Chung Cực Truyền Thừa

Chương 500: Chương 500: Gặp lại.




Nhưng không có cách nào, mặc dù nàng là Đại trưởng lão Thủy hệ cũng không có quyền lợi đại biểu cho Cổ Năng làm ra quyết định. Dù sao Vân Băng là người quan trọng để đạt được miếng thần khí bông tai kia. Nếu đem thần khí so sánh với hạnh phúc của Vân Băng, không thể nghi ngờ nó trọng yếu hơn rất nhiều...ít nhất đối với địa phương như Cổ Năng là vậy.

Nhưng nàng cũng là Đại trưởng lão Thủy hệ, cũng là mẫu thân của Vân Băng a. Có mẫu thân nào nhìn nữ nhi của chính mình chịu thống khổ mà làm như không thấy không? Có lẽ có...thế nhưng không phải nàng.

Cho nên chỉ cần có chút thời gian thì nàng sẽ đi qua tiếp chuyện với con gái...suốt đoạn thời gian gần ba mươi năm qua không phải nàng không nghĩ tới chuyện đưa con gái ra ngoài. Thế nhưng lực lượng toàn thân của Vân Băng đã bị phong ấn, căn bản không có năng lực ly khai Cổ Năng một mình, thậm chí rời khỏi Bổn Nguyên Chi Tháp cũng không thể. Mặc dù chính mình là Đại trưởng lão Thủy hệ thế nhưng bởi vì có quan hệ mẫu tử với Vân Băng cho nên suốt khoảng thời gian ba mươi năm qua, những thế lực của nàng đều bị bớt đi rất nhiều...Bởi vì nó có liên quan tới sự tình của Vân Băng.

Hiện giờ chứng kiến mẫu tử Vân Băng gặp lại nhau, hốc mắt nàng không khỏi ươn ướt...

Mãi lâu sau, cảm xúc của Lâm Dịch và Vân Băng mới hơi bình phục một chút.

Vân Băng ôm chặt lấy Lâm Dịch, đôi mắt đẹp nhìn chằm chặp vào hắn...dường như nàng muốn đem thời gian ba mươi năm qua bù đắp lại.

- Mẫu thân...

Lâm Dịch dùng thanh âm khàn khàn gọi một tiếng ôn nhu. Vân Băng gật đầu, nước mắt lại trào ra lần nữa.

- Tốt, vào phòng rồi nói sau.

Mỹ phụ trung niên hít sâu một hơi, nàng thoáng lau qua lệ khóe mắt, ôn nhu nói.

Vân Băng nghe vậy liền vội vàng phản ứng, nàng lập tức nhớ ra nơi này chính là Cổ Năng, Lâm Dịch ở đây vô cùng nguy hiểm. Vân Băng khẩn trương nhìn bốn phía...thật tốt, thời gian dài như vậy vẫn không có ai xuất hiện. Vân Băng kéo tay Lâm Dịch nói:

- Dịch nhi. Đi theo mẹ.

Lâm Dịch ngoan ngoãn gật đầu, tùy ý để Vân Băng dẫn hắn vào phòng. Đại trưởng lão Thủy hệ cùng đi vào sau cùng, đóng cửa phòng lại.

Gian phòng rất là rộng lớn...giống như trong suy nghĩ trước kia của Lâm Dịch, diện tích vô cùng lớn. Một chiếc giường lớn màu trắng, vài cái bàn ghế bày biện cực kỳ gọn gàng. Mà khi Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn lên, trên vách tường toàn là những bức họa truy nã...đó là một bức họa một nam tử và hai hài tử. Nam tử mày kiếm mắt sáng, một thân khí tức nho nhã khiến người khác không nhịn được sinh lòng muốn thân cận. Hài tử lớn hơn chút môi hồng răng trắng, hết sức đáng yêu, bên tai trái còn đeo một bông tai màu trắng. Hài tử nhỏ hơn cũng đồng dạng trắng trẻo mập mạp, đáng yêu phi thường.

Không cần phải nói, đó tự nhiên là chân dung của ba người Lâm Cường, Lâm Dịch và Lâm Yến.

Lâm Dịch nhìn bức tranh này, hắn biết rõ mẫu thân cùng phụ thân và muội muội của chính mình không lúc nào không tưởng niệm tới nhau. Trong lòng lập tức càng đau xót hơn.

So với chính mình, phụ thân và muội muội, mẫu thân không thể nghi ngờ vô cùng đáng thương. Thử nghĩ xem, một nữ nhân sinh xong hai hài tử lại bị bức bách phải rời xa thân nhân của nàng. Đó là sự tàn khốc tới mức nào? Dù nói thế nào ba người Lâm Dịch, Lâm Yến cùng Lâm Cường đều một mực ở chung một chỗ. Lâm Cường nói dối hai hài tử rằng mẫu thân đã qua đời, điều này khiến cho hai đứa bé không tưởng niệm chút nào. Thế nhưng Vân Băng biết rõ hết thảy thì sao? Suốt ba mươi năm qua, không một đêm nào nàng ngủ an giấc. Nửa đêm tỉnh lại, có lúc nào không phải nước mắt dính đầy áo gối? Loại tưởng niệm xa xôi như thế so với bất kỳ tra tấn tàn khốc nào của thế gian càng khiến ruột gan của nàng đứt từng khúc.

Nghĩ đến đây, nội tâm Lâm Dịch không khỏi sinh ra một cỗ oán hận với Cổ Năng đã tạo thành chuyện này.

- Dịch nhi...Phụ thân con cùng Yến nhi...có khỏe không?

Vân Băng kéo tay Lâm Dịch, dù thế nào cũng không muốn buông ra. Nàng vô cùng sợ hãi Lâm Dịch sẽ giống như trong giấc mơ cứ như vậy mà biến mất trước mặt nàng...quả thực nàng không cách nào tiếp nhận một lần chân thật như vậy mà lại trở thành vỡ mộng.

Lâm Dịch thương yêu nhìn mẫu thân, hắn nắm chặt đầu ngón tay lạnh như băng của nàng, hy vọng như vậy có thể an ủi mẫu thân một chút. Trong miệng nói:

- Phụ thân và Yến nhi đều rất tốt, mẫu thân không cần phải lo lắng.

- Vậy là tốt rồi...vậy là tốt rồi...

Nghe được cả nhà đều rất tốt, Vân Băng thì thào nói, tuy Lâm Dịch chỉ nói hai câu thế nhưng đã giúp cho nàng gạt bỏ tảng đá lớn ở trong thâm tâm, nhẹ nhàng buông xuống.

Suốt nửa ngày sau, đột nhiên Vân Băng nói ra:

- Đây này là bà ngoại của con.

Lâm Dịch nghe vậy nhìn về phía Đại trưởng lão Thủy hệ...Ánh mắt Đại trưởng lão Thủy hệ nhu hòa nhìn hắn, trong đôi mắt mờ mờ ảo ảo cũng có dấu vết vừa khóc xong. Lâm Dịch tự nhiên hiểu rõ sự tình năm đó, Đại trưởng lão Thủy hệ cũng đã từng giúp đỡ người nhà chính mình, huống chi nàng chân chính là ba ngoại của mình, hắn lập tức đứng dậy, sau đó quỳ gối xuống trước mặt Đại trưởng lão Thủy hệ nói:

- Bà ngoại...

Lâm Dịch quỳ xuống khiến tâm Đại trưởng lão Thủy hệ hoàn toàn nhũn xuống. Trong đôi mắt đẹp ẩn chứa nước mắt, nàng nói liên tục:

- Hảo hài tử, hảo hài tử...Nhanh, nhanh...

Bàn tay Đại trưởng lão Thủy hệ nâng Lâm Dịch đứng dậy. Đại trưởng lão Thủy hệ ngẩng đầu nhìn ngoại tôn cao hơn một cái đầu so với mình, suy nghĩ phức tạp trong lòng.

- Hài tử...con đến đây như thế nào?

Mãi lâu về sau, Đại trưởng lão Thủy hệ mới hỏi một câu ôn nhu. Bây giờ còn đang ở Cổ Năng, mà Lâm Dịch ở Cổ Năng sẽ vô cùng nguy hiểm, dù sao đi nữa mục tiêu của Cổ Năng chính là Lâm Dịch.

Lâm Dịch không giấu diếm chút nào đối với bà ngoại và mẫu thân...hắn lập tức bắt đầu chậm rãi thuật lại từ khi ly khai Hi Mạn trấn...thời gian từ từ trôi qua.

- Sắp tới rồi.

Hai đạo bạch mang phá không trên bầu trời, nhìn lại gần hơn, thì ra là hai người Khắc Lôi Tư và Đổng Ni Na.

Ở bên ngoài kết giới vẫn là tuyết trắng bay tán loạn, một mảnh trời đất mờ mịt không có chút dấu hiệu sinh mạng nào. Hai người Khắc Lôi Tư và Đổng Ni Na phi hành suốt nửa giờ liền đi vào một ngọn núi cao.

- Người nào.

Một thanh âm lập tức vang lên.

Hai người Khắc Lôi Tư dừng lại, lập tức đứng yên trên không trung. Cả hai liếc mắt nhìn nhau, sau cùng Khắc Lôi Tư cất cao giọng nói:

- Phong hệ Khắc Lôi Tư và Thủy hệ Đổng Ni Na phụng mệnh tới đây.

Thanh âm kia trầm mặc trong chốc lát, chẳng qua chỉ trong thời gian ngắn, một đạo bạch mang bắn ra từ trong ngọn núi rơi xuống trước mặt hai người. Đó là một gã thanh niên tuấn tú.

Vừa thấy được Khắc Lôi Tư cùng Đổng Ni Na, người nọ bật cười nói:

- Hai vợ chồng các ngươi thật quá chậm chạp. Mau tới, rồi đi thật nhanh.

Nói xong, hắn xoay người chuẩn bị rời đi.

- Chờ một chút.

Khắc Lôi Tư đột nhiên kêu lên. Thanh niên kia sững sờ một lát rồi quay đầu lại nhìn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.