Hiện giờ hắn không còn đường khác để chọn, cho dù có chạy thoát, nhưng chỉ cần đối phương phá tan bổn nguyên chi tháp, cho dù hắn chạy tới nơi nào cũng vô dụng mà thôi, bởi vì không gian lớn như thế này, mất đi bổn nguyên chi tháp, không gian nơi này sẽ biến thành không gian loạn lưu, mà không gian loạn lưu mạnh thế nào? Chỉ sợ không có người nào tưởng tượng nổi a!
Thanh niên âm nhu nhíu mày, sau đó cười nói:
- Đương nhiên biết. Trên thực tế chúng ta biết rõ là thế nào, cho nên mới tới đây!
Nói tới chỗ này, hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, dáng tươi cười yêu mị nói:
- Hiện giờ thời gian còn sớm, không bằng, chúng ta chơi trò chơi nhé? Ha ha có thể chết trong tay của ta, có lẽ chính là vinh hạnh của các ngươi đấy!
Thanh niên âm nhu này cũng giống như vẻ âm nhu bên ngoài của hắn, đôi mắt hẹp của hắn toát ra vẻ nữ tính phong tình xinh đẹo, tuy cái cổ trắng nõn của hắn không tính là lớn, nhưng yết hầu vẫn nổi lên rõ ràng, chỉ sợ chẳng có người nào điên tới mức cho rằng một một tên đàn ông có thể biến thành đàn bà cả!
Nhưng hiện giờ bọn người Lâm Cường cũng không có để ý tới đối phương xinh đẹp phong tình là đàn bà hay đàn ông, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của đối phương nhẹ nhàng điểm xuống, biểu lộ của Lâm Cường nhanh chóng biến đổi, quát lớn:
- Cẩn thận!
Tiếng nói vừa vang lên, thân thể của hắn bành trướng, năng lượng huyết sắc từ trong người của hắn tản ra, nhìn lên không trung, xuất hiện một đám sương mù huyết sắc bay về phía tên thanh niên âm nhu kia.
Chỉ thấy đám sương mù huyết sắc nhanh chóng biến thành sinh mạng thể rắn, đánh trước về sau, nhanh chóng vặn vẹo, sau đó biến thành một con hổ vô cùng to lớn.
Sương mù huyết sắc đã biến thành một đầu hổ, nhìn lên bọn người thanh niên âm nhu trên bầu trời mà gào thét, một tiếng hổ gầm chấn động trời cao vang lên.
- Ngang...
Những động tác liên tiếp cơ hồ hoàn thành trong nháy mắt, Vân Băng, Huyền Vũ, Thư Mộng, Thủy Linh Lung và những người khác, chỉ còn lại mười một tên truyền thừa Cổ Văn là cường giả Tinh Vị Cảnh, trên người phóng ra tia sáng chói mắt, đôi mắt của đầu hổ huyết sắc nhìn chằm chằm vào bốn người bọn họ.
- Oanh!
Một âm thanh va chạm cực mạnh, bỗng nhiên vang lên.
Biểu lộ của bọn người Vân Băng, Huyền Vũ,Thư Mộng, Thủy Linh Lung bỗng nhiên đại biến, con ngươi trong nháy mắt mở to, nói:
- Không có khả năng...
Chỉ thấy thời điểm đầu hổ huyết sắc này sắp nuốt bốn người bọn họ vào trong miệng, bỗng nhiên trên không trung phát ra lực lượng vô hình vô chất đầy quỷ dị, động tác của đầu hổ huyết sắc dừng lại trên không trung, Lâm Cường ở trong đầu hổ, đôi mắt hiện ra vẻ không dám tin.
Thanh niên âm nhu ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười yêu dị tới cực điểm, đôi mắt dài hẹp nhếch lên, nói:
- Thật sự là đáng tiếc đấy, trình độ như vậy, không ngờ đạt tới tam giai chiến sĩ, có lẽ đây chính là cực hạn của ngươi a?
Trong đầu hổ, Lâm Cường điên cuồng điều động năng lượng của bản thân, hắn điều động năng lượng trong cơ thể, bỗng nhiên cơ bắp trên người hở ra, gân xanh trên trán hiện ra rõ ràng, nhưng mà, ở trước mặt của hắn giống như có một bức tường vô hình, cho dù cố gắng thế nào, cho dù đầu hổ có bộc phát ra tiếng gầm tê tâm liệt phế, nhưng cũng không cách nào tiến lên một chút nào.
- Đi chết đi!
Thanh niên âm nhu cười khẽ, ngón tay bắn ra.
Một cổ lực lượng cường đại làm Lâm Cường không cách nào đỡ được, giống như ngọn núi ngàn vạn cân từ trên áp xuống, đầu hổ huyết sắc, phát ra một tiêng sắc lạnh, gào thét điên cuồng, nhưng sau đó hóa thành một làn khói xanh, biến mất vô ảnh vô tung.
Lâm Cường nỗ lực thế nào, cũng không để cho lực lượng cường đại tới mức tận cùng này đánh trúng ngực của mình. Nhưng nghe một tiếng rắc vang lên, ngực của Lâm Cường cứng lại, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó bị ném bay ra ngoài.
- Hiên ca!
Sắc mặt Vân Băng tái nhợt, không nói hai lời, việc nghĩa không chùn bước, nhanh chóng lao tới, ngăn ở trước người Lâm Cường, lập tức, chỉ cảm thấy một cổ sức mạnh cường hãn không gì sánh kịp, từ khi tiếp xúc với thân thể Lâm Cường, bỗng nhiên rơi vào trong tay của nàng, chỉ thấy sắc mặt của nàng trắng bệch, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, trên bộ quần áo trắng, xuất hiện một ngụm máu hìnhoa mai lớn.
- Nương...
- Phụ thân...
Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung đồng thời hô lên, cũng không quan tâm chuyện khác, hai người cũng nhanh chóng bay qua, lực đạo vô cùng mạnh mẽ này, lập tức xuyên thấu qua thân thể của hai nàng, sắc mặt tái nhợt, sau đó cũng phun ra một ngụm máu tươi...
Quá mạnh mẽ...Tuy là dư âm, nhưng cũng không có khả năng chống lại, nếu đây không phải là dư âm còn sót lại, chỉ sợ mấy người này đã biến thành thịt nát, máu tươi trong người trào ra, cả người biến thành huyết nhân.
Nhưng lực lượng cường đại này, vẫn không phải những người người Tinh Vị Cảnh đứng ở sau lưng có thể chống lại được.
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên, trước cổ lực lượng cường hãn này, không có người nào có thể ngăn cản mảy may...
Năng lượng cuồng bạo giống như có mắt, chỉ trong nháy mắt, hai mươi ba người Cổ Vân còn lại, có thể đứng trên không trung hiện giờ, cũng chỉ còn lại mấy người mà thôi.
Lâm Cường ngoài cánh tay bị đứt gãy hoàn toàn, thì trong lồng ngực xương sườn cũng bị gãy thêm bảy tám cây...Cũng may Vân Băng cùng Thư Mộng, Linh Lung, đã thay hắn chia sẻ một phần lực lượng, nếu không hắn không qua được rồi, chiến văn hiện giờ đã biến mất không còn lại gì nữa, thân thể trần trụi nằm trên mặt đất, vết thương chồng chất, hấp hối.
Tuy tình huống của Vân Băng, Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung khá hơn Lâm Cường một chút, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong miệng không ngừng ói máu tươi, rất hiển nhiên, lực đạo vừa rồi, làm cho các nàng bị nội thương rất nặng.
Gió đã bắt đầu thổi, tiếng nổ cực lớn, màn khói lưu lại cũng tán đi, để lộ ra bốn người quần áo màu tím đẹp đẽ.
Thanh niên âm nhu có chút nhíu mày, nhưng sau đó con mắt nheo lại, cười nói:
- Phụ thân? Nương? Hắc hắc, thì ra là người một nhà, đám người các ngươi cùng thờ chung một nam nhân sao? Thật đúng là chưa từng thử qua đấy, ha ha ha ha...
Thanh niên âm nhu cười đầy yêu dị.
Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung vẫn gọi Lâm Cường, Vân Bằng là phụ mẫu, nhưng hiện giờ lại bị thanh niên âm nhu này hiểu lầm.
Đương nhiên, các nàng cũng không có đi giải thích cho hắn nghe làm gì.
Thư Mộng không nhịn được cho nên phun ra một ngụm máu tươi, hàm răng trắng ngà cũng biến thành màu đỏ, lông mày dựng đứng, trong đối mắt ẩn chứa lửa giận thiêu đốt, nhìn chằm chằm vào tên thanh niên âm nhu, nói:
- Ta chết cũng không cho các ngươi đụng vào người...
Khóe miệng của Thủy Linh Lung cũng có máu tươi chảy dài, một tay của nàng cầm lấy tay của Thư Mộng. Tay kia thì đang bụm ngực của mình, nghiến răng nhìn tên thanh niên âm nhu, trong đôi mắt đẹp lần đầu tiên xuất hiện oán độc và sát ý.
Cúi đầu xuống, nửa giờ trước đây là thành thị vô cùng náo nhiệt, nhưng hiện giờ đã biến thành một mảnh phế tích, tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng kêu rên rỉ dậy đất, xông thẳng lên trời, trên những mảnh phế tích đó, khắp nơi đều là thi thể, có một ít người đứt tay chân, mặt mũi đầy tro bụi đang giãy dụa không ngừng, đã biến thành một tu la tràng, trong mắt của Thủy Linh Lung hiện ra một tia bi thông, nhưng sau đó là oán độc và sát khí thay thế, nàng đưa mắt nhìn tên thanh niên âm nhu kia, nằm đấm siết chặt lại.
Những người này xuất hiện quá đột ngột, thậm chí không ai biết bọn họ xuất hiện như thế nào, nhưng chỉ vung tay rất đơn giản, thành thị mà người Cổ Văn sinh sôi mấy chục vạn năm qua, cũng đã biến thành phế tích hoàn toàn.
Đối phương quá mạnh mẽ, cường đại tới mức bọn họ hoài nghi đám người này có phải là người hay không.
Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh tới mức cho tới bây giờ, Thủy Linh Lung vẫn có cảm giác hoảng hốt không biết là gì.
- Rốt cuộc các ngươi là người nào? Vì cái gì lại muốn phá hư bổn nguyên chi tháp?
Lâm Cường không cam lòng, âm thanh suy yếu vang lên, thân thể của hắn đã sớm bị phá hư bảy tám phần, Vân Băng không chú ý thương thế của mình, dùng quang cầu màu xanh da trời bao lấy hắn, nhưng thương thế thật sự quá mức nghiêm trọng. Hơn nữa hiện tại Vân Băng bản thân cũng bị trọng thương, dưới loại tình huống này, nhiều nhất chỉ có thể bảo vệ tính mạng của Lâm Cường mà thôi, có thể giúp cho hắn sống được trong chốc lát, nước mắt Vân Băng đã sớm rơi xuống, nhưng nàng quật cương cắn chặt môi dưới, tùy ý cho nước mắt rơi, nhưng không bản thân mình phát ra tiếng khóc nào.
Ánh mắt tên thanh niên âm nhu nhìn Lâm Cường trong ngực của Vân Băng, tuy suy yếu, nhưng ánh mắt của hắn tràn ngập không cam lòng và bất khuất, khi tên thanh niên âm nhu nhìn thấy cũng nhíu mày, sau đó cũng híp mắt cười nói:
- Đúng là không thể thể không nói, các ngươi làm cho ta cảm động đấy, ta sẽ cho các ngươi biết, ta đương nhiên không phải là người ở cái vị diện rác rưởi này, trên thực tế, chúng ta từ Thiên Giới tới!
Trong mắt Lâm Cường phát ra hào quang kinh hãi, nhưng sau đó biến thành ảm đạm lại.
- Quả nhiên, khó trách, cho dù cố gắng thế nào đi chăng nữa, cũng không làm gì được các ngươi, thì là từ Thiên Giới xuống!
Lâm Cường cắn răng, có chút cúi đầu xuống, nhưng ánh mắt nhìn qua thành thị đã biến thành phế tích, nhìn thấy những người còn sống, nhưng bị cự thạch ngăn chặn, không ngừng giãy dụa kêu la, khóc lóc thảm thiết, tât cả đều là tộc nhân Cổ Văn!
Ngẩng đầu, ánh mắt Lâm Cường sáng quắc nhìn tên thanh niên âm nhu kia:
- Tại sao các ngươi lại muốn hủy diệt Cổ Văn của chúng ta? Muốn phá hư nguyên chi tháp?
Thanh niên âm nhu cười lớn, nói:
- Thượng cấp bảo làm mà thôi, tốt rồi, nên hỏi cũng đã hỏi không sai biệt lắm, cũng nên tiễn các ngươi lên đường được rồi nhé? Yên tâm đi, người nhà ngươi, ta sẽ chiếu cố các nàng thật tốt! Ha ha ha ha...
Thanh niên âm nhu tiếp tục che miệng cười, biểu lộ của hắn quá nữ tính.
Mà lúc này, đám người Lâm Cường hoàn toàn tuyệt vọng, ngay cả đại bộ phận cường giả Tinh Vị Cảnh của Cổ Văn cùng liều mạng, cũng không có khả năng chống lại đám người này.
Ánh mắt Lâm Cường hoàn toàn ảm đạm, con ngươi màu đen có xu thế tan rã, ánh mắt của hắn quét qua thê thử và hai con dâu, sau đó bật cười, yếu ớt nói:
- Lúc này đây, xem ra cả nhà của chúng ta phải ở lại chỗ này rồi, còn có Yến nhi, mục đích của đối phương là bổn nguyên chi tháp. Bổn nguyên chi tháp mà bị phá hư, cả không gian này, sẽ biến thành không gian loạn lưu.
Nước mắt Vân Băng chảy xuống, nhưng nàng cắn chặt môi dưới tới chảy máu tươi, nhưng nàng vẫn run giọng, ôn nhu nói:
- Không sao...Còn có Dịch nhi, Dịch nhi tại Thiên Giới mà, nó nhất định ở Thiên Giới không có chuyện gì, đợi tới ngày nào đó nó trở về nơi đây. Lại phát hiện không tìm thấy chúng ta, nó nhất định sẽ tìm hiểu, sau đó nó sẽ báo thù cho chúng ta mà!
Nhắc tới Lâm Dịch, thân thể Thư Mộng cùng Linh Lung nhịn không được mà run lên một cái, sau đó, nước mắt nhịn không được mà từ từ rơi xuống.
Ba trăm năm chờ đợi, cho tới hôm nay đã kết thúc rồi, hồi tưởng lại thời gian vui vẻ ở bên cạnh Lâm Dịch, đó là thời gian hạnh phúc nhất, nhưng bây giờ thiên nhân vĩnh biệt. Nước mắt giống như nước lũ vỡ đê, liên tục rơi xuống đất.
Lâm Cường nhìn thấy biểu lộ của hai con dâu, than nhẹ một tiếng, nói:
- Qua nhiều năm như thế, khổ cho các ngươi rồi!
Tuy Lâm Dịch và Thư Mông, Thủy Linh Lung kết hôn đã ba trăm năm. Nhưng đã bao nhiêu năm như thế, vẫn sống chết thủ tiết chờ phu quân trở về, Lâm Cường đều nhìn trong mắt, nhưng trong lòng có cảm giác xin lỗi các nàng, trong lúc vô tình nhìn thấy nhị nữ ngẩng người nhìn mông lung. Mặt mũi tràn đầy biểu lộ hồi tưởng. Lâm Cường cũng chỉ có thể than nhẹ trong nội tâm.
Thư Mộng lắc đầu, xưa nay trên người tràn ngập khí tức u linh, nhưng vào lúc này, đã biến mất không còn lại gì.
- Công công (công công: cha chồng), chúng ta sinh là người của Lâm gia, chết là quỷ của Lâm gia, ngài yên tâm, cho dù thế nào, chúng ta cũng không cho người nào động tới thân thể của mình.
Nước mặt của Thư Mộng chảy xuống, nhưng trong nội tâm của nàng vô cùng kiên định.
Thủy Linh Lung nắm thật chặc tay của Thư Mộng, mặc dù không nói chuyện, nhưng ánh mắt kiên định đã biểu lộ suy nghĩ trong lòng của nàng.
- Tốt, tốt, Dịch nhi có thể lấy các ngươi làm thê tử, đó chính là phúc khí lớn nhất đời này của nó!
Lâm Cường nhìn thấy biểu lộ kiên quyết của nhị nữ, đột nhiên cười lớn, trong nháy mắt hắn giống như tốt hơn, tiếng cười của hắn đè ép tiếng cười quỷ dị của thanh niên âm nhu kia.
Nước mắt của Vân Băng, Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung đã nuốt ngược vào lòng, bởi vì, dấu hiệu này, chính là biểu hiện hồi quang phản chiếu.
- Cười vui vẻ như vậy? Ta sẽ tiễn các ngươi cùng lên đường, ha ha...
Đôi mi thanh tú của thanh niên âm nhu nhảy lên, thân thể bay về phía bọn người Lâm Cường.
Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung giống như lâm đại địch, đứng lên, ngăn ở trước người Lâm Cường.
Hôm nay, các nàng đã không để ý tới sinh tử của bản thân.
Một cổ uy áp không gì sánh kịp, từ trên người của tên thanh niên âm nhu tản ra, hắn vẫn bảo trì tốc độ bay từ từ, khóe miệng nhếch lên, nói:
- Không nên gấp gáp. Các ngươi đã được khâm điểm biến thành tình nô của ta, tránh ra đi, ta sẽ không làm tổn thương tới các ngươi!
- Ngươi là đồ nhân yêu bất nam bất nữ, nhất định sẽ gặp báo ứng.
Trong đôi mắt đẹp của Thư Mộng tràn ngập sát ý, không chút sợ hãi, trong miệng mắng chửi.
Bỗng nhiên động tác của tên thanh niên âm nhu dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, trên gương mặt tràn đầy vui vẻ, biến thành vài phần dữ tợn.
- Ngươi vừa mới nói cái gì?
Đột nhiên thanh niên âm nhu mở miệng hỏi.
Nhưng Thư Mộng đã sớm không quan tâm tới sinh tử, trên khóe miệng xuất hiện nụ cười trào phúng khinh thường, nói:
- Ta nói ngươi là nhân yêu bất nam bất nữ, một ngày nào đó sẽ gặp báo ứng.
Thanh niên âm nhu ngẩng đầu lên, trong đôi mắt của hắn tràn ngập lửa giận, hắn nhìn chằm chằm vào Thư Mộng, sau đó sắc mặt trắng lên, lộ ra nụ cười vô cùng dữ tợn, nói:
- Ta đột nhiên cải biến chủ ý, ta không cho ngươi làm tình nô, ta sẽ mang ngươi trở lại Thiên Giới, ta sẽ cho Viên Mao Hầu Quái là sinh vật dâm nhất Thiên Giới, cưỡng hiếp ngươi tới sinh con.
Nói xong lời cuối cùng, đồng tử của Thư Mộng trừng lớn, một tay đưa lên cổ của mình, bóp tới.
Đại não của Thư Mộng trống rỗng, nhưng ngay lập tức nhắm mắt lại, trên người của nàng, có hỏa diễm thiêu đốt hừng hực.
Thủy Linh Lung thấy liệt hỏa thiêu đốt, cũng giật mình, lập tức hoảng sợ hét lên:
- Mộng nhi!
Trong miệng mũi của Thư Mộng tràn đầy máu tươi, thân thể của nàng bị hỏa diễm bao phủ, giống như nữ nhân nhưng không người nào dám ngưỡng mộ, nàng thật sự muốn tự bạo.
- Dịch tử, kiếp sau gặp lại.
Thư Mộng nỉ non một tiếng.
- Không!
Đột nhiên một âm thanh quen thuộc tới cực điểm vang lên bên tai. Thư Mộng lập tức trừng to mắt. Hắn ở trước mặt, Lâm Dịch đang lo lắng, trong khoảng khắc hóa thành hai đạo lưu quang, đã tới trước mặt của nàng.
Thủy Linh Lung, Vân Băng, ngay cả Lâm Cường sắp chết. Đều bị tiếng hét to bất thình lình này làm bừng tỉnh, trong đôi mắt, lộ ra thần sắc không dám tin, mà sắc mặt của ba tên áo tím tới từ Thiên Giới kia cũng đại biến, bỗng nhiên có ánh mắt nhìn về phía của tên thanh niên âm nhu kia.
- Oanh!
Không gian từng mảnh bị nghiền nát, một đạo thân ảnh, giống như một quả cầu từ bên ngoài ném rách không gian đi qua, nhưng không phải một, mà là hai đạo thân ảnh.
Đó là một đôi mắt đỏ thẩm, khí thế quỷ thần khó lường, giống như sóng biển. Từ trên người của kẻ này tràn ra, Thư Mộng bị hắn ôm trong ngực, mở to đôi mắt không dám tin tưởng, nhìn chằm chằm vào đối phương, đó là một thanh niên thanh tú, trên thân mặc một bộ áo bào màu trắng, quần áo rất hợp với thân hình. Nhưng mà, khí chất của nam nhân này vô cùng thân thiết giống như nam hài ở nhà bên, toàn thân, làm cho người ta nhịn không được muốn dung nhập linh hồn vào trong thân ảnh đó.
- Là thật sao?
Vân Băng ngơ ngác nhìn người ngăn ở trước nàng, nam nhân này toàn thân tản ra khí tức cường hãn giống như ma thần, không dám tin nỉ non một tiếng.
Thủy Linh Lung cũng ngơ ngác nhìn thân ảnh Lâm Dịch xuất hiện. Đại não cũng không kịp phản ứng.
Lâm Dịch cũng không nhiều lời, lạnh lùng nhìn bốn gã mặc quần áo tím tới từ Thiên Giới. Nhoáng một cái đã tới bên cạnh Lâm Cường và Vân Băng.
Duỗi tay truyền một đạo quang mang huyết sắc vào trong thân thể của Lâm Cường.
Gương mặt của Lâm Cường vốn là màu xám trắng lập tức xuất hiện chút khí huyết. Ngay sau đó "Phốc phốc" phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt khá hơn trước rất nhiều.
Lâm Dịch buông lỏng một hơi, kéo mạng của phụ thân từ quỷ môn quan trở về.
Sau đó tiện tay phóng một kết giới, bao phủ người nhà vào bên trong. Sau đó nhìn thấy người nhà của mình còn chưa lấy lại tinh thần, mở miệng nói:
- Đều tại ta, ta tới chậm, kế tiếp, giao cho ta là được, có lời gì, đợi lát nữa nói sau.
Nói xong, liếc nhìn Thư Mộng trong ngực, sau đó lại dùng ánh mắt thâm tình nhìn Thủy Linh Lung. Quay người, nhìn ánh mắt người nhà đang ngây ngốc, bay ra khỏi kết giới, đi tới trước mặt bốn tên kia.
Bốn người này cũng chưa kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn Lâm Dịch, tên thanh niên âm nhu kia, sắc mặt của hắn hiện giờ tái nhợt, khóe môi xuất hiện một vết máu tươi, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Lâm Dịch.
Ánh mắt của Lâm Dịch trực tiếp tập trung lên người tên thanh niên âm nhu, tên thanh niên âm nhu này cảm giác toàn thân của mình lạnh như băng, không còn chút nhiệt độ nào, không giống như dáng vẻ thong dong kia đánh với đám người Thư Mộng nữa, hiện giờ đã biến mất vô ảnh vô tung.
- Là ngươi nói, muốn thê tử của ta làm tình nô? Rất tốt!
Đột nhiên Lâm Dịch mở miệng hỏi hắn.
Tên thanh niên âm nhu này mở to mắt, muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên cảm thấy toàn thân của mình phát lạnh. Lập tức, một cổ cảm giác hít thở không thông xuất hiện, cuốn về phía hắn.
Hắn lập tức quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào, một tinh quang màu xanh da trời, đã bao phủ hắn vào bên trong.
Ánh mắt của hắn mở lớn, ngay sau đó, đột nhiên kinh mạch trên người của hắn nhúc nhích, thận chí hắn có thể cảm nhận gân mạch của mình phồng lên rất nhanh, cảm giác gân mạch bò lúc nhúc dưới lớp da, làm cho người ta cảm thấy da đầu te dại.
Một cổ cảm giác vô cùng ngứa ngáy, đột nhiên lan ra khắp toàn thân của hắn, hắn mở to mắt, muốn đưa tay gãi ngứa. Nhưng mà, ngay sau đó, một âm thanh răng rắc dày đặc truyền tới, làm cho suy nghĩ của hắn ngừng lại.
Sợ hãi phát hiện, động tác rất bình thường như thế, đến lúc này, lại không làm được!
Giống như sóng biển một lớp lại một lớp, đau đớn tràn ngập, đột nhiên xông mạnh lên đại não, đau đớn kịch liệt, làm cho đại não của hắn trống rỗng trong thời gian ngắn ngủi!
Thân thể của hắn đã hoàn toàn không thể cử động được chút nào, thân thể, bắt đầu không tự chủ được mà cuốn rút lại với nhau.
Mà áp lực khổng lồ này, khiến cho hắn không có bất cứ chỗ trống phản kháng nào...Đau đớn kịch liệt lúc này đã không xem vào đâu, nhưng lại làm cho người ta hoảng sợ là, hắn đột nhiên phát hiện chân của mình đã vặn vẹo biến dạng, nhìn bờ mông của mình, lúc bình thường cho dù có nhìn thế nào cũng không thấy được cả, nhưng lúc này hắn lại nhìn thấy...Nhưng mà, tình huống của hắn lúc này, hắn vẫn còn sống, chẳng lẽ mình bị người ta cuốn lại thành một quả cầu sao?
Hắn rốt cuộc đã biết mình trêu chọc phải hạng người gì rồi. Trong mắt của hắn tràn ngập sợ hãi, hắn há to mồm muốn cầu xin tha thứ...Nhưng mà, cảm giác hít thở không thông vẫn còn như trước, hắn mở to mắt tới mức, con mắt sắp rơi ra khỏi hốc mắt!
Vô thanh vô tức, không có âm thanh...Trong mắt của tất cả mọi người, một nam nhân cai mét tám, chỉ sau vài phút ngắn ngủi, đã biến thành một viên thịt nhỏ bằng nắm tay...
Những tên áo tím bộ dáng cao cao tại thương kia, lúc này ngây ngốc không nói thành lời, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lâm Dịch...Mồ hôi của bọn họ ước đẫm toàn thân!
Không phải chỉ có những người áo tím này mới ngây ngốc, kể cả bọn người Lâm Cường, Vân Băng sau lưng Lâm Dịch, cũng mở to mắt, ngây ngốc nhìn hắn.
Tên thanh niên âm nhu cường hoành kia làm cho hắn có nhiều cảm xúc, hắn chỉ điểm một ngón tay đơn giản, Vân Băng, Thư Mộng, Thủy Linh Lung bốn người đều bị trọng thương! Kể cả Huyền Vũ ở bên trong, đại bộ phận những cường giả giả Tinh Vị Cảnh cũng chết...Cổ lực lượng kia, có thể nói, sức người không thể chống cự.
Nhưng hiện tại bọn họ nhìn thấy cái gì? Tên cường giả vô địch trong mắt bọn họ, ở trước mặt của bọn họ, Lâm Dịch không cần động tay, động chân, chỉ dựa vào hào quang màu xanh da trời kia, ép hắn thành một viên thịt nhỏ cỡ nắm tay, đây là sự thật hay sao?
Đây là đang nói đùa sao?
Bọn người Lâm Cường ngơ ngác nhìn Lâm Dịch, toàn bộ không có biện pháp phục hồi tinh thần lại.
Răng rắc!
Một tiếng nghiền nát rất nhỏ vang lên, chỉ thấy viên thịt bị ánh sáng màu xanh da trời áp súc. Bị nghiền nát trên không trung, hóa thành tinh quang và bột phấn bay đi, chỉ một cơn gió thổi biến mất vô tung vô ảnh...Tên thanh niên âm nhu kia, cứ như vậy mà tiêu tán trong thiên địa.
Ánh mắt của Lâm Dịch nhìn chằm chằm vào ba gã áo tím còn lại.