Lâm Dịch nghe được câu hỏi của Hi Nhĩ, sau đó thản nhiên nói ra:
- Ta gọi là Lâm Dịch.
- Lâm Dịch? Rốt cuộc là người nào phái ngươi tới? Ngươi còn có đồng lõa không?
Hi Nhĩ lại chất vấn lần nữa.
Lâm Dịch nhíu mày lại, căn bản không rõ lời nói của đối phương có ý tứ gì, lắc lắc đầu nói:
- Ta không rõ lời ngươi nói, không có người nào phái ta tới đây cả, ta chỉ là vừa đi ngang qua đây thôi, nếu như nói có người phái ta tới đây thì...
Lâm Dịch ngẫm lại, sau đó nói:
- Ta nghĩ đại khái là Ny Nhi a!
Tuy hắn là thủ lãnh nơi đóng quân này, nhưng Hi Nhĩ làm sao lại chú ý tới tên của tiểu nữ hài tên là gì chứ? Mặc dù đã từng bị hắn lăng nhục qua, nhưng hắn không có khả năng nhớ kỹ, bởi vậy, hắn không có ấn tượng gì về cái tên Ny Nhi cả, kỳ thật con gái của thợ mỏ trong doanh địa, chính là đồ chơi của bọn chúng, ngược lại đều cho rằng có người của tổ chức thần bí, phái Lâm Dịch tới.
Hỏi tổ chức nhất định là không hỏi ra, Hi Nhĩ íp mắt lại, trong mắt lóe ra hàn quang, hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi:
- Vậy ngươi tới nơi này với mục đích gì?
- Mục đích?
Lâm Dịch ngẫm lại, ánh mắt nhìn về phía đám phòng ốc rách rưới, lập tức liên tưởng đến đãi ngộ của những người thợ mỏ kia, lửa giận trong lòng bay lên, sắc mặt âm trầm.
- Mục đích của ta, chính là giết sạch đám cặn bã của các ngươi mà thôi, không hơn!
Lâm Dịch nói ra lời này làm cho sắc mặt của Hi Nhĩ biến thành xang trắng, nắm tay đang rũ xuống nắm chặt lại thành nắm đấm.
Trong đôi mắt dài hẹp ánh lên thần sắc tức giận, Lâm Dịch nói như thế đã làm cho sợ hãi vì thực lực cường đại của Lâm Dịch, đã bị hắn quẳng lên trời.
- Tiểu tử, ngươi rất càn rỡ rồi, vậy phải xem ngươi có bổn sự này hay không đã, Kha Nhĩ!
Hi Nhĩ âm trầm nói ra lời này, đột nhiên âm thanh của hắn đề cao, hét lên.
Sau đó, một đạo thân ảnh từ trong đám mười người còn sót lại sau lưng Hi Nhĩ đi ra, đi đến bên người Hi Nhĩ, đứng sóng vai với Hi Nhĩ.
Đi ra ngoài là một thanh niên có tướng mạo cực kỳ anh tuấn, thần sắc thanh niên rất lạnh nhạt, mặc dù đã nhìn thấy thực lực cường đại của Lâm Dịch, nhưng sắc mặt của hắn vẫn lạnh nhạt như nước.
Hắn đi đến bên người Hi Nhĩ, thản nhiên nói một tiếng:
- Đại nhân.
Hi Nhĩ dùng ánh mắt dài hẹp nhìn Lâm Dịch hung hăng càn quấy, khóe miệng xuất hiện nụ cười âm trầm.
- Tiểu tử, ta biết rõ ngươi rất mạnh, nhưng ngươi đại khái chỉ là chiến sĩ Ngũ cấp a? Nhưng nếu như ngươi suy nghĩ bằng vào chút thực lực đó mà có thể giết chết chúng ta thì thập phần sai lầm, sai lầm rất lớn! Kha Nhĩ, chúng ta liên thủ tiêu diệt tên tiểu tử này a!
Nói xong, nụ cười càng âm trầm.
Kha Nhĩ nghe vậy lạnh lùng nhìn qua Lâm Dịch, mà Lâm Dịch cũng quan sát Kha Nhĩ.
Một đầu tóc màu xanh da trời tự nhiên dán vào cái lưng bằng phẳng của hắn, tướng mạo cực kỳ tuấn tú, trong mắt hiện ra tia sáng bóng lạnh nhat... Loại người này, cho dù nhìn thế nào cũng không nhìn ra hắn đã làm ra chuyện thương thiên hại lý nào.
- Ngươi rất mạnh!
Âm thanh của Kha Nhĩ chen ngang ánh mắt dò xét của Lâm Dịch, Căn cứ vào quan sát của Lâm Dịch, thực lực của đối phương đã ở vào cấp bậc Ngũ cấp, nhìn cấp độ của hắn, hình như cũng sắp tấn thăng Lục cấp Tử Môn.
- Ngươi cũng rất mạnh!
Lâm Dịch gật gật đầu, sau đó nói ra.
Kha Nhĩ nói ra những lời nào làm Lâm Dịch sững sờ... Bởi vì Lâm Dịch lúc này ngay cả Phá Môn cũng không vận dụng, hắn làm cách nào nhìn ra thực lực của mình?
Nhưng Lâm Dịch vẫn gật đầu, sau đó nghi hoặc hỏi:
- Làm sao ngươi biết?
Kha Nhĩ cười nhạt một tiếng nói:
- Bây giờ ngươi còn chưa Phá Môn đúng không? Thời điểm không có Phá Môn mà có thể có trình độ chiến sĩ Ngũ cấp, có thể đoán ra thực lực chân thật của ngươi, có lẽ là Thất cấp Kinh Môn a? Ta và Hi Nhĩ tuy đều là Ngũ cấp Cảnh Môn, nhưng so với Thất cấp Kinh Môn, một tia phần thắng cũng không có được.
Kha Nhĩ nói điều này làm Lâm Dịch kinh ngạc... Bởi vì lúc bình thường và Phà Môn không có gì khác nhau, sau khi Phá Môn xong, bằng vào quan sát bề ngoài khó mà đoán được đối phương có Phá Môn hay chưa, mặc dù thực lực của đối phương so với mình không bằng, nhưng phần nhãn lực này, cũng đủ làm cho Lâm Dịch kinh ngạc.
Đương nhiên, kỳ thật hắn tính cũng không sai, dù sao Phá Môn ấn ký của Thất cấp Kinh Môn. Lâm Dịch rất tự tin trong thời gian ngắn nhất phá vỡ Kinh Môn. Bởi vì dị năng thức tỉnh mà mang đến tinh thần lực cường đại, làm cho thủ ấn của Lâm Dịch phù hợp, đạt được hiệu quả rất rõ ràng.
Hi Nhĩ đứng bên cạnh Kha Nhĩ lập tức biến sắc Thất cấp Kinh Môn? Đây là lực lượng cường đại cỡ nào? Hơn nữa nhìn tuổi đối phương, không cao hơn hai mươi tuổi a? Đạt tới Ngũ cấp Cảnh Môn đã làm cho người ta khiếp sợ rồi! Mà hắn lại là Thất cấp Kinh Môn? Trời ạ! Trên thế giới này, không hề có tồn tại khủng bố tới mức trước hai mươi tuổi, phá vỡ Kinh Môn khủng bố a?
Ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch, không khỏi mang theo một ít sợ hãi.
Nhưng Lâm Dịch lại gật đầu, nói:
- Tuy không tính toán hoàn đúng, nhưng đúng là ta chưa Phá Môn, nhưng mà, làm sao ngươi nhận ra điều này?
Kha Nhĩ nhìn Lâm Dịch cười cười, nhưng cũng không trả lời vấn đề của hắn, quay đầu lại nhìn Hi Nhĩ bên cạnh đang sững sốt nói:
- Thực xin lỗi đại nhân, đề nghị của ngài, ta cự tuyệt.
Kha Nhĩ nói ra lời này Hi Nhĩ bối rối, cả giận nói:
- Kha Nhĩ, ngươi...
Kha Nhĩ nhưng lại lạnh nhạt lắc đầu, nói:
- Biết rõ là đi tìm chết ta không chiến đấu, hơn nữa... Lúc trước ta đã từng nói qua với ngươi, tuy những người này cuối cùng sẽ bị xử tử, nhưng lúc vẫn làm việc cho chúng ta, cũng đừng có ngược đãi bọn chúng, nhưng ngươi khư khư cố chấp, nếu không phải ngươi ngược đãi bọn chúng, còn đem nữ nhân của chúng ra làm đồ chơi... Nếu như không phải ta không nắm chắc đánh chết ngươi, ngươi đã sớm chết rồi.
Kha Nhĩ nói ra lời này làm cho sắc mặt Hi Nhĩ đại biến, sau đó sắc mặt trầm xuống, trong đối mắt bắn ra hàn quang.