Lâm Dịch đột nhiên hít sâu một hơi, cắt đứt suy nghĩ của Lạc Đặc, mở miệng nói:
- Ta muốn biết, trong thành phố này có người nào có được thế lực này
Lạc Đặc nghe vậy ngẩn người, chợt tựu ý thức được ý của Lâm Dịch, có chút nhíu nhíu mày, trầm tư một lúc sau đó nói:
- Lâm Dịch, ta biết rõ thực lực ngươi rất mạnh, nhưng quốc có quốc pháp, chuyện này xin giao cho chúng ta xử lý.
Lâm Dịch nghe vậy lập tức nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua thi thể trên đất, nhưng không nói gì.
Lạc Đặc nói tiếp:
- Xin tin tưởng chúng ta, chúng ta sẽ cho người một câu trả lời thuyết phục.
Lâm Dịch nhắm mắt, sau đó hít sâu một hơi nói:
- Những người khác ta bỏ qua, ta chỉ muốn mạng người chủ mưu thôi.
Lạc Đặc nhướng mày, nhìn ánh mắt Lâm Dịch lộ ra thần sắc hung ác, không thể không thở dài một tiếng nhẹ gật đầu:
- Ta đáp ứng ngươi.
Lâm Dịch liếc nhìn Lạc Đặc, nhưng sau đó xoay người cứ như vậy đi ra ngoài.
Sau khi bóng lưng Lâm Dịch biến mất khỏi tâm mắt mọi người, Vũ Môn đệ tử bên người Lạc Đặc lập tức chạy tới bên cạnh hắn, vội la lên:
- Môn chủ, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua hắn? Khoa Lí...
Nhắc tới Khoa Lí, lòng Lạc Đặc cũng ảm đạm một hồi... Nhưng biết sao đây? Nói không dễ nghe một chút, cho dù dốc toàn bộ lực lượng Vũ Môn La Nhĩ thành cũng không phải là đối thủ của Lâm Dịch. Đôi khi, có một số việc, không thể quá mức so đo.
Đây chính là quy tắc ngầm của thế giới này -- cường giả vi Vương.
Lâm Dịch thất hồn lạc phách về tới lữ điếm, hắn tâm tình không tốt, khó coi, thậm chí liền ngay cả nữ hầu chào khi vào cửa cũng không để ý đến, cứ như vậy đi thẳng đến phòng của hắn.
Giọng nói và dáng điệu nụ cười của bọn người Lôi Cách thỉnh thoảng lại hiện ra trước mắt Lâm Dịch.
Đả kích từ chuyện này đối với Lâm Dịch mà nói không thể nói là không nghiêm trọng. Tuy rằng thời gian ở chung với bọn hắn cũng không dài, nhưng đối với người cực kì trọng cảm tình như Lâm Dịch mà nói, bọn họ là người thân mật nhất với hắn ở chỗ này.
Nhưng những người này, lại bởi vì mình sở sẩy mà chết hết toàn bộ, bảo sao hắn chịu được chứ? Trong lúc nhất thời cảm xúc sa sút không thể kiềm chế được...
Trạng thái như vậy Lâm Dịch giằng co cả ba ngày... Trong ba ngày qua, Lâm Dịch căn bản ngay cả đại môn lữ điếm cũng không đi ra, thời gian ba ngày ba đêm, Lâm Dịch cứ như vậy ngơ ngác ngồi trên mặt ghế, tự hỏi gì đó.
Mãi cho đến sáng sớm ngày thứ tư, Lâm Dịch mới xuất hiện trong đại sảnh lữ điếm, chuyện xảy ra ở cửa thành vào bốn ngày trước đã được truyền đi xôn xao, danh tự của Lâm Dịch càng truyền khắp toàn bộ tiểu thành.
Không ai không biết tướng mạo của Lâm Dịch, bồi bàn lữ điếm minh bạch thiếu niên bề ngoài nhìn thanh tú này chính là chủ nhân của thanh âm lớn ở cửa thành bốn ngày trước, ở trước mặt Lâm Dịch lộ ra cực kỳ co quắp và khủng hoảng.
Nhưng hắn lại không thể không tiến lên hỏi thăm Lâm Dịch muốn ăn thứ gì.
Nhìn thấy bộ dáng thất kinh của đối phương, Lâm Dịch cảm thấy không khỏi thở dài... La Nhĩn thành này, đã không thể ở lâu được nữa.
Tùy ý chọn mấy món ăn sáng. Bồi bàn cũng nhanh bước rời đi, phảng phất như chờ lâu thêm một giây thì tánh mạng sẽ mất đi vậy.
Ăn quá bữa sáng, Lâm Dịch liền định đi ra ngoài... Đã là ngày thứ tư rồi, hắn không thể cứ chờ đợi như vậy, nếu như bên phía Vũ Môn còn không có tin tức gì thì hắn chỉ có thể tự mình đi tìm hiểu thôi.
Không đợi đứng dậy, một gã mặc thiếu niên mặc phục sức đệ tử Vũ Môn liền đi vào đại môn, sau khi nhìn chung quanh một chút, phát hiện ra Lâm Dịch, liền bước nhanh tới.
- Môn chủ mời người qua đó, chuyện có tin tức rồi.
Nghe được tin tức này, Lâm Dịch sửng sốt một chút, chợt mạnh mẽ đứng lên, trong mắt lóe lên hàn quang rồi biến mất.
- Dẫn ta đi qua.
Lập tức hai người đi về phía Vũ Môn...
Trong Vũ Môn.
- Chính là hắn?
Lâm Dịch lạnh lùng nói.
Ở trước mặt Lâm Dịch là một gia hỏa đã bị trói chặt, khi Lâm Dịch đi vào trong gian phòng âm u này, trên mặt hắn tái nhợt không còn một tia huyết sắc, ánh mắt lộ ra sợ hãi thật sâu.
- Đại nhân tha mạng... Đại nhân tha mạng...
Cũng không để ý gì tới đối phương, Lâm Dịch quay đầu nhìn về phía Lạc Đặc.
Lạc Đặc nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chính là hắn, hắn gọi là Sâm Nhĩ, là Liệp Ma Giả tương đối nổi danh trong thành chúng ta. Ngày đó ở Liệp Ma công hội, chính là hắn đã nổi lên lòng tham với người, sau khi người tách khỏi đồng bạn của mình, hắn mang theo thủ hạ đi theo sau đồng bạn người ra khỏi thành, sau khi đến một vùng hoang vu đã sát hại bọn chúng
- Nói xong, từ trong lòng lấy ra sáu tấm thẻ vàng, đưa cho Lâm Dịch nói:
- Tổng cộng có tám mươi hai người. Mà hắn là chủ mưu.
Sự bình tĩnh của Lâm Dịch lúc này khiến người có chút sợ hãi. Nghe Lạc Đặc nói xong, cũng không biểu hiện ra bộ dạng phẫn nộ hoặc là cừu hận gì cả, ngược lại bình tĩnh hỏi thăm:
- Còn tám mươi mốt ngươi kia đâu?
Lạc Đặc khẽ nhíu mày, nói:
- Ngươi đã đáp ứng là chủ mưu giao cho ngươi, những người khác ngươi không hỏi qua mà.
Lâm Dịch bình tĩnh nói:
- Ta chỉ là muốn biết bọn hắn bị trừng phạt thế nào thôi.
- Tử hình.
Nghe được câu trả lời của Lạc Đặc, Lâm Dịch nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Sâm Đặc vẻ mặt nhợt nhạt nói:
- Có thể cho ta một chút thời gian không?
Lạc Đặc im ắng nhẹ gật đầu, nhẹ gật đầu với hai gã Vũ Môn đệ tử bên cạnh, thối lui khỏi gian phòng, sau khi đóng đại môn lại, gian phòng càng lộ ra âm u.
Sâm Đặc đã sớm sợ hãi đến nổi ngay cả dạ dày cũng co rút lại, mở to hai mắt sợ hãi nói:
- Đại nhân, đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng ah.
Nhìn Lâm Dịch từng bước một đến gần, Sâm Đặc không thể không lết lui về sau dưới tình huống bị trói, rốt cục đi tới chân tường, không còn đường để đi nữa.
- Đại nhân tha mạng tha mạng ah...
Một hồi mùi khai truyền đến. Sâm Đặc dĩ nhiên sợ hãi đến nổi nước tiểu cũng không khống chế được, càng lớn tiếng khóc hô lên.
- Tha mạng?
Trong mắt Lâm Dịch hiện lên một vòng mê mang.