Trên người của hắn cũng đang gia trì chiến văn.
Da thịt nguyên bản trắng nõn biến thành một loại xanh nhạt quái dị, trên trán rộng lớn trơn nhẵn lại có thêm một khối lân phiến xanh sẫm ước chừng móng tay. Ánh mắt của hắn nghiền ngẫm, cứ im im lặng lặng đứng đấy, liền có một cỗ uy áp bức nhân lan tràn mà ra. Khí thế cực kỳ kinh người!
Lâm Dịch nhìn hắn một người giằng co bốn người đối phương, nhưng thần sắc lại không chút khiếp đảm, cũng không khỏi thầm than trong lòng. Đều là Đại tinh vị thượng giai, người Cổ Văn có thượng đẳng chiến văn trợ giúp, so với người khác thì mạnh hơn nhiều lắm. Thực lực của Đế Quốc Bạch gia nói là yếu nhất trong mấy tổ chức này cũng có chút không đủ. Mặc dù có lĩnh vực dị năng giả như Bạch Tiếu Thiên, nhưng về mặt công kích cũng phải yếu hơn Cổ Văn vài phần. Mà ngoại trừ Bạch Tiếu Thiên ra, tuy rằng võ giả, dị năng giả đều có. Nhưng không có đặc biệt mạnh. Dị năng không so được với Cổ Năng, võ giả không so được với Cổ Thuật, chiến văn không so được với Cổ Văn. Tuy rằng đều dính vào một chút, nhưng đều là tồn tại kế cuối cả.
Ngay khi Lâm Dịch định gia trì chiến văn, thanh âm của Bạch Tiếu Thiên lại vang lên trong đầu hắn.
- Đừng sử dụng chiến văn, giao cho bọn Bạch Linh xử lý là được rồi.
Lâm Dịch hơi sững sờ. Nhưng nghe ngữ khí không chút vội vã của Bạch Tiếu Thiên, có lẽ bọn người Bạch Linh hẳn là còn tuyệt chiêu gì đó chưa dùng đến? Lập tức cũng âm thầm kiềm chế xúc động gia trì chiến văn, quyết định xem tình huống đã nói sau. Hắn cũng không phải ngu ngốc, nếu là bọn người Bạch Linh không cản nổi người này, mặc dù Bạch Tiếu Thiên đã nói như vậy, nhưng mình cũng không thể ngồi không chờ chết được. Lực công kích của đối phương rất mạnh, mặc dù mình có gia trì chiến văn, cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương. Nếu không gia trì chiến văn, chỉ sợ đối phương sẽ miểu sát mình mất?
Lâm Dịch nghĩ đến. Lập tức dấu diếm thanh sắc mà quan sát bốn phía.
Lúc này, ở những chỗ khác cũng tứ tán hào quang năng lượng, hiển nhiên cũng đã mở ra. Mà ngoại trừ những người Cổ Văn đi quấy rối ra, còn lại hai người đi mở những nguồn sáng khác.
Bất quá thế lực khác sao có thể trơ mắt ra nhìn Cổ Văn đi mở nguồn sáng khác được? Trừ bỏ người ngăn cản không nói, còn lại đều hết sức phân ra một hai người, cộng lại chừng hơn mười người, công kích về phía hai người kia.
Hai người này đúng là Lâm Thiên Ngạo và tên thanh niên thần sắc kiêu ngạo kia. Nhìn hơn mười người bắn tới, trong ánh mắt thanh niên kiêu ngạo kia lộ ra một tia khinh thường. Trở tay liền xuất ra một cái gương, đúng là Hư Quang Thần Kính!
Sau một tiếng vang nhỏ, màng hào quang trong suốt không màu, lập tức dâng lên. Mà công kích của hơn mười tên cường giả Đại tinh vị thượng giai, lập tức cũng nện lên trên đó. Chỉ thấy một hồi thanh âm ầm ầm vang lên, thất thải năng lượng lập tức hóa thành tinh điểm đầy trời. Mà hơn mươi tên cường giả Đại tinh vị thượng giai kia vừa thấy thế, lập tức đại biến.
Khi lại lần nữa nhìn thấy nam tử kia, hắn đã hoàn toàn biến thành bộ dáng khác.
Chỉ thấy trên người hắn sinh ra vô số lân phiến màu xanh dày đặc, thân thể nguyên bản thon dài lại càng tăng trưởng thêm, đạt khoảng chừng 2m. Trên mặt trái của hắn xuất hiện một đạo ký hiệu quỷ dị, phảng phất như ấn ký nào đó. Ở mi tâm, lại là một khối lân phiến màu xanh thoạt nhìn cực kỳ sáng ngời.
Khóe miệng của hắn có chút cong lên, lộ ra hai cái năng nanh bén nhọn. Nhẹ giọn nói:
- Các ngươi đi chết đi.
Vừa mới nói xong, thần sắc hơn mười tên cường giả Đại tinh vị thượng giai kia lập tức xiết chặt. Đột nhiên, chỉ thấy màn hào quang kia bỗng nhiên tinh mang đại thịnh. Xì ra.
Ánh mắt Lâm Dịch xiết chặt, muốn nhìn kỹ lại. Trong đầu lại vang lên thanh âm dồn dập của Bạch Tiếu Thiên:
- Không được nhìn thẳng hắn!
Cùng lúc đó, phạm vi của không gian màu vàng lập tức tăng vọt, bao phủ toàn bộ bọn người Lâm Dịch, Bạch Linh vào trong. Lâm Dịch xiết chặt trong lòng, lập tức nghiêng đầu qua. Nhưng lại phát hiện không biết lúc nào, năng lượng của Hộ Thiên Thuẫn, cũng đã lập loè ra ngoài.
Chuyện gì xảy ra? Lâm Dịch còn không biết rõ chuyện gì xảy ra, chợt nghe được một hồi tiếng kêu thảm thiết.
- Ah!
Lâm Dịch xiết chặt trong lòng, quay đầu nhìn lại. Không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng thân thể của chừng hơn mười tên cường giả Đại tinh vị thượng giai, lại thẳng tắp rơi xuống từ không trung! Bất quá một lát, rõ ràng không thấy rõ thân hình nữa.
- Chết rồi?
Lâm Dịch kinh hãi dị thường, hắn căn bản còn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có lẽ, hẳn là có liên quan đến Hư Quang Thần Kính.
- Chẳng lẽ đây là tinh thần công kích của Hư Quang Thần Kính?
Lâm Dịch kinh hãi thầm tự suy đoán nói.
- Nguy hiểm thật...Miễn cưỡng ngăn cản được.
Lâm Dịch cả kinh, lập tức phi thân đến canh hắn, đỡ hắn nói:
- Đại nhân, ngươi không sao chứ?
Bạch Tiếu Thiên lộ vẻ sầu thảm cười nói:
- Hư Quang Thần Kính quả nhiên lợi hại, nếu không có lĩnh vực cùng Hộ Thiên Thuẫn song trọng phòng hộ, lúc này đã có thể tổn thất thảm trọng rồi...
Bạch Tiếu Thiên tự hồ như kiệt lực. Năng lượng màu vàng ở chung quanh cũng kịch liệt nổi sóng, xem ra đã không cách nào chèo chống quá lâu nữa. Mà năng lượng màu vàng trước người bọn hắn, thiếu đi kim chùy đập nện, lại lại bắt đầu chậm chạp nổi lên quang mang lại. Tựa hồ không cần bao lâu sẽ khôi phục được lại đến trạng thái trước khi Bạch Tiếu Thiên đập nện nó.
Lâm Dịch lo lắng trong lòng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bọn người Bạch Linh, Bạch Liên Thanh đã chiến cùng một chỗ với thanh niên đến tập kích bọn hắn. Lão giả Bạch Tất lại ở một bên nhắm mắt, tựa hồ đang chuẩn bị cái gì đấy.
- Lâm Dịch, ta không sao, không cần phải bảo vệ ta. Nhanh đi bài trừ uy lực của Hư Quang Thần Kính kia đi, nếu không, lúc này chỉ sợ quả thực sẽ lành ít dữ nhiều...
Thanh âm của Bạch Tiếu Thiên vang lên trong tai Lâm Dịch. Lâm Dịch nhẹ gật đầu, chỉ thấy Bạch Tiếu Thiên lấy từ trong lòng ra một quả ma hạch sáng lóng lánh. Bắt đầu nhanh chóng khôi phục lại. Lâm Dịch lúc này mới an tâm một ít. Tốc độ khôi phục của thánh giai ma hạch phi thường khủng bố, tuy rằng không có khả năng lập tức khôi phục toàn bộ năng lượng của hắn, nhưng khôi phục một bộ phận chiến lực, vẫn có thể làm được.
Lập tức Lâm Dịch không chần chờ nữa, phi thân về phía Lâm Thiên Ngạo và thanh niên kia.
Lúc này ở bên người Lâm Thiên Ngạo và thanh niên kia, chỉ còn lại một hai người. Hơn nữa hai người toàn thân như được vớt lên từ nước, mồ hôi róc rách, ướt đẫm toàn thân. Bọn hắn sắc mặt tái nhợt nhìn tên thanh niên kia, trên mặt thanh niên lại lộ ra quang mang vô cùng hưng phấn.
Hắn cực kỳ khát máu mà liếm liếm bờ môi, lập tức nhếch miệng cười nói:
- Các, đi chết đi.
Thần sắc của hai người kia lập tức trở nên quyệt vọng.