Chung Cực Truyền Thừa

Chương 162: Chương 162: Hoàng tộc Đế quốc! (P1)




Trở lại học phủ, bọn người Kim Trĩ Hàn, Lộ Ti trở về ký túc xá, mà Lâm Yến dưới sự kiên trì của mình, nàng đi theo Thủy Linh Lung và Lâm Dịch về tới phòng của Thủy Linh Lung, mà Lạp Cổ Kỳ, thì lại lập tức trở về phòng làm việc của hắn.

Khóa kĩ cửa phòng, đi tới phòng trong, liên tục gõ vài cái lên thư các treo trên tường ở giữa phong, sau đó trên người lại lóe lên một cái, thư các rõ ràng vô thanh vô tức mở ra, đèn năng lượng bên trong tản ra ánh sáng trắng nhu hòa.

Lạp Cổ Kỳ đi vào, bởi vì bây giờ còn một việc rất quan trọng phải làm, đó chính là -- bảo vệ tính mạng Lâm Dịch!

Đằng sau thư các treo trên tường là một không gian trống trải, không gian tuy rằng không lớn, phạm vi ước chừng ba bốn mươi mét vuông, nhưng ở vị trí trung ương thứ các, cũng chỉ có một cửa đứng thẳng, bởi vậy, không gian chung quanh lộ ra cực kỳ trống trải.

Cửa cao chừng hai mét, bề rộng chừng một mét hai, trên khung cửa lại điêu khắc đầy các đường vân phức tạp đến cực điểm, nếu như cẩn thận quan sát thì có thể thấy được, trên đường vân thoạt nhìn như không có chút quỹ tích nào kia, thật ra lại có quỹ tích nào đó! Tuy rằng thoạt nhìn cực kỳ hỗn loạn, nhưng cẩn thận quan sát, có thể rất rõ ràng phát hiện ở vị trí tương đối hai bên cửa, hướng đi của hoa văn lại hoàn toàn trái ngược. Dù là chỉ là một cái chuyển hướng, thậm chí một ít phác họa trên đó, cũng đều trái ngược lẫn nhau!

Mà ở trên khung cửa này, lại khảm nạm năm khỏa tinh thể, trong đó một khỏa ở trung tâm lớn chừng nắm tay, phân biệt ở hai bên nó còn có hai tinh thể hình tròn không lớn bằng nó, lúc này những tinh thể kia hiện ra chính là màu xám trắng.

Mà ở vị trí phía trước bên trái cánh cửa, lại dựng thẳng một thứ giống như cây cột. Cây cột toàn thân cũng cũng khắc lên đường vân phức tạp không khác lắm với trên cửa, ở trên đỉnh cây cột, lại một khỏa tinh thể hình tròn lớn chừng đầu người, cũng giống với tinh thể trên cửa, lúc này cũng có màu xám trắng.

Lạp Cổ Kỳ đi thẳng tới phía trước kia, quay mắt nhìn về phía cửa, sau đó hít sâu một hơi, tay phải đặt lên tinh thể ở đỉnh trụ.

Sau khi tay Lạp Cổ Kỳ vừa tiếp xúc với tinh thể, hoa văn ánh sáng trong gian phòng lập tức tăng mạnh, một mảnh hoàng sắc quang mang lập tức tràn ngập cả phòng, mà tinh thể kia cũng tản mát ra quang mang màu vàng!

Lúc này đại môn cũng xuất hiện biến hóa kinh người!

Những đường vân vốn màu xám trắng kia đột nhiên giống như lây bệnh nhanh chóng lan từ khung cửa xuông mặt đất! Lập tức toàn bộ đường vân bên ngoài khung cửa lập tức liền biến thành màu vàng! Năm khỏa tinh thể đỉnh trên khung cửa lập tức cùng phát sáng! Chỉ thấy không gian vốn có thể xuyên thấu qua trong cửa lập tức lập lòe, một hồi quang mang ngân bạch sắc bỗng nhiên từ trung tâm nổ ra.

Chỉ thấy không gian trong cửa lập tức xuất hiện một tầng hào quang màu trắng bạc hơi mỏng, sự vật ở đối diện không thấy rõ lắm, từng đợt quang mang cứ như vậy nổi lên trong phòng!

Sau một khoảng thời gian một mực giằng co thật lâu, không gian trong cửa lớn lại lần nữa phát sinh biến hóa! Không gian ngân bạch vốn đang chấn động lại như bị lực lượng nào đó đè xuống! Biến thành một thứ như tấm gương bạc, chợt, một hồi lưu quang từ đó hiện lên, một đạo nhân ảnh lại xuất hiện trong mặt kính này!

- Ha ha, Lạp Cổ Kỳ. . . Ngươi đã rất lâu không có tìm ta a!

Một thanh âm cười ôn hòa đột ngột từ đó truyền ra, mà trên mặt Lạp Cổ Kỳ lại lộ ra thần sắc tôn kính, có chút khom người nói:

- Bệ hạ.

Tuổi người bên trong ước chừng 34-35, người mặc một bộ quần áo cực kỳ hoa lệ, trên mặt vô cùng có uy nghiêm mang theo dáng cười ôn hòa, lộ ra cực kỳ có lực tương tác. Nhưng lúc đối mặt với Lạp Cổ Kỳ tóc trắng xoá, vẻ mặt nếp nhăn, biểu hiện của hắn lại không giống như vãn bối, ngược lại càng giống hảo hữu hơn.

- Chỉ có hai người chúng ta mà thôi, không cần phải như vậy khách khí a?

Nghe được Lạp Cổ Kỳ xưng hô cung kính, người trung niên kia lập tức lộ ra vẻ không vui vẻ.

Lạp Cổ Kỳ lại như cũ bảo trì cung kính nói:

- Lễ không thể bỏ.

Người trung niên nhìn biểu lộ cung kính có chút cúi đầu của Lạp Cổ Kỳ, hơi than thở nhẹ một tiếng:

- Trong nháy mắt đã hơn ba trăm năm. . . Ngươi và ta lại càng ngày càng bất hòa. . . Thật sự hoài niệm sinh hoạt trong học viện ah. . .

Nghe được lời nói của trung niên... biểu lộ của Lạp Cổ Kỳ có chút giật giật, tựa hồ cũng cảm thấy sờ, nhưng cuối cùng vẫn không nói chuyện!

Sau hồi lâu ánh mắt trung niên kia lộ ra thần sắc hồi tưởng thật sâu, mới hít sâu một hơi, dáng cười ôn hòa lại lần nữa đọng trên mặt nói:

- Tốt rồi, nói ngươi tìm ta có việc gì đi, lấy tính cách của tiểu tử ngươi, không có chuyện trọng yếu thì không thể nào tìm ta được.

Đối mặt với Lạp Cổ Kỳ tóc trắng xoá, người trung niên lại gọi hắn là tiểu tử, càng khiến người khác kinh ngạc chính là, Lạp Cổ Kỳ tựa hồ đã sớm quen với xưng hô như thế, khẽ gật đầu sau đó nói:

- Bệ hạ, ta tìm ngươi, đích thật là có chuyện trọng yếu cần bẩm báo!

Người trung niên kia gật đầu nói:

- Ân, ngươi nói đi.

- Hoàng tộc Thiên Diệp phân mạch, con trai Bạch Diệp bị người giết.

Lạp Cổ Kỳ lập tức khiến người trung niên nhướng mày

- Người nào sao mà to gan như vậy?

- Là một đệ tử khác của trường ta, Lâm Dịch.

Người trung niên nghe xong lông mày lại nhíu chặt, nhưng cách làm người của Lạp Cổ Kỳ hắn rất rõ ràng, Lạp Cổ Kỳ không thể nào chỉ vì nói cho hắn tin tức này mà thông tri hắn. Dù sao người trong hoàng tộc phân mạch bị giết cũng là đại sự, nhưng còn chưa đủ để khiến Lạp Cổ Kỳ tìm đến mình. Lập tức cau mày nói:

- Ngươi muốn nói cái gì, nói một lần cho xong đi!

Lạp Cổ Kỳ ngẩng đầu nhìn người trung niên, lập tức liền nói chuyện trải qua một lần. Trong đó kể cả Lâm Dịch đến thăm, chính mình thăm dò, cùng với thân phận Lĩnh Vực Dị Năng Giả và lục cấp Tử Môn Chiến Sĩ của hắn, từ đầu chí cuối nói một lần.

Mãi sau hơn nửa canh giờ mới xem như nói xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.