Chung Cực Truyền Thừa

Chương 864: Chương 864: Hội nghị Bách Nguyên Tông.




Sau khi Kỳ Dương rời đi, Lâm Dịch và Lang Sa được tên Lục giai chiến sĩ kia đưa tới Thư Tâm Phong.

Thư Tâm phong này quả thực xứng với hai chữ Thư Tâm. Vô luận là phong cảnh hay bố cục của nó, đều làm cho người ta có cảm giác thư thái. Mây mù lượn lờ, giống như đặt mình trong mộng cảnh.

Hai người tự nhiên được an bài vào cùng một phòng, tên Lục giai chiến sĩ kia khom người cáo lui.

Lâm Dịch tức thì thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng chợt nhếch lên. Mọi chuyện tiến hành coi như thuận lợi, Lâm Phỉ nói quả nhiên không ai, bằng tính cách của Kỳ Dương, lại thêm Lâm Dịch diễn kịch một phen, đương nhiên sẽ bị kích động. Có thể thấy người của Đông Nam Thiên đối với Huyền Đông Thiên cừu thị ra sao.

Mà Lang Sa ở bên cạnh hắn dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn. Trong lúc vô tình lại phát hiện Lâm Dịch sờ sờ mặt mình, nghi hoặc hỏi:

- Trên mặt ta có gì sao?

Ánh mắt của Lang Sa cổ quái nhìn hắn, dường như đây là lần đầu tiên biết nhau vậy, sau đó nàng mới lắc đầu, cũng không có nói gì.

Điều này lại làm cho Lâm Dịch vô cùng hiếu kỳ nói:

- Làm sao vậy?

Lang Sa suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng cười nói:

- Thực không nghĩ tới, chàng thật có thiên phú biểu diễn. Chỉ là, ta thực sự không hiểu được, chàng biểu diễn một phen như vậy, rốt cuộc có ích lợi gì? Kể cả chàng nói cho bọn họ mọi chuyện thì sự tình cũng không có khả năng thay đổi.

Lâm Dịch nghe vậy cười cười, gật đầu nói:

- Quả thực cũng không có thay đổi lớn, thế nhưng tuyệt đối cũng không có thay đổi tốt nhưu vậy.

Thấy Lang Sa nghi hoặc, Lâm Dịch híp mắt lại, giải thích nói:

- Thử nghĩ mà xem, nếu như nàng là Kỳ Dương, đột nhiên một người vài ngày trước đó còn là địch nhân lại đột nhiên tới cửa tìm nàng tương trợ, nàng sẽ có phản ứng gì?

Hai hàng lông mi Sa nhíu lại, sau đó lắc đầu nói:

- Không biết.

Lâm Dịch nhếch miệng cười, ánh mắt nhu hòa nhìn những con đường:

- Bởi vì tính cách của nàng chính là ngoài lạnh trong nóng. Loại chuyện cừu hận này nếu như không chạm tới điểm giới hạn của nàng, nàng sẽ lựa chọn không quản tới, đúng không? Khi nàng buông tha Chu Trí Lâm chính là bằng chứng tốt nhất.

Khuôn mặt Lang Sa tức thì đỏ lên, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng nói:

- Ta chỉ không muốn tạo thêm nhiều phiền phức cho chàng mà thôi.

Lâm Dịch cười ha hả nói:

- Hoặc căn bản là sự tình đã được giải quyết, cũng không cần phải...Nếu như không thuận theo được thì nên buông tha sao?

Lang Sa bị Lâm Dịch nói trúng tâm sự, khuôn mặt lại đỏ lên. Sau đó nói:

- Nhưng chuyện này với chuyện chàng biểu diễn kia có liên quan gì tới nhau?

Lâm Dịch xoay người, nằm trên tràng kỷ, cười nói:

- Thế nhưng Kỳ Dương kia lại không phải nàng.

Sa nghi hoặc nhìn hắn, thấy Lâm Dịch lại híp mắt lại:

- Kỳ Dương có thể nghĩ tới, ta cũng có thể nghĩ tới. Kỳ Dương ngay từ đầu cho tới bây giờ, biểu hiện đối với chúng ta vô cùng khách khí. Cũng không phải hắn thực sự cảm giác được những gì Bách Nguyên Tông làm là sai. Bách Nguyên Tông truyền thừa từ trước tới nay, trong ngần ấy năm không biết xuất hiện bao nhiêu nữ tử tư sắc thượng đẳng cơ chứ? Lẽ nào trong mười vạn năm ấy, cũng chỉ có một người như nàng bị bức.

Lang Sa tức thì yên lặng...Nàng đương nhiên biết những lời Lâm Dịch nói vô cùng có lý. Đã có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Bách Nguyên Tông không phải là bang phái mới phất lên, mà chính là quái vật lớn khống chế Đông Nam Thiên nhiều năm như vậy, lẽ nào thực sự cũng chỉ có vậy?

Đáp án, đương nhiên là phủ định rồi.

- Chỉ là vì nguyên nhân có ta, nàng mới không bị bọn họ hãm hại thành công mà thôi. Kỳ Dương đối với chúng ta khách khí, nguyên nhân rất lớn chính là thực lực của ta khiến cho hắn kiêng kỵ. Là một kẻ thông minh, hắn hiểu rõ, nếu như trực diện đối đầu với một cường địch như ta, cũng không phải là một lựa chọn thông minh. Nguyên nhân thứ hai chính là bởi vì cường giả Thần cấp ở Đông Nam Thiên này bị quy tắc ràng buộc.

- Quy tắc?

Hai hàng lông mi của Lang Sa nhíu lại, nghi hoặc nhìn Lâm Dịch.

- Không sai, quy tắc.

Lâm Dịch gật đầu khẳng định, mỗi một địa phương đều có quy tắc của riêng mình. Đông Nam Thiên cũng không ngoại lệ. Quy tắc ở đây chính là, cường giả Hư Thần cảnh ở Đông Nam Thiên không cho phép tự giết lẫn nhau, bằng không, cường giả Thần Cấp sẽ tự mình xuất thủ loại bỏ bọn họ.

Nói tới đây, hắn dừng lại. Suy nghĩ một lát rồi cười nói:

- Nếu như ta đoán không sai, ngày hôm nay chúng ta xuất hiện ở đây đã sớm trong dự liệu của đối phương.

Lang Sa tức thì ngẩn người, con mắt trợn lên nói;

- Ý chàng muốn nói, Kỳ Dương kia định dùng tay Thần Cấp cường giả đối phó chàng?

Lâm Dịch lắc đầu cười nói:

- Không thể nói là mượn, hắn chỉ lựa chọn cách thông minh nhất mà thôi.

Lang Sa ngẩn ngơ nhìn Lâm Dịch, sau đó lại có chút lo lắng nhíu mày nói:

- Nếu nói như vậy, cường giả Thần Cấp có thể tìm chàng gây phiền phức sao?

Lâm Dịch lại cười, rất chi là thoải mái nói:

- Đáng tiếc Kỳ Dương này tính đi tính lại, lại không tính đến bên người ta cũng có một cường giả Thần Cấp.

Lần này những lời của Lâm Dịch triệt để khiến cho Lang Sa ngây dại. Cường giả Thần Cấp? Lang Sa khác với Thủy Linh Lung và Thư Mộng, nàng đã lên Thiên Giới được nửa năm. Đối với sự phân chia đẳng cấp vô cùng rõ ràng. Cường giả Thần Cấp a. Đó chính là tồn tại đỉnh phong trên Thiên Giới a...

- Là Lâm Phỉ sao?

Lang Sa ngơ ngác nhìn Lâm Dịch, đầu óc của nàng quả thực cũng không chậm, thực lực mà Lâm Phỉ biểu hiện ra từ trước đó tới giờ khiến cho nàng cũng có thể suy đoán ra.

Lâm Dịch cười gật đầu.

Thấy Lâm Dịch khẳng định, Lang Sa mới biết bản thân mình đã thực sự tiếp xúc với một vị cường giả Thần Cấp một ngày một đêm a. Hơn nữa đối phương còn luôn mồm xưng hô Lang Sa tỷ tỷ. Ngay cả bản thân nàng tính cách lạnh lùng cũng không nhịn được mà dịu đi.

Một lúc lâu sau, Lang Sa mới lấy lại tinh thần, đột nhiên nói:

- Thế nhưng hiện tại Lâm Phỉ đã rời khỏi đâu, vậy chàng...

Lâm Dịch vừa cười vừa nói:

- Yên tâm đi, Phỉ nhi yên tâm rời đi chứng tỏ ta sẽ không có việc gì.

Thấy Lang Sa có chút sững sờ, Lâm Dịch cười nói:

- Nàng có nhớ những lời Phỉ nhi nói không? Năm đó sự phân chia thế lực của Ngũ thần, Đông Nam Thiên - Hắc Long Thần, Tây Bắc Thiên - Bạch Thần. Giao tình sống chết, ta nghĩ, quan hệ giữa song phương lúc đó hẳn là vô cùng thân mật đi? Mà Lâm Phỉ chính là người của Tây Bắc Thiên.

Nếu như lúc trước không phải Lâm Phỉ nói một phen, phỏng chừng Lâm Dịch cũng không thể nghĩ ra.

Vì vậy, thời gian ở Bạch Đế đại lục, mới có thể từ trong miệng Lâm Phỉ biết quan hệ năm đó của Ngũ Thần. Hắn đối với cường giả Thần Cấp ở Đông Nam Thiên đã hoàn toàn yên lòng.

Lâm Dịch vẫn nhớ, thân phận chân chính của Lâm Phỉ chính là cường giả Thần Cấp ở Tây Bắc Thiên, tên là Hân Dao.

Lang Sa thật không ngờ lại có dính dáng tới nhiều chuyện như vậy, ngây người một lúc mới nhíu mày nói:

- Nếu đã như vậy, thì sao hôm nay chàng lại còn làm như vậy?

Lâm Dịch vừa cười vừa nói:

- Trong lòng Kỳ Dương kia chỉ sợ hiện tại cũng đang kỳ quái vì sao cường giả Thần Cấp còn không có đối phó ta. Đương nhiên, kỳ quái thì kỳ quái nhưng trong lòng hắn cũng biết nhìn người. Vì vậy, nếu như ngay từ đầu ta tới nói toàn bộ chân tướng cho hắn hắn sẽ không thoải mái. Đổi lại là ta nếu như có người không quen biết muốn ta đi hỗ trợ gia hương của hắn, trong lòng ta cũng không thoải mái. Cho dù là cường giả Thần cấp hạ lệnh, thế nhưng dưới lúc thi hành nếu như có tâm lý thủ thắng ta cũng sẽ lựa chọn buông tha. Để cho gia hương của kẻ không quen biết kia bị hủy, dường như cũng là một thú vui đi a?

Nói tới đây khóe miệng Lâm Dịch hiện lên nụ cười khinh thường, chậm rãi nói:

- Ngoại trừ chúng ta ở bên ngoài ra thì không ai sẽ để ý tới đại lục Bạch Đế có bị phá hủy hay không. Vô luận là Kỳ Dương hay cường giả Thần Cấp, đối với bọn họ mà nói, Bạch Đế đại lục căn bản chỉ là một chiến trường của bọn hắn và Tây Bắc Thiên mà thôi.

Trong lòng Sa chấn động, sau đó nhíu mày nói:

- Vì vậy chàng mới biểu diễn một phen kỳ thực chính là muốn đảo chủ thành khách.

Lâm Dịch gật đầu nói:

- Không tồi, ta chỉ có thể nói trước cho bọn họ biết, thái độ của ta đối với việc đại lục Bạch Đế nếu bị hủy diệt. Trong lòng Kỳ Dương mặc dù đối với ta còn có oán khí, nhưng cũng không vì thế mà liên lụy tới người của đại lục Bạch Đế. Tuy rằng không có khả năng khiến cho bọn họ hoàn toàn không để ý tới tổn thất bảo hộ đại lục, nhưng ít ra, cũng không làm cho bọn hắn vào thời khắc mấu chốt thu tay lại.

Hàng lông mi Lang Sa nhíu lại, sau đó đỏ mặt có chút thấp thỏm nói:

- Vậy bọn họ có phải là vì ta cho nên mới đổ mọi việc lên đầu người của đại lục Bạch Đế?

Khuôn mặt Lâm Dịch tức thì cứng lại một chút, sau đó lại cười nói:

- Điều này tạm thời còn không có chính xác. Dù sao, người đả thương Chu Trí Lâm chính là ta, mặc dù nguyên nhân là do nàng, thế nhưng ác cảm đối với nàng vì chuyện này mà tự nhiên yếu đi một chút. Ngày hôm nay chính vì lý do như vậy mà không đề cập tới gia hương của nàng cũng chính là của ta. Để cho Kỳ Dương sản sinh ra một loại ý nghĩ, kỳ thực diện vị gia hương kia của nàng có bị hủy diệt hay không đối với ta cũng không quan trọng.

Biểu tình trên mặt Lang Sa dại ra, nàng căn bản thật không ngờ. Chỉ một cuộc gặp đơn giản hôm nay, Lâm Dịch lại tính kế sâu như vậy. Không ngờ còn có nhiều nhân tố phức tạp bên trong. Nghĩ tới đây, nàng không khỏi đau đầu, nói;

- Tất cả giao cho chàng đi, dù sao đi nữa ta cũng không giúp được cái gì. Ài, lúc nào mới thực sự yên bình a?

Lâm Dịch cũng có chút bất đắc dĩ, đối với những chuyện tình như thế này, hắn cũng không phải là thích thú. Hắn có chút đau khổ lắc đầu nói:

- Tạm thời còn chưa biết nguyên nhân mà Thanh Long Bảo lại công kích đại lục Bạch Đế, chưa đến lúc kết thúc cho nên không thể biết được. Chỉ cần Bách Nguyên Tông chịu xuất lực, Thanh Long Bảo kia cho dù muốn phá hủy đại lục Bạch Đế cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Nói tới đó, hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Huống hồ, hiện tại cường giả Thần Cấp cũng bị kinh động, thù cũ hận mới, Thanh Long Bảo nếu như muốn không kiêng nể gì cả, chỉ sợ cũng không có khả năng.

Sa gật đầu, lông mi cau lại, không nói thêm gì nữa.

Lâm Dịch vặn thắt lưng một cái, sau đó cười nói:

- Mệt nhọc một ngày một đêm rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút đi a.

Lang Sa nghe vậy gật đầu, sau đó hai mắt khép lại, tiến vào trạng thái nhập định.

Bên trong một căn phòng ở Dưỡng Tâm Các.

Kỳ Dương ngồi ở vị trí thủ vị, xung quanh bàn có sáu người đang ngồi đó. Bên trong căn phòng vô cùng an tĩnh, chỉ có thanh âm của ngón tay Kỳ Dương gõ mặt bàn tạo ra.

Tiếng gõ dừng lại, Kỳ Dương liếc mắt nhìn moi người, sau đó chậm rãi mở miệng nói:

- Mọi người đối với chuyện này có ý kiến gì không? Không ngại nói ra một chút.

Trầm mặc một lát, một người ngồi phía bên phải đứng lên, chậm rãi nói:

- Ta cảm giác tên Lâm Dịch kia nói rất đúng, năm đó Huyền Đông Thiên tự dưng khơi mào chiến sự, khiến cho Hắc Long Thần đại nhân ngã xuống. Mấy năm nay bọn chúng lại càng ương ngạnh, không ai bì nổi. Hiện nay đã khi dễ tới đầu chúng ta. Không nói hiện tại chúng ta có nhường bọn chúng hay không, cho dù là có, nếu như nhường bọn chúng, sợ rằng đối với danh dự của Bách Nguyên Tông chúng ta, thậm chí là danh dự toàn bộ Đông Nam Thiên, đều bị một cái tát rất lớn.

Người này sau khi mở miệng nói, những người chung quanh cũng đều trầm ngâm. Một lát sau, một người ngồi phía bên trái lắc đầu nói:

- Danh dự là nhỏ, bảo tồn thực lực mới là chính. Người ngồi đây cũng không có ngoại nhân, ta có gì nói ấy, thế lực Thanh Long Bảo làm sao, tin tưởng ta không cần nói mọi người cũng đều rõ ràng, lời nói không dễ nghe cũng phải nói. Người ta tùy tiện phái một đội "Long Tích" qua đây cũng đủ phá vỡ Bách Nguyên điện chúng ta...Bách Nguyên Tông truyền thừa nhiều năm như vậy, cũng không bởi vì một người mà bị hủy.

Người này dừng lại một chút, sau đó lại trầm ngâm nhìn những người khác, nói tiếp:

- Lùi một bước mà nói, cho dù chúng ta miễn cưỡng đẩy lùi người của Huyền Đông Thiên. Như vậy thì sao? Sợ rằng Bách Nguyên Tông chúng ta lúc đó cũng hao tổn lực lượng tương đương a? Bản thân chúng ta cũng không yên tĩnh như vẻ bề ngoài, nếu như những thế lực thèm thuồng vị trí này nhiều năm trỗi dậy, các ngươi không quên tao ngộ Thanh Nguyên Kiếm Tông năm đó sao? Chẳng lẽ lại còn dẫm vào vết xe đổ của bọn họ?

Hắn lại dừng lại, sau đó lại nói tiếp:

- Hơn nữa, Thanh Long Bảo dù sao cũng không phải là trắng trợn tấn công. Bọn họ tấn công bất quá cũng chỉ là một diện vị thứ nguyên mà thôi. Nếu như bí mật tiến hành thì chứng tỏ bọn họ cũng không có ý tứ chân chính khiêu khích Bách Nguyên Tông chúng ta. Không bằng nhắm một mắt để cho bọn họ hủy diệt diện vị kia mà thôi. Hà tất vì một diện vị thứ nguyên mà động gân động cốt.

Người này thốt ra những lời này, quả thực khiến cho vài người nhíu mày lại, thần sắc có chút do dự.

- Ta cũng không cho là vậy.

Đúng lúc này, người ngồi phía bên phải lại mở miệng nói, ánh mắt những người khác đều tập trung về phía hắn.

- Quả thực thực lực của Thanh Long Bảo mạnh mẽ, Bách Nguyên Tông chúng ta trăm ngàn lần không phải đối thủ của chúng. Thế nhưng những lời Thôi trưởng lão nói dường như nâng cao sĩ khí của kẻ khác, diệt uy phong của bản thân mình. Thanh Long Bảo cường đại thì làm sao? Dù sao bọn chúng cũng là người của Huyền Đông Thiên xa hàng tỉ dặm. Nhưng mà gốc rễ của Bách Nguyên Tông chúng ta ở đây đã bao nhiêu năm rồi? Há có thể bị một thế lực bên ngoài tùy tiện liền có thể phá vỡ?

Ngữ khí người nọ có chút khinh thường nói.

Sắc mặt người chủ trương thỏa hiệp tức thì đỏ lên, lập tức hừ lạnh một tiếng nói:

- Ý tứ của Mang trưởng lão chẳng lẽ là muốn chiến?

- Đương nhiên.

Mang trưởng lão kiên định nói:

- Không những muốn chiến mà còn muốn chiến thắng.

Thôi trưởng lão kia hừ lạnh một tiếng nói:

- Chiến thắng sao? Hừ, nói thật dễ a. Thanh Long Bảo có mười ba Long tích, mỗi một Long tích đều có một cường giả Hư Thần Cảnh, trong mười ba Long Tích cực mạnh kia có năm gã cường giả Thần Cấp tọa trấn, ngươi nhìn lại Bách Nguyên Tông chúng ta xem? Chiến sao? Lấy cái gì để chiến? Không đợi Mang trưởng lão ngươi chạy tới chiến, chỉ sợ người của Thanh Long bảo vây lại cũng khiến cho ngươi chết bất đắc kỳ tử rồi a.

Mang trưởng lão dường như có chút giận dữ nói:

- Ta thừa nhận thực lực Thanh Long Bảo mạnh mẽ, nhưng thế thì sao? Bọn hắn có cường giả Thần Cấp, Đông Nam Thiên chúng ta không có sao? Mười ba Long Tích của bọn hắn quả thực lợi hại, thế nhưng cường giả Hư Thần Cảnh của Đông Nam Thiên cũng không khi dễ được đó thôi. Hừ...Ngay cả cái tên Lâm Dịch kia, không hề qua lại với Bách Nguyên Tông, thậm chí còn có chút hiềm khích, lại vì chuyện Thanh Long Bảo mà không tiếc xâm nhập vào sào huyệt đối phương, quấy nhiễu bọn chúng. Thôi trưởng lão ngươi thân là ngũ trưởng lão Bách Nguyên Tông, không những không chịu nghĩ cách đối địch, ngược lại trước tiên nghĩ cách né tránh cho tốt. Thôi trưởng lão, ngươi rốt cuộc có rắp tâm gì?

Sắt mặt Thôi trưởng lão tức thì đỏ lên, đang ngồi cũng bật dậy, phẫn nộ quát:

- Ngươi nói lời này là có ý tứ gì? Thôi mỗ làm như vậy chính là nghĩ vì toàn cục, há lại suy nghĩ cho bản thân mình? Thực lực của Thanh Long Bảo mạnh mẽ như vậy, xung quanh Bách Nguyên Tông cường địch san sát, ngươi nói chiến, căn bản là dẫn Bách Nguyên Tông đi trên tử lộ mà thôi. Ta còn chưa nói tới ngươi rắp tâm chủ chiến là có ý tứ gì ngươi lại giám nói ta trước?

Mang trưởng lão kia không cho là đúng, cũng đứng lên tức giận nói:

- Ta xem ngươi căn bản là nhát gan sợ chết, sống nhiều năm trong hòa bình như vậy, sợ rằng đã đem huyết tính của ngươi bào mòn không còn một mảnh rồi a? Chiến tranh không phân biệt khoảng cách. Trên chiến cường nếu như nhường đường cho địch nhân chính là tự đập đá vào chân mình. Cản trở bước tiến của địch nhân, đừng làm ảnh hưởng tới việc Thôi trưởng lão đang hưởng thụ cuộc sống a...Ta nói đúng chứ?

- Ngươi...

Thôi trưởng lão giận không thể nói ra được, trên người tức thì truyền đến ba động năng lượng.

Mang trưởng lão kia cũng không phải là người dễ chọc, năng lượng trên người tức thì cũng nhộn nhạo, tình huống hết sức căng thẳng.

- Được rồi, được rồi. Đều bình tĩnh một chút, đừng có để đám người Thanh Long Bảo còn chưa tấn công nội bộ chúng ta đã đấu đá nhau rồi. Ta tin tưởng là chiến cũng tốt, né tránh cũng tốt, đều là vì suy nghĩ cho Bách Nguyên Tông. Mang trưởng lão, những lời vừa rồi ngươi nói Thôi trưỡng lão đúng là có chút quá lên rồi.

Mang trưởng lão trầm ngâm, sau đó hít sâu một hơi nói:

- Tiểu đệ vừa rồi có chút kích động, mong rằng Thôi trưởng lão không để bụng.

Thôi trưởng lão hừ lạnh một tiếng, cũng không có đáp lại.

Bầu không khí chung quanh lần thứ hai lại yên lặng, một lát sau, môt người ngồi bên phải chậm rãi mở miệng nói:

- Thôi trưởng lão nói không sai, thế lực của Thanh Long Bảo quả thực mạnh mẽ, mười ba Long Tích tung hoành thiên hạ, quả thực không phải là thứ mà Bách Nguyên Tông chúng ta có thể chống lại. Hơn nữa mục tiêu lần này bọn hắn tấn công chỉ là một diện vị nho nhỏ mà thôi. Chúng ta không cần phải ngạnh kháng.

Sắc mặt Mang trưởng lão tức thì biến đổi, vừa định nói, người nọ lại mở miệng nói tiếp:

- Thế nhưng chính bởi vì như thế cho nên chúng ta nhất định phải chiến. Vô luận là thắng hay bại đều phải chiến.

Kỳ Dương cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không khỏi ngạc nhiên hỏi:

- Bạch trưởng lão nói như vậy là có ý gì?

Người nọ khẽ cười, sau đó nói tiếp;

- Có ba nguyên nhân. Thứ nhất, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất. Đối phương chính là thế lực của Huyền Đông Thiên, thế nhưng lại là thế lực cực mạnh ở Huyền Đông Thiên. Bằng vào điểm này, chúng ta không thể làm như không thấy. Thù của Hắc Long Thần đại nhân, chúng ta không có biện pháp báo. Thế nhưng bọn chúng lại dám công khai tiến vào phạm vi thế lực của Nam Thiên chúng ta. Cũng không kiêng nể gì mà phá hủy diện vi, nếu để chúng thành công làm vậy thì chúng ta phải thực sự xin lỗi Hắc Long Thần đại nhân rồi.

Những người khác đều không khỏi rùng mình, nói tới Hắc Long Thần đại nhân, tất cả mọi người đều không khỏi kính ngưỡng.

Người nọ dừng một chút rồi lại nói tiếp:

- Thứ hai, chính là mục đích của đối phương. Mục đích của bọn họ là gì? Là diện vị thứ nguyên sao? Thử nghĩ xem, đại lục Bạch Đế kia đối với Bách Nguyên Tông chúng ta chi là một diện vị thứ nguyên không có gì quan trọng, lại nhỏ tới mức không thể nào nhỏ hơn nữa. Nhưng đối với Thanh Long Bảo kia nó là cái gì? Không có chút khoa trương nếu như nó, đối với Thanh Long Bảo kia, diện vị thứ nguyên bọn hắn không có một vạn cũng có tám nghìn a? Đối với bọn hắn mà nói, còn nhiều hơn chúng ta không ít. Thế nhưng một diện vị nhỏ như vậy dựa vào cái gì có thể khiến cho Thanh Long Bảo cảm thấy hứng thú? Mục đích của bọn hắn là gì? Là gần diện vị của bọn chúng hay là Thanh Long Bảo kia còn có một kế hoạch đáng sợ hơn ở phía sau nữa? Điều này chúng ta cũng không thể nào biết được, vì vậy, chỉ cần có một chút có thể thử, chúng ta cũng phải chiến, bất luận như thế nào cũng phải chiến.

Tất cả mọi người đều im lặng, hai hàng lông mày nhíu lại. Bạch trưởng lão này phân tích quả thực không sai. Một quái vật lớn như Thanh Long Bảo, sao lại có thể rảnh rỗi, sinh ra hứng thú đối với một diện vị nhỏ nhoi, cách xa hàng tỉ dặm mà đến hủy diệt? Đến tột cùng mục đích của bọn họ là diện vị nhỏ nhoi kia hay là phía sau còn có một âm mưu cực lớn nữa?

Mặc kệ mục đích của bọn hắn là vì diện vị kia ở gần hay là phía sau có âm mưu cũng được, quả thật không chiến cũng phải chiến.

Đầu lông mày Kỳ Dương nhíu lại, sau đó chậm rãi nói

- Vậy còn nguyên nhân còn lại?

Bạch trưởng lão cười nói:

- Nguyên nhân thứ ba chính là: Trận chiến này cũng không phải là trận chiến của riêng mình Bách Nguyên Tông và Thanh Long bảo. Mà là trận chiến của Đông Nam Thiên và Huyền Đông Thiên...Làm thế lực số một ở Đông Nam Thiên này, Bách Nguyên Tông chúng ta muốn bứt ra cũng không được.

- Bạch trưởng lão tại sao lại nói ra những lời đó?

Người bên trái lúc trước vẫn không nói gì, chợt nhíu mày, mở miệng.

Bạch trưởng lão nhìn hắn một cái, sao đó rồi chậm rãi nói:

- Trong mấy vị trưởng lão ngồi đây, niên kỷ của Bạch mỗ nhỏ nhất. Tin rằng tuyệt đại bộ phận mọi người đã từng trải qua Ngũ Thần biến đi a.

Những lời Bạch trưởng lão vừa nói ra, biểu tình trên mặt Kỳ Dương, người thứ nhất bên phải và thứ nhất bên trái đều thay đổi, tức thì trầm xuống, trầm mặc không nói gì.

Bạch trưởng lão nhìn quanh bốn phía rồi nói:

- Bạch Hổ Thần năm đó bị tứ thần vây công, có nguy cơ thần hình câu diệt. Mà Hắc Long Thần trong thời khắc mấu chốt lại chạy tới, hai người liên thủ, tuy rằng không thể chạy thoát khỏi kết cục ngã xuống. Thế nhưng cũng khiến cho tứ thần còn lại bị thương nặng. Lâm vào trong ngủ say, vì vậy, hơn sáu vạn năm qua, toàn bộ Thiên Giới coi như thái bình. Thế nhưng, hiện nay trải qua sáu vạn năm, có còn ai nhớ những lời khi Thanh Long Thần bị thương nặng nói qua không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.