng là vật gì?
Trong lòng Lâm Dịch nhất thời tràn đầy áp lực, không nhịn được nghi hoặc và hiếu kỳ. Mãi cho đến một lúc lâu sau mới khó khăn lắm đè xuống, hít sâu một hơi.
- Thánh Giai... Chỉ cần đạt được Thánh Giai, đây tất cả liền có thể giải đáp.
Lâm Dịch chờ mong. Sự tình nghĩ đã thông, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Hơn mười ngày kế tiếp, Lâm Dịch bị Thủy Linh Lung nhìn chằm chằm. Cho dù là tu hành, cũng chỉ có thể tiến hành một ít tu hành mang tính bảo trì và khôi phục. Rất hiển nhiên, Lâm Dịch hai lần tu hành, hai lần hôn mê đã khiến Thủy Linh Lung không dám tin tưởng hắn. Tầng vải mỏng giữa hai người vẫn không có đâm thủng. Lâm Dịch tựa hồ còn có chút mê man, đối với cảm tình Thủy Linh Lung biểu hiện ra ngoài, Lâm Dịch có thể cảm giác được, nhưng lại không dám tiếp thu. Hai người cứ như vậy kéo dài.
Mà thời gian hơn mười ngày này, thi đấu từ 2184 đến 1092 đã hoàn toàn kết thúc. Đấu bán kết là không đấu lại. Thua là thua, không có cơ hội trở lại. Mà sau đó 1092 đến 546 trận đấu cũng triển khai.
Xét thấy số người thi đấu vẫn còn nhiều lắm, do đó, trận đấu 546 cũng là đồng thời tiến hành mười trận. Lúc này đây đối thủ của Lâm Dịch so với thanh niên lực lưỡng lần trước không thể nghi ngờ lợi hại hơn rất nhiều! Cũng đã đạt được trình độ Bát cấp đỉnh phong! Dưới tình huống Lâm Dịch không gia trì chiến văn, cùng Lâm Dịch tương đương. Chỉ là, Lâm Dịch trừ thể thuật ra, còn có một năng lực - lĩnh vực.