Chung Cực Truyền Thừa

Chương 214: Chương 214: Linh Văn. (P1)




Trương Diệc Vũ nhẹ than một tiếng:

- Nén bi thương, người chết không thể sống lại, tiến vào đây hẳn các ngươi đã giác ngộ tử vọng, ở đây không thể đợi lâu, đi thôi!

Tên đệ tử Lý gia còn sống khóc rống lên, hiển nhiên có quan hệ không tồi với Lý Lập, nghe xong Trương Diệc Vũ nói, khóc một lát, lúc này mới dần ngừng lại, nâng thi thể Lý Lập lên.

Trương Diệc Vũ thấy thế nhân tiện nói:

- Chúng ta đi thôi!

Lập Tức mọi người chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, Thư Mộng ngơ nhác nhìn thi thể Thôn Phệ thú lẩm bẩm nói:

- Đây là....

Một tầng quan mang hồng sắc mông lung đột nhiên xuất hiện trên thân thể Thôn Phệ thú, dần dần, bốc lên như hơi nước rồi chậm rãi bay lơ lủng trên đỉnh đầu Thôn Phệ thú, trong sợ khiếp sợ của mọi người, viên hơi nước màu đỏ máu dần ngưng kết thành một dịch thể hình cầu màu đỏ, bay trên thân thể Thôn Phệ thú, từ đó tản ra một trận ánh sáng màu đỏ nhu hòa.

- Đây là cái gì?

Trương Tạp không khỏi trợn to mắt nhìn viên cầu màu đỏ kia.

Mọi người cũng đều nghi hoặc nhìn viên cầu nước màu đỏ kia, đột nhiên, chỉ thấy một trần hồng sắc quang mang thấp thoáng dần hiện ra mấy chữ: Máu của Huyền Vũ Chi Phệ Thiên.

- Máu của Huyền Vũ chi Phệ Thiên?

Khải Hi nhất thời kinh hô lên.

Mọi người không khỏi quay đầu nhìn về phía Khải Hi.

- Khải Hi, ngươi biết thứ này?

Thủy Linh Lung nghi hoặc hỏi.

Chỉ thấy Khải Hi đi lại gần dịch thể màu hồng, giọng nói run run:

- Huyền vũ chi phệ thiên, ta cũng chỉ nghe nói trong truyền thuyết, tục truyền rằng, huyền vũ chi phệ thiên là thứ tồn tại trong cơ thể siêu giai cửu cấp ma thú thời thượng cổ. Nhưng mà, mặc dù trong cửu cấp ma thú, Huyền vũ chi phệ thiên cũng là một tồn tại đỉnh cao, nó có thể tự do thao túng đại địa, nó thậm chí chỉ cần một ý niệm có thể khiến phạm vi mấy trăm dặm trong khoảng khắc biến thành hoang mạc! Sự thao túng của nó với đại địa, không có bất cứ một loại ma thú nào có khả năng bằng nó!

Khải Hi là thổ hệ dị năng, tự nhiên rất quan tâm tới những vật thuộc thổ hệ, khi hắn run giọng nói, đôi mắt nhìn chằm chằm giọt máu của Hùayền vũ chi phệ thiên... hiển nhiên rất khát vọng.

Thủy Linh Lung thấy biểu tình Khải Hi, hơi trầm mặc một chút, sau đó nghiêm mặt nói:

- Công lao đánh chết Thôn Phệ thú có thể nói là toàn bộ thuộc về Khắc Lý Tư và Lâm Dịch, máu của Huyền vũ chi phệ thiên cũng do bọn họ phân phối, mọi người không ý kiến chứ?

Mọi người nhìn trước, nhìn sau một chút, lập tức gật đầu, Thủy Linh Lung nói rất đúng, nếu như không có Khắc Lý Tư dùng phong nhận đánh thương Thôn Phệ thú.. sau đó Lâm Dịch cùng lực lượng lĩnh vực hút hết máu của nó, mọi người muốn giết chết nó quả thực là chuyện cự kỳ khó khăn, đối với đề nghị của Thủy Linh Lung tự nhiên không phản đối.

Khải Hi nghe thế ngẩn người, trong mắt hiện ra vẻ thất vọng, nhưng vẫn gật đầu, cười nói:

- Đúng là phải thế.

Nhưng mà ánh mắt vẫn không rời Huyền vũ chi phệ thiên đang lơ lủng trên không trung.

Lập tức, một tầng thủy nguyên tố mỏng bay lên không trung quấn lấy huyền vũ chi phệ thiên, chợt ý niệm của Thủy Linh Lung khẽ động, thủy nguyên tố nhất thời biến thành một tảng băng cứng, từ không trung rơi xuống, Thủy Linh Lung nắm lấy trong tay sau đó đưa cho Thư Mộng nói:

- Ngươi bảo quản thay Lâm Dịch đi.

Thư Mộng ngẩn người, nhưng vẫn vươn tay nhận lấy viên băng cầu chứa Huyền vũ chi phệ thiên vào tay.

Trương Diệc Vũ thấy thế, liền nhìn bốn phía một chút, sau đó nói:

- Nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ra rời đi trước đi.

Mọi người nhất thời đồng thanh đáp ứng, mấy người chợt hướng ốc chảy chạy đi...

Không gian này cực kỳ quái dị, rõ ràng không có ánh mặt trời nhưng lúc nào cũng sáng sủa, Thư Mộng ngồi dưới một tán cây, mà Lâm Dịch nằm cạnh người này, dung nhan tuyệt sắc toát ra vẻ lo lắng nhìn Lâm Dịch hai mắt nhắm nghiền sắc mặt tái nhợt bên dưới, trong mắt xuất hiện một tia bi ai.

Đã chừng ba ngày thời gian... Trương Diệc Vũ đã nói Lâm Dịch sẽ tỉnh lại, nhưng ba ngày rồi, hắn vẫn chưa tỉnh, Khắc Lý Tư vào ngày thứ hai đã thanh tỉnh rồi.

Ba ngày này mọi người vẫn bởi vì Lâm Dịch đang hôn mê mà ở lại phiến sa mạc này, còn may đây là lãnh địa của Thôn Phệ thú, xung quanh rất ít xuất hiện ma thú nào khác.

Thư Mộng nhìn khuôn mặt tuấn tú đang hôn mê củng Lâm Dịch, đôi mắt có chút ngốc ra... tâm tư của nàng dường như trong nháy mắt bay về thời gian tám năm trước... khi đó là thời kỳ trẻ con vô lo vô nghĩ. Nàng, Lâm Dịch, Trương Tạp... cùng đám trẻ con khác trong thôn trấn... thời gian đó vô cùng đẹp, nàng chưa từng quên đoạn ký ức đó, trong đó ký ức in sâu nhất trong đầu nàng là Lâm Dịch với bộ dáng cười ngốc ngếch, cùng với vẻ bối rối vò đầu của hắn, nghĩ đến đây không khỏi bật cười.

Nhưng nàng không ngờ rằng... xa cách tám năm, bạn tốt khi còn bé lần thứ hai gặp mặt lại trong tình huống này... Lâm Dịch chắc là từ lần đầu tiên đã nhận ra nàng, cho nên mới ở trên bình thai khiêu chiến nhảy ra cứu mình... Hắn lẽ nào không nghĩ tới lực lượng của mười mấy tên thất cấp chiến sĩ khác cường đại thế nào sao? Hay lúc đó hắn căn bản không có nghĩ nhiều như vậy?

Nghĩ tới đây, Thư Mộng cảm giác lòng mình tràn đầy một loại cảm giác ấm áp, đột nhiên một cảm giác hạnh phúc vây lấy nàng.

Khi biết được người cứu mình là Lâm Dịch... Thư Mộng rõ ràng nhớ tới cảm giác kích động cùng với một loại hài lòng khó đặt tên... Đặc biệt sau đó hắn còn vì mình mà nguyện bỏ đi danh ngạch của hắn...

Khi đối mặt thực sự với hắn, ngàn ý vạn lời không biết nói ra thế nào, cuối cùng chỉ có bật ra một tiếng hô hoán nhẹ nhàng, lúc đó bộ dạng hắn vẫn như tám năm trước... vẫn ngơ ngẩn gãi đầu, vẫn bộ dạng ngốc nghếch đó.

Nghĩ nghĩ, ánh mắt Thư Mộng dần mờ đi, không khỏi tràn ngập nước mắt, cúi đầu nhìn Lâm Dịch hai mắt nhằm nghiền, nước mắt không chút báo trước liền tràn ra.

Trương Tạp ngồi một bên, bộ dạng tươi cười trên mặt giờ đã biến mất không thấy, tay hắn nắm chặt, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt hắn trở nên thâm thúy, lẳng lặng nhìn Lâm Dịch... cứ thế lẳng lặng nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.