Chung Cực Truyền Thừa

Chương 281: Chương 281: Lại đến Tông Phạm




Lâm Dịch nghĩ nghĩ nhân tiện nói:

- Hôm nay, ăn cơm xong, trở lại Vũ Môn liền dạy các ngươi.

Mấy người nghe vậy lập tức vui mừng lộ rõ trên mặt. . . Kinh Môn, Khai Môn. . . Đối với bọn hắn mà nói, Kinh Môn và Khai Môn đều là tồn tại cường đại không cách nào tiếp xúc ah.

Lập tức tốc độ ăn cơm của mấy người không khỏi nhanh lên, sau khi ăn xong, La Á trả tiền, mấy người liền về tới Vũ Môn. Mà sắc trời, cũng đã hơi tối lại, tà dương như máu, đọng giữa sườn núi.

Đã đến lúc này, chỗ thao trường của Vũ Môn đã không còn người nữa, Lâm Dịch liền truyền phá môn ân ký của Kinh Môn và Khai Môn cho bọn người La Á, cũng giải khai kinh môn cho bọn hắn, cái này tự nhiên khiến ba người đỏ mắt không thôi, lập tức bắt đầu cố gắng nhớ kỹ. Bất quá, lấy thực lực của ba người trước mắt còn xa xa không đạt tới trình độ Khai Môn, lập tức cũng chỉ có thể nhớ kỹ Phá Môn Ấn Ký liền thôi.

Thời gian cứ như vậy nhanh chóng trôi qua, sáng sớm hôm sau, Lâm Dịch trong nhập định liền bị La Á đánh thức.

- Tới giờ đi rồi, đến trường đi.

Lâm Dịch nghe vậy sững sờ, đến trường? Không khỏi nghi hoặc nhìn hắn.

La Á thấy biểu lộ của Lâm Dịch, không khỏi mở miệng nói:

- Ngươi sẽ không quên đã nói chúng ta sẽ cùng đi đến trường đấy chứ? Lúc trước ngươi mất tích, Ngụy lão sư thế nhưng đã hao tổn rất nhiều tinh thần đấy, hơn nữa nghiêm khắc mà nói, ngươi bây giờ vẫn là thành viên của lớp chúng ta a, trên sổ điểm danh, tên của ngươi vẫn còn đấy.

Nghe được lời La Á nói, Lâm Dịch lập tức trầm mặc, thời điểm hắn bái kiến Ngụy Kiếm, chính là lúc danh ngạch tranh đoạt chiến, đối với Ngụy Kiếm, có thể nói là trừ Lý, Khương Phàm và Thủy Linh Lung, chính là bốn người khiến Lâm Dịch thừa nhận lão sư, năm đó ở học viện Tông Phạm, rất nhiều vấn đề về thể thuật của Lâm Dịch là do Ngụy Kiếm giải đáp, bởi vậy Lâm Dịch vẫn ôm lấy một phần tôn kính đối với Ngụy Kiếm.

Mà trong lúc chiến đấu tại danh ngạch tranh đoạt, bởi vì lệ thuộc trận doanh bất đồng, giữa hai người cũng chưa từng nói qua một câu với nhau, cái này một mực khiến Lâm Dịch cảm giác rất không thoải mái trong nội tâm, dù sao, hắn vẫn tôn kính Ngụy Kiếm đấy.

Lúc này nghe La Á nói như vậy, Lâm Dịch không khỏi ngẫm nghĩ, hơn nữa hắn phải về học viện Ngũ Hành, nhất định phải đi thành Thạch Nguyên trước, tuy rằng đi thành Thạch Nguyên cũng không cần phải đi qua thành Bách Nhạn, nhưng mặc dù là theo đường vòng qua thành Bách Nhạn, kỳ thật cũng sẽ không tổn hao công phu quá lớn, hơn nữa chính mình còn không có công cụ thay thế đi bộ, nhất định phải tới một thành thị lớn một chút mới có thể tìm được, mà từ lúc nghỉ đến lúc trở lại, thời điểm khai giảng, bọn La Á cũng đã dự định khiến một đầu Ước Ba Long tới tiếp bọn hắn.

Sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Dịch liền gật đầu cười, nói:

- Tốt.

Sau đó đứng lên.

La Á thấy Lâm Dịch đáp ứng, lập tức lộ dáng tươi cười, nói:

- Ta đi gọi hai người bọn họ.

Nói xong quay người đi ra khỏi gian phòng Lâm Dịch, nói là gian phòng của Lâm Dịch, kỳ thật chỉ là một gian phòng trọ trong La Á gia mà thôi, tuy rằng là phong, nhưng La Á gia vẫn tương đối lớn đấy, phụ thân hắn hình như đi công tác, cụ thể là thành thị gì thì La Á cũng không rõ ràng, chỉ biết là đã đi hai ba tháng rồi.

Đại lục to lớn như thế, khoảng cách giữa thành thị này và thành thị kia cũng cực kỳ xa xôi, đi ra ngoài hai ba tháng không phản hồi, thật sự là một kiện sự tình rất bình thường.

Trong lúc La Á chào hỏi, Ám Tương và Lý Văn còn đang ngủ có chút mơ mơ màng màng kêu lên, sau đó ăn qua bữa sáng, thời điểm đi vào cửa thành thì thấy đã có một đầu Ước Ba Long đang chờ sẵn.

La Á cười bắt chuyện với hai gã chăn nuôi vài câu, mấy người liền leo lên Ước Ba Long, sau khi xoay quanh một cái, liền xông vào không trung.

Bởi vì thời gian còn lại không nhiều lắm, mọi người không thể không đi gấp trong đêm tối, đương nhiên, Ước Ba Long cũng không phải là Hắc Vân Điểu, nó cũng không có sức chịu đựng như Hắc Vân Điểu, cho nên trên cơ bản là mọi người phi hành một thời gian ngắn, sau đó lại nghỉ ngơi một thời gian ngắn, tốc độ ngược lại cũng không chậm, tại ngày thứ mười, rốt cục đã đến thành Bách Nhạn.

Lúc lại đối mặt với cửa thành cao lớn của thành Bách Nhạn, Lâm Dịch vẫn không khỏi sinh ra một phần cảm giác phảng phất như cách một thế hệ, thành lớn hắn đến lần đầu tiên chính là Thành Bách Nhạn, phong cách kiến trúc to lớn, là những chỗ Lâm Dịch ít thấy trong những năm gần đây, vô cùng ồn ào náo nhiệt, phồn hoa, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Lâm Dịch về Thành Bách Nhạn.

Trang phục đủ loại kiểu dáng, người lữ hành lui tới ở cửa thành, tại đây có thể không thể so với Thành Hi Á, nhưng trong những vùng hoang vu chung quanh Thành Bách Nhạn vẫn có đủ loại ma thú, bất quá đẳng cấp cũng không tính là rất cao, dù sao thì thời điểm kiến tạo các tòa thành thị, đều là lựa chọn các địa phương có thế lực ma thú tương đối nhỏ yếu để kiến tạo, chung quanh nơi này, tự nhiên không có khả năng xuất hiện ma thú cường đại thất cấp đến bát cấp.

Bất quá, xâm nhập sâu vào vùng hoang vu, lại không có mấy người dám đi vào, chính như ngọn núi phía sau học viện Tông Phạm, trên thực tế, bản thân chỗ đó chính là một vùng hoang vu, bởi vì bản thân học viện Tông Phạm chính là xây dựng tại vùng ngoại thành đấy.

- Tốc độ chúng ta đã tăng lên, hôm nay chính là ngày cuối cùng rồi.

Theo sự cao thấp của Ước Ba Long, La Á ngẩng đầu nhìn sắc trời, mở miệng nói ra, lúc này đã là giữa trưa, muốn tới học viện vào xế chiều hôm nay, thời gian thực sự là vô cùng gấp gáp rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.