- Mấy hôm trước nghe La Á nói ngươi trở về rồi, ta còn không thể nào tin được. . . Trên thực tế mọi người chúng ta một mực đều cho rằng ngươi đã. . .
Lý Văn nhìn trên đài cao, trong miệng lại nhẹ nhàng mở miệng nói.
Lâm Dịch tự nhiên minh bạch tất cả mọi người cho là mình đã chết. . . Dù sao bọn hắn dù nghĩ thế nào cũng không cách nào nghĩ đến mình lại có thể chạy ra bên ngoài cả tỉ km? Lập tức cười khẽ một tiếng, mở miệng nói:
- Tất cả mọi người vẫn tốt chứ?
Lý Văn khẽ gật đầu
- Cũng khỏe, chỉ thiếu đi ngươi. . . La Á tiểu tử lại trở thành lớp trưởng của lớp đặc biệt, kỳ thật hắn cùng ta còn có Ám Tương nữa, thực lực đều không hơn kém nhau nhiều lắm, cho dù phá môn cũng không hơn bao nhiêu. . . Cái này khiến cho ta và Ám Tương một mực đều không phục. Không giống ngươi. . . Đúng rồi, ta nghe La Á nói, ngươi đã là Kinh Môn Chiến Sĩ rồi hả?
Nói xong, Lý Văn vừa quay đầu.
Lâm Dịch ngẩn người, sau đó nhẹ gật đầu, cười nói:
- Ân. Đã phá vỡ Kinh Môn rồi.
Kỳ thật Lâm Dịch lúc này đã là bát cấp Chiến Sĩ, nhưng hắn thật sự không cần phải nói ra. . . Khoe khoang, chưa bao giờ là tính cách của Lâm Dịch cả.
Nhưng dù là như thế, trong mắt Lý Văn vẫn lộ ra biểu lộ kinh ngạc, chợt nhẹ nhàng thở dài nói:
- Ngươi vẫn mạnh như vậy. . . Buồn cười lúc trước ta rõ ràng còn muốn đả bại ngươi. Xem ra. . . Không có cơ hội gì nữa rồi
Lúc trước lúc Lâm Dịch và Lý Văn lần đầu gặp trên lôi đài, Lý Văn ở tầng thứ hai nói muốn đả bại Lâm Dịch. . . Nhưng hôm nay sáu năm qua đi, chỉ thấy chênh lệch của hai người cũng đã càng lúc càng lớn. . .
Đừng nhìn lục môn và thất môn tự hồ chỉ kém một tầng, nhưng trong đó lại là một đạo khảm, nghĩ đến vượt qua, phi thường khó khăn. Trên thực tế, có rất nhiều người có lẽ đến được trình độ lục cấp tử môn, nhưng cuối cùng cả đời đều không tiến vào cánh cửa thất cấp Kinh Môn, đây cũng là nguyên nhân vì sao, địa vị của thất cấp Chiến Sĩ trên đại lục lại cao như vậy, nhưng lục cấp Chiến Sĩ cũng không cao lắm.
Lời nói của Lý Văn khiến Lâm Dịch có chút không có ý tứ gãi gãi đầu, cười nói:
- Sẽ có một ngày như vậy.
Lý Văn nghe vậy nhẹ cười cười, sau đó lắc đầu, nhưng lại không nói gì.
Lâm Dịch trong lúc nói chuyện vẫn một mực chú ý đến trên La Á và Ám Tương kịch chiến lôi đài, vừa nói xong câu đó, Lâm Dịch đột nhiên cười nói:
- Ám Tương sắp thua rồi.
- Ân?
Lý Văn ngẩn người, vừa mới chuẩn bị quay đầu lại, chợt nghe Ám Tương truyền đến một tiếng gọi to duyên dáng, liền ngước đầu lên, liền nhìn thấy một thân ảnh từ lôi đài bay ra ngoài -- đúng là Ám Tương.
Ám Tương rơi xuống đất, nhưng vẫn đạp đạp đạp lùi lại liền ba bước mới đứng vững được thân hình. Vừa mới đứng vững được thân hình, Ám Tương đã phẫn nộ hướng về phía La Á hô:
- Ngươi đến cùng có biết được cái gì là thương hoa tiếc ngọc không hả?
Thân hình La Á đã định rời khỏi lôi đài lập tức lộ ra thần sắc ngạc nhiên. . . Chợt bất đắc dĩ vẻ mặt đau khổ nói:
- Ta sai rồi không được sao?
- Hừ
Ám Tương vẫn tức giận hừ một tiếng, chợt ánh mắt nhìn về phía Lý Văn dưới đài.
Lúc nhìn thấy Lâm Dịch bên người Lý Văn, vốn là sững sờ, chợt lập tức mở to hai mắt.
- Lâm Dịch? Ngươi là Lâm Dịch ha ha. . . Ngươi quả nhiên trở về rồi.
Ám Tương lập tức bật cười lớn, mà La Á trên lôi đài nghe vậy, cũng nhìn về phía dưới lôi đài
Lâm Dịch bị biểu lộ của Ám Tương làm cho có chút dở khóc dở cười, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Đúng vậy a. . . Ta quả nhiên trở về rồi. . .
La Á lúc này đã nhảy xuống lôi đài, sau đó hung hăng vỗ vỗ bả vai Lâm Dịch, hung dữ nói:
- Tiểu tử ngươi rõ ràng dám đến muộn? Mấy ngày nữa học phủ phải khai giảng rồi, nếu hôm nay ngươi còn không tới thì sẽ không thấy được chúng ta đâu. Không phải đã nói qua Bạch Đế khánh sẽ quay lại sao?
Lâm Dịch không có ý tứ cười cười nói:
- Ta đã có hơn năm sáu năm chưa thấy qua phụ thân rồi. . . Cho nên ở nhiều thêm mấy ngày với hắn.
La Á lập tức nghĩ đến vào ba năm trước, hắn cũng từng qua nhà Lâm Dịch, mà phụ thân của Lâm Dịch lúc ấy quả thật không ở đó, nghĩ đến đây, liền giật mình gật gật đầu. Cái này cũng khó trách, dù sao nếu có thời gian thì vẫn nên ở nhiều với cha mẹ, La Á lập tức cũng không so đo chuyện Lâm Dịch bị trễ nữa.
Ám Tương lúc này mới chạy đến bên người mấy người, nhìn Lâm Dịch từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu nói:
- Ân, ba năm không gặp, ngươi còn trắng hơn cả lúc trước nữa.
Lâm Dịch lập tức ngạc nhiên. . . Chợt lắc đầu cười khổ. Thời gian ba năm này, hai năm đầu không có thiên lý ở trong rừng rậm, ngay cả ánh mặt trời cũng không thấy được. Về sau sinh hoạt ở bên ngoài không đến hai tháng đã tiến vào Ma Nguyên Động Quật, ở đó lại càng không thể xuất hiện ánh mặt trời. . . Có thể nói, Lâm Dịch trong thời gian ba năm này, tuyệt đại bộ phận đều ở trong hoàn cảnh không có thiên lý, thiếu sự chiếu xạ của ánh mặt trời, Lâm Dịch vốn đã trắng nõn sao có thể đen được? Nghe xong lời nói của Ám Tương ... Lâm Dịch không biết phải nói gì.
Mà so sánh với ba năm trước, Ám Tương hôm nay không thể nghi ngờ đã trổ mã càng thêm tú lệ động lòng người. Một mái tóc dài như thác nước, trên khuôn mặt trái xoan thanh tú khảm lên một đôi mắt sáng như bảo thạch màu đen, bởi vì vừa mới kịch chiến xong, khuôn mặt ửng đỏ, trên trán mơ hồ xuất hiện mồ hôi dày đặc, bộ ngực thì nhấp nhô như muốn bạo khởi ... ách, không nhìn xuống dưới nữa. Tuy rằng bàn về dung mạo mà nói, so với các tuyệt thế mỹ nữ như Lang Sa, Thư Mộng thì còn hơi chưa đủ. . . Nhưng cũng là nhân gian giai lệ hiếm thấy rồi.