Chung Cực Truyền Thừa

Chương 746: Chương 746: Giám thị.




Đàn thú tụ tập ngày càng nhiều, đầu lông mày Lâm Dịch nhíu lại. Tuy rằng có màn chắn ngăn trở thế nhưng những ma thú này vẫn không ngừng tụ tập về phía này, phía trước hắn hiện tại hình thành một núi ma thú thật lớn.

- Thực sự là muốn chết.

Lâm Dịch nhíu mày thì thầm một tiếng, bộc phát huyết sắc toàn thân, bắn ra bốn phương tám hướng.

Rầm rầm, oanh oanh!

Từng tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên. Những ma thú bên cạnh Lâm Dịch tức thì bị năng lượng huyết sắc xuyên qua thân thể, từ không trung rơi xuống. Mùi máu tanh trong nháy mắt đậm thêm.

Trận máu tươi này, nhất thời hấp dẫn những ma thú chung quanh. Tức thì, những ma thú vọt tới phía hắn, giống như là phô thiên cái địa.

Lâm Dịch chỉ nhìn thoáng qua, nhất thời cười khổ. Cuối cùng thân thể nhoáng lên, hóa thành một đạo lưu quanh, phi độn ra xa.

Nhìn những ma thú không ngừng chém giết bên người. Lâm Dịch không khỏi nghi hoặc nói:

- Rốt cuộc đây là chỗ nào?

Thiên địa xung quanh là một mảnh hắc ám, nơi nơi đều là tử điện, căn bản không thể không thể nhận ra phương hướng. Rơi vào đường cùng, Lâm Dịch chỉ có thể cảm ứng một phen, tìm kiếm một phương hướng rồi bay ra ngoài...Thần thức của hắn hiện tại đã khuếch tán hơn vạn dặm, thế nhưng khiến hắn bất đắc dĩ chính là một vạn dặm này, dường như đều giống nhau, điều này làm cho Lâm Dịch không khỏi nhíu mày. Nhưng nhất thời trong lòng cũng không có cách nào...Chỉ cần một khi hắn dừng lại, những ma thú này giống như những con thiêu thân, điên cuồng lao về phía hắn. Tuy rằng đối với hắn không tạo thành thương tổn gì, thế nhưng chung quy cũng không phải chuyện tốt.

Lâm Dịch khuếch tán phạm vi của màn chắn lên tới vài trăm thước. Giống như một quang cầu huyết sắc, bất luận là ma thú gì cũng không thể tiến tới nửa bước. Cứ như vậy, hắn chọn đại một phương hướng rồi rời đi...

Mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, khiến cho tâm người ta phát lạnh. Mà ở sâu bên trong những đám mây đen này có một cổ bảo thật lớn, lại giống như một pho tượng mãnh thú từ thời viễn cổ, lẳng lặng ngủ đông ở nơi này, lựa chọn người có duyên.

Bên trong cổ bảo, có một gian phòng hắc ám, giống như là đỉnh tháp, một người đang mở năm ngón tay cầm lấy quang cầu không ngừng lóe ra hắc quang. Chỉ thấy bên trong quang cầu kia, không ngừng lóe ra từng đợt quang mang.

Khặc khặc...

Một tiếng cười sắc bén đột nhiên quanh quẩn ở bên trong phòng, đôi mắt huyết sắc lóe ra quang mang hưng phấn. Giống như một đứa trẻ tìm thấy đồ chơi yêu thích của mình. Đôi mắt chăm chú nhìn vào quang cầu kia, chỉ thấy lưu quang trên quang cầu chuyển động, mơ hồ nhìn thấy một người đang không ngừng phi hành. Màn chắn huyết sắc chiếu rọi vào căn phòng.

Dưới đối mắt huyết sắc, lộ ra một cái miệng, phát ra tiếng cười vô cùng chói tai. Lại lập tức lẩm bẩm nói:

- Máu của Hư Thần cảnh...

Huyết sắc trong máu không ngừng tăng lên, hưng phấn liếm môi:

- Đây chính là thứ đại bổ a...Khặc khặc...

Sau đó, một đạo ngân quang lóe lên, tòa bộ gian phòng lại khôi phục vẻ vắng vẻ như trước. Ngoại trừ tiếng sấm bên ngoài cổ bảo ra, bóng đen kia đã biến mất không còn tung tích.

Lâm Dịch lúc này vẫn đang không ngừng phi hành, tốc độ của hắn không ngừng tăng lên. Ước chừng lúc này đã bay được gần nghìn thước. Những ma thú chung quanh lúc này đã không thể đuổi kịp hắn, mà tốc độ của hắn lại không ngừng được đề thăng.

Không biết chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng Lâm Dịch lại có cảm giác bị kẻ khác giám thị. Ánh mắt của hắn trong trẻo mà lạnh lùng, không nhịn được mà phải quan sát bốn phía. Năng lực cảm nhận của cường giả Hư Thần cảnh vô cùng cường đại, chỉ cần bị kẻ khác giám thị, cho dù là tinh thần lực yếu ớt hắn cũng có thể cảm giác được.

- Lẽ nào chỗ này chính là do một cường giả cố ý làm ra? Mà bản thân mình trong lúc vô tình đã tiến vào? Gây ra sự chú ý cho hắn sao?

Lâm Dịch không khỏi phỏng đoán.

Tiếng gió thổi hoàn toàn đã bị màn chắn huyết sắc ngăn cách, chỉ nghe thấy tiếng rống bạo ngược từ bốn phía truyền đến. Thứ đập vào mắt của hắn, chính là cảnh thảm liệt, các ma thú không ngừng cắn xé lẫn nhau, giống như là kẻ thù không đội trời chung. Nhưng mà loại tình huống này bình thường rất ít thất. Tuy rằng ma thú không có linh thức, thế nhưng thiên tính chỉ biết có giết chóng. Nhưng mà thông thường loại giết chóc này cũng chỉ nhằm vào những sinh vật ngoài ma thú. Như nhân loại, yêu thú, các loại thần thú...Ma hạch trong cơ thể chúng nó không cùng một loại.

Sự khác thường tất có gian ác, loại tình huống này quá mức khác thường, Lâm Dịch cũng chỉ có thể suy đoán như vậy. Nhưng mà hiện tại lại không có bất luận những kẻ khác loại, thần thú, khí tức của các loại yêu thú, hắn cũng không có bất kỳ biện pháp nào có thể biết được.

Bởi vì trong tia tinh thần lực mà hắn nhận biết kia, rõ ràng không phải là ma thú. Vừa giống như nhân loại, vừa giống như yêu thú, cũng mang theo một cỗ khí tức tà ác không nói lên lời. Cho dù là Lâm Dịch trong lòng cũng không khỏi chấn kinh, điều này càng làm cho sự đề phòng của hắn tăng lên.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, tốc độ của Lâm Dịch ngày càng nhanh. Hiện tại hắn đã bay được vài vặn thước. Thế nhưng trong phạm vi bao phủ của thần thức vẫn là khí tức giết chóc.

Lâm Dịch nhíu mày, cái cảm giác bị kẻ khác giám thị ngày càng mạnh mẽ, thế nhưng trong thần thức lại không phát hiện ra điều gì dị thường, loại tình huống này càng khiến cho hắn gia tăng sự đề phòng.

Không nhìn thấy địch nhân, vĩnh viễn là chuyện đáng sợ nhất.

Ở phía sau hắn, một đạo năng lượng ầm ầm từ phía sau hắn vọt về phía trước. Thần thức của Lâm Dịch trong nháy mắt bắt được cỗ khí tức tà ác kia, thân thể tức thì chớp động, thứ năng lượng bàng bàng kia không ngờ lại dễ dàng xuyên thấu màn chắn của Lâm Dịch, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn. Một cỗ khí tức tà ác trong nháy mắt chui vào bên trong cơ thể Lâm Dịch! Điều này làm cho sắc mặt lâm Dịch biến đổi, năng lượng của Hổ Thần quyết trong nháy mắt bùng nổ, hướng về cỗ khí tức âm hàn kia, đánh tới, muốn đập chết nó.

Năng lượng âm hàn không có tạo ra thương thế gì với Lâm Dịch, nhưng mà khiến cho Lâm Dịch cảm thấy một cỗ hàn ý vô cùng. Chính là từ người bên cạnh hắn, thậm chí hắn còn không có va chạm vào thân thể của mình, thế nhưng không ngờ cỗ khí tức hàn ác kia lại bá đạo như vậy? Lâm Dịch âm thầm kinh hãi, hầu như thần thức đồng thời xuất động, năng lượng toàn lực hướng về cỗ khí tức âm hàn kia! Nhưng mà thứ cảm nhận được, vẫn như cũ chỉ là một cỗ khí tức bạo ngược của ma thú...Một tia khí tức tà ác kia, dường như trong nháy mắt cũng biến mất sạch sẽ, không để lại chút nào. Lâm Dịch chau mày, cảm thấy dự tình có chút kỳ quái. Cái cảm giác bị kẻ khác giám thị vẫn như cũ quấn lấy thân thể hắn, nhưng hắn lại không thể phát hiện ra.

- Đối phương chí ít cũng là cường giả Hư Thần cảnh.

Thông qua đạo năng lượng vừa công kích kia, Lâm Dịch thôi dò xét. Ánh mắt lạnh lùng quét về bốn phía, thần thức tập trung cự ly hơn mười ba thước xung quanh người, chỉ cần có một chútị động, hắn cũng có thể biết được.

Ma thú vẫn như cũ điên cuồng công kích, vừa rồi thứ năng lượng tà ác kia đâm xuyên qua thân thể của hơn mười đầu ma thú, thế nhưng lúc này các ma thú lại không bị ảnh hưởng một chút nào, chúng nó vẫn cố gắng lao vào.

Thân hình của Lâm Dịch đột nhiên tăng tốc. Khí thế ầm vang, thân hình hoàn toàn hóa thành một đạo huyết quang, bắn nhanh về phía trước, không biết đối phương ở chỗ nào, thế nhưng nếu chậm chạp chỉ cấp cho địch nhân cơ hội đánh lén bản thân mình mà thôi. So với ngồi chờ chết, không bằng tăng tốc. Thứ nhât, có thể mau chóng vượt qua địa phương quỷ dị này, thứ hai cũng có thể khiến cho đối phương lộ mặt ra. Đây cũng chính là lựa chọn bất đắc dĩ mà thôi.

Nhưng mà khi Lâm Dịch ầm ầm tăng tốc, một đoàn khí vụ hắc sắc lại cực kỳ quỷ dị xuất hiện ở một vị trí cách Lâm Dịch không xa. Hắc vụ nồng đậm, căn bản không thể nhìn thấy những thứ bên trong. Chỉ có một đôi mắt đỏ như máu, vô cùng quỷ dị và lạnh lẽo.

Khặc khặc...

Tiếng cười chói tai vang lên, những ma thú này vẫn làm công việc mà đồng loại của nó trước khi chết vừa làm, dường như căn bản không phát hiện ra điều quỷ dị. Vô cùng chậm rãi, hắc vụ dần dần tiêu tán, biến mất không còn tung tích.

Lâm Dịch chạy gấp, cảnh sắc hai bên nhanh chóng rút lui. Đương nhiên nói là rút lui, thế nhưng trên thực tế những địa phươgn hắn đi qua, toàn bộ đều giống nhau. Máu tanh, bạo ngược, giết chóc, đầy rẫy không gian.

Tốc độ của Lâm Dịch hiện tại đã sớm vượt qua tốc độ của âm thanh, giống như một đạo huyết sắc quang mang, xẹt qua phía chân trời.

Trong tính toán, đây là lần thứ hai hắn bay được mấy nghìn dặm, nhưng mà trong phạm vi thần thức, vẫn như cũ chỉ thấy khí tức giết chóc. Giống như màn giết chóc này không có giới hạn.

Nhưng khiến cho Lâm Dịch kinh hãi chính là, cái cảm giác bị kẻ khác giám thị kia không ngờ vẫn như cũ quấn lấy người hắn, không có chút ý tứ sẽ buông lỏng.

- Đối phương chắc chắc là ở phía sau, thế nhưng hắn ở chỗ nào a?

Trong lúc bay nhanh, Lâm Dịch vẫn duy trì vẻ bình tĩnh tự hỏi mình. Từ khi tiến nhập vào hàng ngũ Hư Thần cảnh, hắn còn chưa có lần nào cảm nhận qua cảm giác vô lực như lúc này. Thế nhưng Lâm Dịch là kẻ từ yếu đi tới cường giả, những chuyện tình hắn trải qua rất nhiều, đã sớm rèn luyện tố chất tâm lý của hắn. Hắn biết, nếu như hiện tại càng hoảng loạn, càng dễ lộ ra sơ hở. Bảo trì vẻ bình tĩnh, đó là con đường duy nhất lúc này.

- Dùng phương pháp gì có thể khiến cho đối phương tự động hiện ra đây?

Lâm Dịch nhíu mày thầm nghĩ, thế nhưng dường như cũng không có phương pháp nào khả thi.

Đại não Lâm Dịch nhanh chóng vận chuyển, bản thân mình không phát hiện ra đối phương, chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, công pháp đối phương tu hành chính là một loại công pháp ẩn dấu đứng đầu, có thể lẩn trốn khỏi sự dò xét của thần thức. Thứ hai, tu vi tinh thần lực của hắn so với bản thân mình cao hơn nhiều, dẫn đến việc hắn không thể phát hiện ra.

Nhưng mà hai loại tình huống này, đối với Lâm Dịch đều như nhau cả, đều không có cách nào phát hiện ra đối phương.

Đối phương giám thị lâu như vậy lại không bị mình phát hiện, nói rõ đối phương là một kẻ cực kỳ kiên nhẫn. Muốn đối phương lộ ra sơ hở, dường như không có khả năng.

Như vậy cũng chỉ có tự mình phát hiện ra mà thôi. Thế nhưng hắn phải làm thế nào đây?

Lâm Dịch chau mày, thân hình vẫn duy trì tốc độ như cũ. Cường độ thân thể của Lâm Dịch đã đạt tới một trình độ không thể tưởng tượng nổi. Đối với chuyện liên tục phi hành vô cùng dễ dàng. Nhưng mà khi đẩy tốc độ tới mức cao nhất, thì cũng vô cùng tiêu tốn năng lượng trong cơ thể. Mặc dù Chiến văn có thể bù đắp, nó chính là một dấu nhân đối với thực lực của bản thân. Thế nhưng thực lực cũng chỉ là số có thể đếm được, nếu như số quá thấp, lực lượng đề thăng cũng giảm xuống trên diện rộng.

Nhìn vào năng lượng công kích vừa rồi thực lực của đối phương chí ít cũng là hậu kỳ. Bản thân mình toàn lực di chuyển, đối phương cũng toàn lực di chuyển. Nhưng mà bản thân mình lại tiêu hao rất nhiều so với đối phương, dù sao thực lực của đối phương mạnh hơn mình rất nhiều.

Nếu như cứ cố chấp, bảo trì tốc độ như thế này, tình huống cuối cùng đối với bản thân mình vô cùng bất lợi.

Đương nhiên, hắn hiện tại có thể dùng chiến văn gia trì. Cứ như thế, sự tiêu hao của hắn sẽ giảm xuống, đại khái sẽ ngang hàng với đối phương.

Chỉ là hiện tại Lâm Dịch cũng không muốn làm như vậy...Hiện tại ngay cả vị trí địch nhân còn chưa thể xác định. Nếu như tùy tiện dùng conài tẩy của bản thân mình, rõ ràng không phải cách làm của một kẻ thông minh.

Trước tiên dùng lĩnh vực thử một chút. Để xem có thể phát hiện ra đối phương hay không.

Lâm Dịch âm thầm suy nghĩ. Tinh thần lực tức thì từ trán tuôn ra, nhất thời tràn ra bốn phương tám hướng.

Trong nháy mắt bao phủ tất cả những vật chung quanh, tất cả mọi thứ đều rõ ràng như ban ngày trong mắt Lâm Dịch. Nếu như dùng để quan sát mà nói, lĩnh vực so với thần thức thì rõ ràng hơn rất nhiều.

Trong khoảnh khắc lĩnh vực bao trùm phạm vi nghìn trượng. Điều này đã nằm trong cực hạn của Lâm Dịch...Nhưng mà Lâm Dịch cũng không tránh khỏi phải thất vọng, cho dù là lĩnh vực cũng không thể phát hiện ra đối phương. Lĩnh vực chính là nhằm vào sự biến hóa trong không gian, chỉ cần trong phạm vi lĩnh vực, bất luận một sự biến hóa nhỏ nào cũng không thể thoát khỏi sự dò xét của nó.

Nhưng mà hiện tai lại không phát hiện ra đối phương...Nơi nơi đều là ma thú chiến đấu. Năng lượng khác nhau không ngừng xuất hiện rồi tan vỡ. Lượng tin tức khổng lồ như vậy, cho dù là Lâm Dịch cũng tuyệt đối không có cách nào phán đoán được. Quả thực vô cùng rối loạn.

Lâm Dịch hiểu rõ, dưới lượng tin tức khổng lồ đó, cho dù có một cử động khác thường, dưới lĩnh vực cũng vô pháp phân chia khí tức. Giống như giết chóc, giống như khí tức của tà ác...Nó chỉ có thể cảm ứng được rõ ràng năng lượng và sự ba động của không gian. Đây chính là nhược điểm của lĩnh vực.

Rơi vào đường cùng, Lâm Dịch cũng chỉ có thể thu hồi lĩnh vực, dù sao trong lúc duy trì lĩnh vực đối với Lâm Dịch mà nói cũng vô cùng tiêu hao. Hiện tại dưới tình huống này, mỗi một phần chiến lực đều vô cùng quý giá.

- Sử dụng Thú văn chi nguyên sao?

Trong đầu hắn chợt hiện lên một cách, nhưng ngay lập tức bị Lâm Dịch gạt bỏ. Trước tiên không nói đến Thú văn chi nguyên khi bạo phát có đủ làm đối phương thương nặng hay không. Hiện tại Lâm Dịch ngay cả thân ảnh của đối phương cũng không xác định được, nếu như dám sử dụng Thú văn chi nguyên vạn nhất thân thể của hắn vẫn không thể thừa nhận cỗ lực lượng khổng lồ kia mà bị thương nặng, chẳng phải là tự cắt đứt đường sống của mình sao? Cho dù có Hổ Thần cư làm chỗ dựa cuối cùng, thế nhưng mặc kệ nói như thế nào, không đến thời khắc cuối cùng, Lâm Dịch cũng không muốn mạo hiểm như vậy.

Lâm Dịch bắt đầu tìm xem bản thân mình còn cách nào có thể phát hiện ra đối phương hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.