Cuối cùng mẫu thân vẫn yêu thương nàng...dưới sự khuyên bảo của mẫu thân, các Đại trưởng lão của Cổ Năng đã lui một bước, nhưng lại tạo ra ước định ba mươi năm.
Từ nay về sau, người một nhà bị chia cắt, mà để đề phòng trong vòng ba mươi năm ước định nàng trốn thoát đi, Đại trưởng lão đã phong ấn hoàn toàn lực lượng của nàng. Mẫu thân cố tình muốn cởi bỏ phong ấn hộ thể nhưng nàng cự tuyệt...nàng, cuối cùng vẫn là người Cổ Năng...
Không một ai có thể lý giải một nữ nhân đang chung sống cùng người nhà ở một nơi, cuối cùng lại phải chia cắt thành hai. Tưởng niệm là động lực duy nhất khiến nàng còn kiên trì...
- Hiên ca...
Đôi mắt đẹp của Vân Băng mông lung nước mắt, nàng hồi tưởng lại trong đầu...cuối cùng nhẹ nhàng nỉ non một tiếng. Trái tim càng thêm đau nhức...
Đông, đông, đông...
Chính vào lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên...Vân Băng đang lâm vào hồi ức giật mình tỉnh lại. Nàng có chút bối rối lau nước mặt trên mặt mình, hít sâu một hơi, biểu hiện trên mặt khôi phục như cũ, sau đó nàng bình tĩnh đi tới phía trước, mở cửa ra.
- Các ngươi...
Trong lúc Vân Băng còn đang nghi hoặc thì lại ngạc nhiên ngây người.
Thân thể Lâm Cường run nhè nhẹ, trong hốc mặt hiện chút lệ phản xạ. Cuối cùng hắn chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng:
- Băng nhi...
Thân thể Vân Băng run rẩy kịch liệt, ánh mắt nàng nhìn chằm chặp vào Lâm Cường ở trước mặt...ba mươi năm ngày nhớ đêm mong, cuối cùng lại đột ngột xuất hiện trước mặt nàng vào ngày hôm nay. Nước mắt vừa mới ngừng rợi lại lặng yên chảy xuống.
- Đi vào trước rồi nói sau.
Ba Đế ở bên cạnh than nhẹ một tiếng, hắn quay đầu nhìn lại thấy có người đang đi trong hành lang. Ngay lập tức hắn nhẹ nhàng mở miệng nói.
Vân Băng cũng phản ứng kịp thời, nàng mở cửa ra, Lâm Cường cùng Ba Đế tức thì đi vào.
Đóng của lại, Vân Băng không nhịn được hô một tiếng:
- Hiên ca...
Cứ như vậy nhào vào trong lồng ngực Lâm Cường.
Nước mắt Lâm Cường phản chiếu lập lòe, hắn run rẩy ôm Vân Băng vào trong ngực...hắn cố gắng dùng hết sức...dường như muốn dung nhập Vân Băng vào thân thể của hắn...hai người cứ như vậy suốt một thời gian dài cũng không nói gì.
Ba Đế liếc mắt nhìn, hắn không khỏi cảm thấy vui mừng vì hai vợ chồng Lâm Cường đoàn tụ. Sau đó lập tức quay đầu đi vào trong phòng.
Vân Băng cùng Lâm Cường cứ như vậy ôm nhau ở cùng một chỗ bên cánh cửa...thân thể mềm mại của Vân Băng bị Lâm Cường ôm ấp. Bộ ngực đầy đặn không ngừng rung lên, tay của nàng cũng bởi vì khẩn trương mà không ngừng run rẩy. Dường như nàng lo lắng nếu buông lòng tay thì Lâm Cường sẽ biến mất trước mặt nàng.
- Băng nhi...thực xin lỗi...thực xin lỗi...
Lâm Cường xin lỗi liên tục. Nước mắt nam nhi cũng lặng lẽ chảy xuống.
Cứ như vậy, một mực qua rất lâu.
Vân Băng nhô đầu ra từ trong ngực Lâm Cường, đôi mắt đẫm lệ. Bộ dáng nhu mì tiều tụy khiến Lâm Cường càng đau lòng hơn.
- Hiên ca...chàng như thế nào..
Lúc này Vân Băng mới hỏi.
Nghe được Vân Băng hỏi, Lâm Cường mới kịp phản ứng, hắn lập tức cười nhu hòa với Vân Băng, kéo tay nàng đi vào trong rồi nói:
- Lần này ta tới đây là để mang mọi người cùng đi...những việc khác sau khi rời đi rồi nói tiếp.
Vân Băng nghe vậy, tuy rằng trong lòng có vô vàn vấn đề thế nhưng vẫn nhu thuận gật đầu theo.
Đi vào bên trong, hai người thấy Ba Đế đang ngẩng đầu nhìn tranh chân dung trên vách tường.
- Băng nhi, vị này là Ba Đế đại ca...có lẽ nàng cũng không xa lạ gì?
Vừa tiến vào gian phòng, Lâm Cường mở miệng cười nói.
Vân Băng không khỏi nhìn về phía Ba Đế đang khinh đạm mỉm cười với nàng, nàng lập tức cảm giác được đối phương vô cùng cường đại. Lông mày nàng hơi nhăn, dường như suy nghĩ gì đó, nhưng lại không thể nghĩ ra.
- Còn nhớ rõ một trăm ba mươi năm trước, ở vùng biển Tây Bá không?
Đột nhiên Ba Đế mở miệng cười.
- Vùng biển Tây Bá?
Vân Băng nghi hoặc, sau một khắc đôi mắt nàng sáng ngời:
- Là huynh? Huynh chính là đầu Huyền Mộc Thanh Long bị thương đó?
- Ha ha...
Ba Đế lập tức vui vẻ bật cười, gian phòng có hiệu quả cách âm rất tốt, hắn không cần lo lắng tiếng cười của chính mình bị người bên ngoài nghe được chút nào.
- Đúng vậy, đệ muội còn nhớ rõ ta à.
Ba Đế bật cười.
Huyền Mộc Thanh Long trên cả đại lục là một trong những ma thú đỉnh phong. Nó lệ thuộc vào chi nhánh Thanh Long, có thể xem như một trong những phân mạch của thần thú Thanh Long. Mà một đời Huyền Mộc Thanh Long có chín kiếp nạn. Chỉ có chín lần lột xác hoàn thành thì chúng mới có thể trở thành Huyền Mộc Thanh Long chân chính.
Số lượng Huyền Mộc Thanh Long vốn đã không có nhiều lắm, lại thêm có chín kiếp nạn càng khiến cho nhất mạch Thanh Long càng trở nên thưa thớt...Trên thực tế, năm hệ thần thú trời sinh mỗi chủng đều có đủ loại kiếp nạn. Để thực sự trở thành thần thú thuộc năm hệ đã ít lại càng ít hơn...ví dụ như ngày trước bọn người Lâm Dịch đạt được tinh huyết của Huyền Mộc Thanh Long trong động quật ở ma nguyên, đó chính là lấy từ trên người Huyền Mộc Thanh Long ra.
- Làm sao huynh...
Vân Băng nghe vậy liền kinh ngạc mở to mắt...nàng còn nhớ rất rõ lúc ấy bản thân hắn bị trọng thương, cơ hồ tùy thời đều có thể chết. Cơ thể Huyền Mộc Thanh Long có độ dài khoảng chừng mấy ngàn thước a, nàng thật sự không cách nào liên hệ đầu quái vật khổng lồ như vậy cùng với người thanh niên tuấn mỹ nhu hòa trước mặt mình cùng một chỗ.
- Ba Đế đại ca đã hoàn toàn lột xác thành Huyền Mộc Thanh Long. Tự nhiên cũng có thể biến ảo hình người.
Lâm Cường ở bên cạnh giải thích.
Ba Đế gật đầu, có chút cảm khái nói:
- Lúc đấy là lần lột xác thứ tám của ta. vốn năng lượng của ta không còn lại bao nhiêu, ai ngờ lại gặp phải địch nhân hồi trước...sau một phen khổ chiến xong, tuy rằng có thể giết chết địch nhân kia thế nhưng bản thân ta cũng chỉ còn lại nửa cái mạng...nếu như không phải đệ muội cùng Vân Hiên huynh đệ đi ngang qua cứu ta...chỉ sợ trên đời này không còn Huyền Mộc Thanh Long Ba Đế này nữa...
Lâm Cường vì lý do xuất thân từ Cổ Văn cho nên đối với những ma thú trên đại lục, hắn không giống như nhân loại bình thường chỉ muốn giết chóc. Dù sao bản thân hắn có chiến văn Bạch Hổ thượng đẳng. Mà bản thân Vân Băng cũng không phải người hiếu sát, trước đây nàng luôn ở cùng Lâm Cường một chỗ, tâm tình cực kỳ vui vẻ. Nàng nhìn thấy Ba Đế bị thương nặng liền động lòng trắc ẩn, thuận tay cứu giúp...có thể nói vận khí của Ba Đế lúc đó phi thường tốt. Nếu như lúc đó cường giả cảnh giới tinh vị đi qua không phải Lâm Cường cùng Vân Băng mà là những cao thủ khác của đại lúc thì đều khó có khả năng buông tha Ba Đế...phải biết rằng chiến văn của năm hệ thần thú chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu a.
- Ba năm trước đây Vân Hiên huynh đệ tìm được ta, nói đến việc của muội...ta biết được biến cố rõ ràng...lúc này mới cùng Vân Hiên huynh đệ chạy một mạch tới đây.
Ba Đế vừa cười vừa nói.
Vân Băng nghe vậy không khỏi cảm thấy vô cùng xúc động...cùng so sánh với nhân loại, tình cảm của ma thú không thể nghi ngờ vô càng thêm chân thành tha thiết.