Chung Cực Truyền Thừa

Chương 126: Chương 126: Khắc Lí Tư và Khải Hi. (P1)




Lúc này thể thuật tu hành của hắn dĩ nhiên đạt tới một bình cảnh. Trước khi tìm được phá môn ấn ký thất cấp bát cấp, rất khó tiến thêm được nữa. Mà cảm giác ngày đó khi sử dụng Phá môn ấn ký phá vỡ tử môn, Lâm Dịch lại không nhớ gì cả. . . Nhớ lại ban đầu chiến đấu với hai người Hi Nhĩ và Kha Nhĩ trong Cấm kị sâm lâm, hai gã ngũ cấp Chiến Sĩ cứng rắn chiếm lấy tiên cơ khiến Lâm Dịch căn bản ngay cả phá môn cũng không phá được. . . Nếu không phải kỹ xảo thể thuật của hắn đã được tôi luyện vô cùng nhuần nhuyễn trong hai năm ở rừng râm, thêm lực lượng của Lâm Dịch lại tương tương với hai người sau khi phá môn, hơn nữa đại não hắn càng thêm tỉnh táo, tăng thêm hai thành sức chiến đấu thì muốn giết chết hai người kia, thật không phải chuyện dễ.

Bởi vậy Lâm Dịch rất rõ ràng sự chỗ tốt của thời gian phá môn trong Phá môn ấn ký. Nếu như lúc trước mình nắm giữ được loại kĩ xảo này thì giết hai người kia căn bản chỉ là một ý niệm trong đầu thôi.

Nhưng rất hiển nhiên lần cảm xúc kích động kia chỉ là ngẫu nhiên. Lâm Dịch hôm nay đã bình định lại cảm xúc cũng không tìm ra được cảm giác lúc trước nữa. Thậm chí đối với nguyên lý của nó cũng không hiểu thấu, muốn tu hành, nhưng lại không có đường nhập môn.

Bởi vậy. những ngày này, Lâm Dịch liền dùng tất cả thời gian vào tu hành dị năng, nếm thử lục lọi làm sao để điều khiển tinh thần lực đi khống chế thủy hệ lực lượng hắn cảm giác được. . . Nhưng tiếc, cũng vì không có đường nhập môn nên hiệu quả quá mức bé nhỏ. Bất quá độ kích động dị năng ngược lại nhanh hơn một ít.

Hôm nay, sắc trời đã muộn.

Cũng giống thường ngày, Lâm Dịch từ không trung tìm được một nguồn nước, liền điều khiển Ước Ba Long bay tới, sau đó đáp xuống nơi đường kính ước chừng trăm mét, tương đối bằng phẳng, không có gì cây cối gì này.

Ước Ba Long đáp xuống, Lâm Dịch theo thói quen dùng dị năng xem xét trong phạm vi 1 km, sau khi xác định không có ma thú gì cường đại liền để Ước Ba Long tự mình đi tìm đồ ăn.

Đừng nhìn Ước Ba Long khổng lồ như vậy, nhưng nó kỳ thật cũng chỉ xem như Tam cấp ma thú, ngoại trừ lực lượng tương đối khổng lồ ra, Ước Ba Long căn bản không có phương thức công kích gì cả. Một còn thuật thú ngoài Tam cấp tinh thông các hệ thuật pháp, có thể giết chết nó rất nhẹ nhàng. Trên không trung có lẽ nó rất linh hoạt, nhưng trên mặt đất lại tuyệt đối rất ngốc. Cũng khó trách Lâm Dịch trước hết nhìn chung quanh xem có ma thú cường đại gì không.

Ước Ba Long là động vật ăn cỏ, chỉ cần là nơi có thực vật nó cũng sẽ không bị đói. Hơn nữa đối với nó vốn chuyên môn ăn cỏ mà nói, nó gần như bằng bản năng có thể phân biệt ra được thực vật gì có độc, thực vật nào không.

Ước Ba Long đi kiếm ăn, Lâm Dịch thì đi về phía một ma thú cấp thấp vừa xuất hiện, không đến mấy phút liền dẫn về một đầu thỏ rừng.

Cũng đừng nhìn bề ngoài con này bề ngoài không khác gì thỏ rừng bình thường, nhưng kỳ thật đây đây là một đầu phong hệ thuật thú cấp hai. Có thể sử dụng Phong nhận uy lực nhỏ nhất, cùng với nó có được tốc độ rất nhanh. . . Tam cấp ma thú bình thường cũng rất khó bắt được nó, nhưng Lâm Dịch sao so được với Tam cấp ma thú bình thường chứ? Việc hắn túm được con thỏ này việc là dễ như trở bàn tay.

Mở ngực moi bụng, rút gân lột da. . . Đối với người đã từng sinh hoạt hai năm ở rừng rậm như Lâm Dịch mà nói, thật sự là quá trình quá quen thuộc rồi. Đốt lửa lên, không được bao lâu, thịt thỏ đã tràn ra từng đợt mùi thịt. Lâm Dịch không khỏi lộ ra dáng tươi cười. . . chất thịt của Tật phong thố rất ngon, trên đại lục cũng thuộc loại thượng đẳng.

Lập tức cũng không khách khí nhai ngấu nghiến. Trong lúc, thời dầu trơn miệng đầy. . .

Ngay khi Lâm Dịch đang ăn đầy miệng, một hồi gió rất quái dị đột ngột xuất hiện trong rừng cây ở bên ngoài 500m. . . Nói đột ngột, hoàn toàn là vì không gian chung quanh cổ gió này, căn bản ngay cả một tia phong động cũng không có, ngay cả thực vật cũng chưa từng đong đưa chút nào. . . Mà trận gió này cứ vậy đột ngột xoáy lên.

Gió đột nhiên biến thành một hồi gió lốc, cao chừng một người, sau đó tản ra, một gã thanh niên lạnh lùng xuất hiện ở trong rừng cây. Đúng là Phong tử -- Khắc Lí Tư.

- Khải Hi, đã đến chưa?

Khắc Lí Tư nhíu mày, đột nhiên quay đầu nói.

Trên đất trống phía sau hắn, đột nhiên hở ra một khối, nhanh chóng cao lên, sau khi đạt tới chừng một mét bảy, hoàng sắc quang mang có chút lóe lên, đột nhiên biến thành một gã thiếu niên hình dạng anh tuấn.

Thiếu niên anh tuấn được xưng là Khải Hi trên mặt treo vài phần vui vẻ lười nhác, sau khi cười hắc hắc liền thấp giọng nói:

- Tốc độ của Ước Ba Long quá nhanh. . . .

Khắc Lí Tư hừ lạnh một tiếng, oán trách không thôi. . . Hắn và đối phương có thể nói là đối thủ cũ, giữa Dị năng giả và Ngũ Hành thuật giả vốn không có quan hệ bằng hữu gì cả, quê quán của hai người lại cùng một thành thị, hai người từ nhỏ đã có chút không hợp. Hôm nay ngươi đánh ta một trận, ngày mai ta đánh ngươi một trận. . . Dần dà, cứ như vậy liền đối nghịch với nhau.

Khiến người thật không ngờ chính là. . . Hai người rõ ràng đều là dị năng giả, thời gian thức tỉnh cũng tương đối đồng nhất. Khắc Lí Tư là Ngũ Hành hệ Phong hệ dị năng giả, mà thiếu niên anh tuấn lại là Ngũ Hành thổ hệ thuật giả. . .

Sau khi hai người thức tỉnh đã đánh một trận với nhau. . . Bất quá lúc kia còn không sử dụng dị năng, chỉ là bản năng thức tỉnh nên hơi mang chút đặc điểm thức tỉnh của từng người, nói thí dụ như động tác của Khắc Lí Tư rất nhanh, mà phòng ngự của Khải Hi lại rất cao. . . Trận đánh kia hai người cũng đều không thoải mái, động tác của Khắc Lí Tư nhanh đến khiến Khải Hi cơ hồ biến thành một đống cát. . . Mà màu vàng sáng bóng ngoài thân Khải Hi lại chấn cho Khắc Lí Tư đi đứng đau nhức. . . Sau khi miệt mỏi hai người đều về nhà. Sau đó, từng người đi đến học phủ phù hợp với dị năng của từng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.