Lâm Dịch khẽ gật đầu, bước chân đi vào bên trong, bắt chước thanh âm của Dương Đích nói:
- Thường Ân và Uy Vân đâu? Gọi bọn họ ra đây gặp ta.
- Vâng.
Một gã tứ giai chiến sĩ tuân lệnh, vội vã chạy vào trong căn phòng phía trước. Lâm Dịch cùng với Lâm Phỉ đi vào giữa sân, đứng đó chờ đợi.
Mấy tên thủ vệ tứ giai chiến sĩ vừa nhìn thấy Lâm Phỉ, trong mắt đều hiện lên thần sắc kinh diễm không gì sánh được. Chỉ có điều Dương sư tổ đang ở đây, bọn họ cũng không dám nhìn thẳng vào Lâm Phỉ, chỉ có thể len lén liếc nhìn nàng. Lâm Phỉ bị người khác nhìn với ánh mắt kinh diễm như vậy đã thành thói quen rồi, cho nên nàng vẫn biểu hiện tự nhiên như thường, không thèm quan tâm đến bọn họ.
Một lát sau, hai người bước ra vội vã từ trong phòng. Lâm Dịch nhìn lướt qua hai người, liền phát hiện ra thực lực của bọn họ đều là cường giả ngũ giai.
Cả hai người đều mặc trang phục bạch y của Bách Nguyên Tông, một người cao, một người thấp, đều lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ.
- Thường Ân, Uy Vân ra mắt sư bá.
Hai người đi đến trước mặt Lâm Dịch, khom người thi lễ, không hề phát hiện ra người trước mặt chỉ là giả dạng.
Lâm Dịch kiêu ngạo gật gật đầu, dò hỏi:
- Dạo này có phát sinh chuyện gì không?
Người bên trái thân hình cao gầy lập tức cung kính nói:
- Hồi bẩm sư bá, tất cả đều bình thường.
Lâm Dịch hơi gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Nói nhiều có khi còn mất nhiều hơn được, đây là chân lý.
Một lúc sau, Lâm Dịch hơi ho khan một chút, nói thẳng:
- Đưa danh sách người trong khu khai thác quặng đến cho ta kiểm tra.
- Ân?
Hai người nhất thời ngẩn ra, không nghĩ tới tự nhiên Lâm Dịch muốn kiểm tra danh sách làm cái gì, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc. Chỉ có điều họ lấy lại được tinh thần ngay lập tức, vội vàng nói:
- Vâng, sư bá.
Nói xong, tên có bộ dạng cao gầy khom người lùi ra phía sau, sau đó đi đến phòng khác lấy bản danh sách.
- Sư bá, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đi dạo ở nơi đây vậy?
Tên thấp lùn nhân lúc rảnh rỗi bắt chuyện với Lâm Dịch, cười hỏi.
Lâm Dịch nhíu mày:
- Những chuyện không nên biết thì ngươi đừng hỏi nhiều.
- Là...là...là sư điệt đã quá phận rồi.
Tên thấp lùn lại càng hoảng sợ. Tuy vậy nhưng hắn càng trở nên nghi hoặc hơn, ngày bình thường Dương sư bá nói chuyện cùng hắn rất vui vẻ, vì sao hôm nay lại có bộ dạng khó gần như vậy?
- Chẳng lẽ bởi vì nữ tử Lang Sa kia sao? Phài giao ra mỹ nhân dùng làm lễ vật, làm cho tâm tình hắn hình như không vui thì phải?
Nhớ tới tính cách của đối phương, hắn dần dần cũng thấy hợp lý, lập tức trầm mặc xuống, cũng không dám nói chuyện tiếp.
Chỉ có điều khi Uy Vân nhìn thấy Lâm Phỉ đứng sau Lâm Dịch, trong mắt hắn không không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc. Nhưng vẻ kinh diễm của hắn cũng chỉ tồn tại một thời gian ngắn, sau đó hắn cũng không dám nhìn nàng nữa. Nói đùa sao, nhìn dáng dấp và hành động của đối phương thì rõ ràng là người của Dương sư thúc, nhìn nhiều vài lần có khi lại không tốt, sẽ xảy ra chuyện.
Tuy rằng được ngắm mỹ nữ thì rất thích mắt, nhưng nếu bởi vì như vậy lại gặp phải tai bay vạ gió thì tốt nhất nên tránh đi thì hơn.
Trong lúc nhất thời, không khí trở nên hơi trầm mặc xuống.
Cũng may là Thường Ân lấy bản danh sách cũng nhanh, chỉ một lát sau đã thấy hắn từ trong phòng đi ra, trong tay đang cầm theo quyển "Linh đồng.
Hai tay cung kính đưa quyển sách cho Lâm Dịch, hắn nói:
- Sư bá, đây là danh sách nhân công trong khu khai thác quặng.
Lâm Dịch gật đầu, nhận lấy quyển sách, thần thức liền tiến nhập vào trong đó, bắt đầu xem xét.
Chỉ có điều sau khi liếc mắt nhìn qua bản danh sách, Lâm Dịch lại ngẩn ra. Hắn lập tức nhíu mày, ngẩng đầu lên nói:
- Sao lại là bản danh sách người trông coi? Ta muốn bản danh sách dư nghiệt Thanh Nguyên Kiếm Tông.
Hai người nhất thời hơi ngẩn ra. Một lát sau Thường Ân lấy lại tinh thần, vội vã nói:
- Vâng, chờ một chút tiểu điệt đi lấy.
Nói xong, hắn lại vội vã quay trở lại đi lấy, nhưng vừa đi vừa phải cố nhớ lại xem đã vứt bản danh sách kia ở chỗ nào.
Những tên dư nghiệt Thanh Nguyên Kiếm Tông còn lại nhiều lắm, hơn nữa sau đó lại có một ít người đã bỏ chạy. Mặc dù có người đã lập ra một danh sách nhưng cũng chỉ đại khái ghi lại một chút. Hơn nữa từ khi những người đó tiến nhập khu khai thác quặng này thì làm gì còn ai để ý qua đến nó, làm gì có ai để ý những dư nghiệt của Thanh Nguyên Kiếm Tông tên gọi là gì?
- Thật là rỗi hơi, không có việc gì làm tự nhiên lại muốn bản danh sách làm cái gì?
Thường Ân âm thầm chửi trong lòng, nhưng không dám chậm trễ một chút nào. Dù sao Dương Đích cũng là sư bá của hắn, hơn nữa lại là Đường chủ ở khu vực này, tiếng nói rất có trọng lượng. Nếu như mình không biểu hiện khiến hắn vừa lòng, nhẹ thì sẽ bị giáo huấn một chút, nặng hơn nữa có khi lại giết cả mình, điều đó cũng không phải không có khả năng.
Nghĩ tới đây hắn lại càng trở nên khổ não, biết trước như vậy thì trông coi cái bản danh sách đó tốt hơn một chút...
Trong lòng Thường Ân khổ não như vậy, Uy Vân làm sao lại không khổ não? Trong lòng hắn lúc này cũng vô cùng nghi hoặc, vì sao đối phương tự nhiên lại muốn xem danh sách loại này? Chỉ có điều với kinh nghiệm của bản thân, hắn cũng không dám hỏi nhiều làm gì, chỉ đứng im một chỗ chờ đợi.
Thời gian Thường Ân đi lấy bản danh sách này có hơi lâu một chút, Lâm Dịch chờ đợi đã hai ba chung trà mà vẫn chưa thấy Thường Ân xuất hiện. Lâm Dịch đứng đợi ở sát biên giới phù phong, vẫn đang nhìn các đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tôngmóc bên dưới với nét mặt vô cảm. Sắc mặt hắn càng ngày càng trở nên âm trầm.:
- Sao lại lâu thế?
Rốt cục thì hắn cũng không kiên nhân mà mở miệng hỏi với ngữ khí âm trầm.
Uy Vân nhất thời trở nên hoảng sợ, vội vã nói:
- Sư bá, bình thường thì danh sách dư nghiệt Thanh Nguyên Kiếm Tông rất ít người hỏi đến, người tạo danh sách này trong lúc nhất thời cũng không thể tìm được hắn ở nơi nào. Vì vậy muốn tìm bản danh sách đó phải hơi lâu một chút. Sư bá chờ đợi một lát, tiểu điệt đi vào tìm kiếm cùng Thường Uy.
Khuôn mặt Lâm Dịch âm trầm, mi mắt không khỏi hơi nhíu lại, nhưng cũng không thể nào có cách nào khác.
Ngẫm lại thì cũng đúng thôi, trong mắt những tên đệ tử Bách Nguyên Tông thì dư nghiệt Thanh Nguyên Kiếm Tông chỉ là những con cá nhỏ mà thôi. Dưới sự phòng thủ nghiêm mật như vậy, thực lực lại hoàn toàn bị áp chế, bọn họ hoàn toàn không có khả năng gây ra chuyện gì. Không thèm để ý đến bọn họ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Lâm Dịch gật đầu, trầm giọng nói:
- Tìm kiếm nhanh lên một chút.
Uy Vân vội vã tuân lệnh, xoay người đi vào trong phòng. Những tên đệ tử xung quanh thấy tâm tình Lâm Dịch không tốt như vậy, cũng không dám ho he một tý gì, chỉ đứng len lén nhìn vẻ mặt của hắn, thỉnh thoảng lại nuốt một ngum nước bọt.
Trước mặt vị sư tổ hỉ nộ vô thường như vậy, tốt nhất là không nên lên tiếng. Bọn họ cũng không muốn gặp phải rủi ro gì.
Lâm Phỉ thấy biểu tình của Lâm Dịch như vậy, đại để cũng suy đoán ra được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì. Nàng không khỏi tiến gần đến hắn vài bước, ôn nhu nói:
- Dịch ca, đừng quá lo lắng, tin tưởng rằng mấy người gia gia nhất định sẽ không có việc gì đâu. Nhìn qua tình hình lúc này thì hơn sáu mươi năm nay cũng chỉ bị ủy khuất một chút, cũng không lo đến tính mạng bị làm sao.
Trong lúc nàng mở miệng nói đương nhiên đã dùng kết giới ngăn chặn xung quanh, người bên cạnh không thể nghe thấy một chút thanh âm nào, nhưng nhìn ở phía sau vẫn có thể biết Lâm Phỉ đang an ủi Lâm Dịch. Cả đám đang len lén nhìn trộm thấy như vậy, trong mắt đều hiện lên một chút ước ao. Lâm Phỉ quả thật rất đẹp, chỉ sợ đã là một nam nhân, liệu ai có thể chống đỡ được một nữ tử có khí chất vừa thanh thuần, vừa quyến rũ đến như vậy?
Cũng không thèm để ý đến đủ mọi loại ánh mắt phía sau, Lâm Dịch than nhẹ một tiếng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Phỉ, cũng không nói thêm câu nào.
Lâm Phỉ cũng thản nhiên, trở nên an tĩnh xuống. Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn xuống phía dưới phù phong.
Một lúc lâu sau, bên mép Lâm Dịch tràn ra một tia khổ sáp bất đắc dĩ, cười cười nói:
- Ta đúng là một tên tôn tử không tốt. Nhi tử, trượng phu cũng đều không thể làm tốt được, phải vậy không?
Nghe được lời Lâm Dịch tự giễu có phần cô đơn như vậy, bàn tay nhỏ bé của Lâm Phỉ không khỏi siết chặt hơn một chút. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Lâm Dịch. Trong đầu nàng không khỏi hồi tưởng lại những ký ức ngày mới quen hắn, trong mắt lại hiện lên dào dạt ấm áp:
- Trong mắt muội, huynh làm gì cũng tốt.
Biểu tình Lâm Dịch lập tức cứng đơ lại, cười khẽ, nắm thật chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Phỉ, không nói thêm câu nào nữa.
Chờ đợi rất lâu sau, Thường Ân và Uy Vân mới tất tả xuất hiện. Uy Vân mang theo nét mặt vô cùng vui mừng, liên tục nói:
- Sư bá, tìm được rồi.
Lâm Dịch buông lỏng bàn tay nhỏ bé của Lâm Phỉ ra, trên mặt cũng hơi thu liễm lại, làm ra vẻ mặt bất mãn quay đầu lại chau mày nói:
- Vì sao lại lâu như vậy?
Thường Ân và Uy Vân nhất thời lộ ra thần sắc sợ hãi, khúm núm, cũng không dám nói thêm lời nào.
Hừ lạnh một tiếng, ánh mắt Lâm Dịch đảo qua bản danh sách trên tay Uy Vân.
Tên Uy Vân kia coi như cũng biết cách làm người, thấy thế vội vã hai tay đưa tới, cung kính nói:
- Sư bá, đây chính là danh sách dư nghiệt Thanh Nguyên Kiếm Tông.
Lâm Dịch ừ một tiếng, tiếp nhận nó, thần thức lập tức quét vào trong xem xét.
Một lát sau, trái tim Lâm Dịch cảm giác như cứng lại, trong lòng không nhịn được trở nên vui mừng như điên. Trong bản danh sách này có gia gia, Bạch Tiếu Thiên, Thanh Long, người cùng hắn tiến nhập Thiên giới cũng xuất hiện. Phía sau cũng xuất hiện thêm ba bốn người. Đến bây giờ, thậm chí lúc tiến nhập Thiên giới như thế nào hắn còn nhớ rõ, nhìn qua tuyệt đối không sai chút nào.
Ngoại trừ những người đó ra, còn có Khương Như cũng xuất hiện. Điều này làm cho Lâm Dịch không khỏi thở ra một hơi.
Chỉ có điều trong lòng vui sướng như vậy, nhưng thần sắc trên mặt hắn không có chút biến hóa nào.
Hắn hơi gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hai người nói:
- Vật trọng yếu như thế này, cư nhiên lại coi nó là thứ không quan trọng?
Sắc mặt Thường Ân và Uy Vân trở nên trắng bệch, cúi đầu xuống không dám nhìn hắn.
Trên thực tế thì khu khai thác quặng là thay phiên nhau trông coi. Khoảng thời gian này đang là phiên của bọn hắn làm viêc, vài tháng nữa sẽ lại thay đổi người khác. Mặc dù cũng có chế độ bàn giao nhưng chân chính chấp hành theo thì được có mấy người?
Đúng là bình thường có thể có lục giai đệ tử trở lên hay là tam đại đệ tử trở lên qua đây kiểm tra, nhưng mà ai biết được tên Dương Đích này ngày hôm nay gặp phải chuyện gì mà tự nhiên dùng đến chiêu thức ấy, lại đi hỏi vấn đề này.
Hai người chỉ có thể âm thầm tự nhận là không may mắn, gật đầu vâng dạ, ngay cả oán giận cũng không dám xuất hiện trong lòng.
Chủ yếu là diễn trò, cũng không cần làm nhiều lắm, Lâm Dịch hơi nhíu mày nói:
- Lần sau bảo quản cho tốt, nếu vẫn tiếp tục xuất hiện tình huống này thì...Hừ...
Hai người liên tục gật đầu tiếp nhận.
Lúc này Lâm Dịch mới hơi thỏa mãn gật đầu, lập tức nói:
- Phái người đi gọi vài người này đến đây.
Nói xong hắn ghi lại tên vài người gia gia có tên trong bản danh sách đưa cho hai người.
Thường Ân và Uy Vân lại lập tức ngẩn ra, nhất thời hiểu rõ, hóa ra đối phương muốn tìm người.
Chỉ có điều vừa xong mới làm hắn tức giận, lúc này chính là cơ hội để lấy lòng, vội vàng khúm núm gật đầu. Uy Vân lúc này mới vừa cười vừa nói:
- Sư bá, lúc nào người muốn gặp bọn họ?
Lâm Dịch nhướng mày nói:
- Có vấn đề gì sao?
Uy Vân cẩn thận, cung kính nói:
- Phạm vi khu khai thác quặng rất rộng, hơn nữa đã phân chia ra từng khu vực nhỏ để quản lý. Mà mỗi một tên dư nghiệt Thanh Nguyên Kiếm Tông khi gia nhập khu khai thác quặng đều được đánh số để tiện quản lý. Tuy rằng chúng ta quản lý hết các khu vực nhưng việc đánh số thì tự khu vực đó làm, cũng không có trong hồ sơ của chúng ta. Vì vậy muốn tìm kiếm những người này cũng phải mất một chút thời gian.
Hai đầu lông của Lâm Dịch lại nhíu chặt lại, sắc mặt âm trầm. Nói xong câu đó, Uy Vân khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Những ai thấy biểu tình của Lâm Dịch thì đều có thể suy đoán ra được tâm tình của đối phương không được tốt lắm.
- Cần thời gian bao nhiêu lâu?
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Lâm Dịch mới hít sâu một hơi, lạnh lùng hỏi.
- Việc này, sợ rằng đại khái cũng cần thời gian bảy ngày.
Trong đầu Uy Vân tính toán nhanh một hồi, sau đó nói thời hạn kéo dài ra một chút.
Nói xong, hắn lại sợ thời gian như vậy quá dài làm cho đối phương tức giận, chần chờ một lát rồi vội vã nói thêm một câu:
- Cũng có thể không lâu đến mức như vậy.
Khu vực khai thác quặng này không nhỏ chút nào, phương viên rộng như vậy kể cả thực lực của Lâm Dịch và Lâm Phỉ cũng không thể đi tìm được từng người trong thời gian ngắn. Mấy việc này đối với tứ giai, thậm chí ngũ giai đệ tử, không thể nhanh chóng hoàn thành được. Hơn nữa số lượng đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông lại rất nhiều, muốn tìm ra vài người trong số người đông như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Dù sao, đối với Thường Ân và Uy Vân mà nói thì những người đó đối với Lâm Dịch khả năng đều là những người xa lạ mà thôi. Cho dù là Lâm Dịch trải qua hơn sáu mươi năm cũng không cảm nhận được linh hồn ba động của mấy người đó, chưa nói gì đến đám người Thường Ân.
Hơn nữa, trong quá trình tìm người mới có thể xảy ra nhiều vấn đề.
Ví dụ như nói tình huống đối phương tận lực trốn tránh. Đối với đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông mà nói, tự nhiên có cao tầng của Bách Nguyên Tông đến tìm mình, khả năng đó là chuyện tốt hay sao? Vì vậy khi tìm bọn họ, nói không chừng bọn họ sẽ tận lực trốn tránh người tìm kiếm, không có những người quản lý trực tiếp hoặc là đánh số ứng với danh sách, quả nhiên là phiền phức không gì sánh được.