Khải Hi sửng sốt nói:
- Ngươi không biết chiến sĩ có chiến văn đề cao thực lực, dị năng giả có linh văn sao?
- Linh văn?
Lâm Dịch nhất thời hứng thú khỏi Khải Hi.
Khải Hi gật đầu:
- Linh văn chính là thứ do dị năng giả dùng máu huyết của cửu cấp ma thú, có lẽ thức tỉnh một thứ gì đó được kế thừa trong huyết mạch của cửu cấp ma thú, trên cơ bản không khác chiến văn, chỉ là linh văn của dị năng giả bình thường đều tăng chúc phúc cho tinh thần cùng với mức không chế dị năng, mà không phải như chiến văn gia trì cho thân thể.
Lâm Dịch nghi hoặc hỏi:
- Vì sao đám dị năng giả ta đã gặp không ai có linh văn?
Khải Hi cười nói:
- Ngươi cho là dị năng giả tìm linh văn cho mình dễ vậy sao? Nếu như ở thời thượng cổ còn dễ tìm... nhưng ở thời đại này, ngoại từ những dị năng giả tiến vào Ma nguyên đông quật hay các di tích ra, đại bộ phận dị năng giả khác đều không có linh văn. Dù sao máu của siêu giai cửu cấp ma thú hiện tại trên đại lục phỏng chừng cũng chỉ có bên trong Ma nguyên động quật mới có. Mà bên trong các gia tộc truyền thừa nhiều năm tuy rằng có thể kế thừa chiến văn, nhưng xác xuất dị năng giả xuất hiện quá nhỏ... vì thế gia tộc có chiến văn... nhưng xuất hiện dị năng giả lại không có linh văn cho bọn họ.
Dừng một chút, Khải Hi nói:
- Ta đoán là Bạch Tiếu Thiên đại nhân và lão già... à hiệu trưởng bọn họ hẳn là có linh văn, chỉ là bọn họ đều là thánh cấp, rất ít khi ra tay.
- Hiệu trưởng là thánh cấp?
Đây là lần đầu Lâm Dịch nghe được chuyện này, không khỏi mở to mắt nhìn, trong đầu nhớ tới thân ảnh của Lạp Cổ Kỳ... trong suy nghĩ của hắn, thánh cấp hẳn là đều như Bạch Tiếu Thiên... ưu nhã đạm nhiệm, cao ngất, tuấn tú...
Khải Hi cười hắc hắc nói:
- Tuyệt đối không sai, là thân truyền đệ tử của lão, về điểm này ta có thể chắc chắn, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì hắn luôn không muốn khôi phục tuổi thanh xuân, với thực lực của lão, nếu muốn khôi phục bộ dạng lúc trẻ, tuyệt đối không phải chuyện khó gì.
Phản lão hoàn đồng... đám người Lâm Dịch không khỏi sợ hãi than, thần kỳ của thánh cấp, quả nhiên không phải thứ bọn họ có khả năng tưởng tượng.
Nói chuyện phiến một trận, Lang Sa vẫn luôn im lặng đột nhiên nói:
- Ngày mai chúng ta tiến vào tầng tiếp theo.
Mọi người nghe thế gật đầu.
- Chuẩn bị chút đi, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai có thể là một thời gian dài chiến đấu, sa mạc chỉ là tầng một, chúng ta đã mất đi một đồng đội, ta không hi vọng đoạn đường tiếp theo phải mai táng bất cứ kẻ nào nữa.
Trương Diệc Vũ đột nhiên nhàn nhạt nói.
Mọi người nghe thế cũng trầm mặc lại... vừa rồi nói chuyện Lâm Dịch đã biết Lý Lập tử vong, mà Lý Lập chính là đệ tử Lý gia lúc trước đã hết lòng cảm ơn với Lâm Dịch.
Trong sa mạc không có ngày đêm, mọi người tỉnh dậy liền đi tới cùng nhau.
- Xuất phát thôi.
Lang Sa quét mắt nhìn, phát hiện không ai hạ có ý kiến gì mới mở miệng nói, chợt mọi người liền đi tới cửa truyền tống.
- Trở ra nhất định phải cẩn thận, tình hình tầng hai chúng ta không rõ lắm, xuất hiện ở địa phương nào cũng không rõ, mọi người phải cẩn thận lưu ý điểm này.
Trương Diệc Vũ nhắc nhở, tất cả mọi người đều gật đầu, trên thực tế mọi người ở đây không ai ngu ngốc, tại địa phương nguy hiểm như ma nguyên động quật, nếu như sơ sẩy không bằng tự sát cho thoải mái một chút.
Lập tức mọi người nối đuôi nhau đi vào cửa truyền tống không gian.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, khi cảm giác thân thể mình như biến thành tro, Lâm Dịch cũng không sinh ra tâm lý chống cự, nhưng mà một lát sau cơ thể chợt thoải mái, nhưng một cỗ khí lưu nóng rực bỗng phả vào mặt.
Lâm Dịch mở mắt, tràng cảnh lọt vào tầm mắt khiến Lâm Dịch không khỏi lộ vẻ hoảng sợ!
Đây là một thế giới lửa!
Toàn bộ không gian đều một màu đỏ, màu đỏ của nham thạch, màu đỏ của dung nham, thỉnh thoảng trong không gian lại sinh ra vài cái viễm tiễn ( mũi tên lửa). Toàn bộ không gian dường như một tòa luyện ngục, không khí tràn ngập mùi khó ngửi khiến người ta hít thở không thông, một cỗ nóng rực hầu như trong nháy mắt ập vào mặt mọi người.
Đám Lâm Dịch lúc này toàn bộ đã xuất hiện trên một bình thai... một bình thai bất quy tắc hình vuông, đường kính chừng bảy tám mét, nơi này dường như là một ngọn núi lửa, không gian chứa nham thạch nóng chảy cuồn cuộn xung quanh.
Tất cả mọi người không khỏi nhíu chặt lông mày, thân hình Lâm Dịch hơi run lên, nhất thời một vòng lam sắc sáng bóng bao phủ mọi người ở bên trong... bởi vì toàn bộ ở cùng một chỗ nên lĩnh vực lần này chỉ cần bao trùm phạm vi mười thước thôi. Khí tức nóng rực trên người nhất thời suy yếu.
- Đây là ...
Khải Hi há to miệng, nói không ra lời, ánh mắt đảo quanh nhìn thế giới không gian một lượt nhưng vẫn không nói nổi một câu.
- Làm sao bây giờ?
Khắc Lý Tư nhíu mày nói.
Khắc Lý Tư đáp xuống đất, ánh mắt mọi người không do dự tập trung vào Trương Diệc Vũ đang nhíu mày bên cạnh, qua mấy ngày ở chung, nếu như trong cảm nhận của mọi người, Lâm Dịch có vũ lực mạnh nhất, như vậy người thông minh cùng với kinh nghiệm nhất chính là Trương Diệc Vũ.
Trương Diệc Vũ dùng trí tuệ cùng sự bình tĩnh của hắn nghiễm nhiên trở thành đội trưởng không ngai của cả đoàn.
Trương Diệc Vũ khẽ nhíu mày nhìn bốn phía một chút sau đó hơi gật đầu nói:
- Không có cách nào, chỉ có thể vừa đi vừa tính... ta đoán là cái không gian này không lớn như tầng một, tối đa chỉ ngoài mười km, hẳn là có thể nhanh chóng đi tới vị trí trung tâm rồi.
- Vì sao lại thế?
Khắc Lý Tư khẽ nhíu mày hỏi.
Trương Diệc Vũ còn chưa nói gì, Lâm Dịch gật đầu nhìn bốn phía nói:
- Ta cũng nghĩ là không xa, dù sao không gian này nguy hiểm hơn không gian tầng một nhiều lần... có thể nói là một bước khó đi, nếu như rộng như tầng một... vậy Ma nguyên động quật căn bản không ai có thể đi ra ngoài... chí ít, thất cấp chiến sĩ và dị năng giả đều không được.
Trương Diệc Vũ có chút kinh ngạc nhìn Lâm Dịch, sau đó cười khẽ không nói gì.