Bởi vì bầu trời ốc đảo không có bụi cát khắp nơi thì thế với thị lực của mọi người tình hình bên trong chỉ thoáng qua là nhìn rõ.
- Tới rồi!
Bay một lúc rút cuộc cũng tới không gian phía trên cửa vào.
Chỉ thấy trong phiến ốc đảo, cửa truyền tống không gian vẫn tản ra một màu bạc sáng bóng, lẳng lặng đứng đó.
- Chúng ta xuống dưới một chút.
Lâm Dịch nhìn thoáng qua sau đó chuẩn bị hạ xuống. Đột nhiên...
- Chờ một chút!
Thủy Linh Lung hô.
- Sao thế?
Lâm Dịch ngẩn người hỏi.
Chỉ thấy sắc mặt Thủy Linh Lung trầm xuống, ánh mắt nhìn chăm chú mặt đất, Lâm Dịch không khỏi theo ánh mắt của nàng nhìn xuống, chợt con mắt một trận co rút.
- Thôn Phệ Thú...
Chỉ thấy cách cửa truyền tống chừng vài trăm thước, dưới một thân cây khô vàng, Thôn Phệ Thú đang cuộn tròn nằm ở đó.
Vừa rồi truy kích dường như khiến thể lực của nó tiêu hao nhiều, vì thế lúc này đang hấp thu lực lượng của mặt đất để dưỡng sức.
- Nó sao lại trở về?
Trương Tạp có chút kỳ quái hỏi.
Mọi người đều trầm mặc.
Trương Diệc Vũ nhíu mày, chợt đột nhiên nói:
- Các ngươi có phát hiện ra không, mắt nó luôn chú ý tới cửa truyền tống không gian.
Mọi người nghe vậy nhất thời cúi đầu nhìn, với thị lực của mọi người, năm trăm mét thực sự không tính là xa, mà con mắt quá khổ của Thôn Phệ Thú càng dễ phát hiện, chỉ thấy nó tuy rằng khép hờ hai mắt nhưng thỉnh thoảng vẫn mở ra nhìn về phía xa, chính là phía cửa truyền tống... cũng bởi vì vậy nó không thể phát hiện ra đám người Lâm Dịch trên đỉnh đầu.
- Đúng! Sao lại vậy nhỉ?
Thủy Linh Lung lập tức kỳ quái lẩm bẩm.
Trương Diệc Vũ nhíu mày nói:
- Với suy đoán của ta... nó hắn là một loại thú trông coi.
- Thú trông coi?
Mọi người nghi hoặc nhìn Trương Diệc Vũ.
Trương Diệc Vũ gật đầu, nói:
- Đương nhiên... đây chỉ là suy đoán.
Hắn dừng một chút, sau đó nói:
- Đây là một tồn tại cường đại giao nhiệm vụ cho nó... trên thực tế, Ma nguyên động quật là một tồn tại rất đáng nghiên cứu, nó chẳng lẽ tự nhiên hình thành sao? Đây là chuyện rất khó tin, duy nhất có thể giải thích là do một tồn tại cường đại nào đó chế tạo ra, mà Thôn Phệ Thú hẳn là một ma thú trông coi cửa vào tầng tiếp.
Tồn tại cường đại? Kiến tạo ma nguyên động quật?
Trong mắt mọi người lộ vẻ kinh hãi, nhịn không được ngẩng đầu nhìn phiến không gian sa mạc rộng vô hạn phía xa... trên thực tế toàn bộ sa mạc này rộng cỡ nào bọn họ cũng không rõ ràng lắm. Tuy rằng biết chừng hơn nghìn km, nhưng ngoài mấy nghìn km? Ngoài phiến sa mạc này còn gì tồn tại nữa không? Nếu có tồn tại thì là vách núi, hay lại là một không gian vô hạn khác?
Mọi người không biết, cũng không thể biết, dù sao thực sự sa mạc này chỉ có mấy nghìn km... nếu tụ tập lại một chỗ cần loại lực lượng cường đại đến mức nào? Loại lực lượng này thần kỳ tới mới nào? Hơn nữa mục đích là gì? Lẽ nào chỉ kiến tạo để làm trò chơi cho bọn họ thám hiểm?
Tất cả mọi người không khỏi bởi vì suy đoán của Trương Diệc Vũ mà lâm vào trầm tư.
Trương Diệc Vũ nhìn xung quanh một chút, sau đó khẽ cười nói:
- Đây chỉ là suy đoán của cá nhân ra thôi, không nhất định chắc chắn, chúng ta hiện tại cũng không cần phải nghiên cứu vấn đề không gian này có phải một tồn tại nào tạo ra không... mà việc trước tiên phải làm là rời khỏi nơi này.
Mọi người lúc này mới phản ứng, nhìn về phía Thôn Phệ Thú, tất cả mọi người có một loại cảm giác vô lực.
- Hiện tại phải làm sao?
Khắc Lý Tư lạnh lùng nói.
Lâm Dịch hơi nhíu mày, một lúc đột nhiên nói:
- Trước tiên phải đánh lạc hướng Thôn Phệ Thú để nó rời khỏi đây. Việc này sẽ do ta phụ trách dụ nó đi, các ngươi nhân cơ hội lập tức tiến vào cửa truyền tống.
- Không được!
Hai giọng nữ cùng một giọng nam hô lên, chính là Thư Mộng, Thủy Linh Lung và Trương Tạp!
Thủy Linh Lung sắc mặt hơi đỏ, không nói nữa, mà Thư Mộng kiên quyết nói:
- Quá nguy hiểm! Tuy rằng ngươi là dị năng giả có lĩnh vực, nhưng đối mặt chính là bát cấp ma thú, vạn nhất bị nó đuổi kịp phải làm sao? Huống hồ, một khi ngươi bị đuổi theo, vậy ngươi thì sao, ai giúp ngươi dụ nó đi?
- Đúng, đúng.
Trương Tạp liên tục gật đầu.
Khải Hi cũng gật đầu nói với Lâm Dịch:
- Không sai, ta cũng không đồng ý, quá nguy hiểm, Thôn Phệ Thú cũng cũng không phải ma thú bình thường, mặc dù là trong bát cấp ma thú cũng là một tồn tại cao nhất! Bằng vào một người như ngươi, tuyệt đối không phải đối thủ của nó!
Là thổ hệ dị năng giả, Khải Hi không thể nghi ngờ là một người có quyền lên tiếng phán xét về ma thú thổ hệ.
Lâm Dịch nhẹ nhàng cười nói:
- Các ngươi yên tâm, ta chỉ dẫn nó rời đi thôi, cũng không phải quyết đấu với nó. Huống hồ ta trên không, nó dưới đất, ta phi hành vô cùng an toàn, bởi vì lúc trước mang theo các ngươi nên tốc độ cũng bị ảnh hưởng, lần này ta một mình phi hành, tốc độ tuyệt đối nhanh hơn nhiều! Các ngươi đi trước, sau đó ta dẫn nó rời đi, cuối cùng dùng tốc độ nhanh nhất trở về, bằng không cứ đứng đây cũng không giải quyết được việc gì.
Nghe Lâm Dịch nói vậy, Thư Mộng vẫn kiên quyết lắc đầu nói:
- Ta không đồng ý! Ngươi không cần nói nữa! Nhất định có biện pháp khác!
Điều này làm cho Lâm Dịch một trận cười khổ không ngớt... hắn đương nhiên biết Thư Mộng quan tâm hắn, nhưng Lâm Dịch đưa ra biện pháp chính là biện pháp tốt nhất.
- Ta đồng ý
Trương Diệc Vũ đột nhiên mở miệng nói, nhất thời Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung đều giận dữ trừng mắt nhìn hắn, Trương Tạp càng gấp giọng hô:
- Thúc thúc.
Trương Diệc Vũ hơi phất tay, sau đó tiếp tục thản nhiên nói:
- Đây là biện pháp hay nhất, Lâm Dịch và Khắc Lý Tư là hai người duy nhất trong chúng ta có khả năng phi hành, mà Lâm Dịch là lĩnh vực dị năng giả thực lực cực mạnh. Đúng như hắn nói, tốc độ của hắn tuyệt đối nhanh hơn tốc độ nhảy của Thôn Phệ Thú... điều này căn bản không có nguy hiểm, Thôn Phệ Thú cường hãn nhưng nó chỉ chạy trên mặt đất, không thể phi hành, đây là nhược điểm lớn nhất của nó.
Trương Diệc Vũ phân tích không sai, nhưng Thư Mộng trong lòng cực kỳ khó tiếp thu, Thư Mộng hừ lạnh thản nhiên nói: