Hàn Thế vừa mới rời đi không lâđã lập tức trở về, né mặt cũng không chút biến đổi, nói:
- Cha! Ngươi không phải đã biết rồi sao? Ta biết chuyện của Lang Sa cho nên lập tức trở về, đâu còn có tâm tư nào khác?
Lâm Dịch phân tích, khoảng thời gian Hàn Thế ở trong phủ thành chủ, từng nói muốn nhờ Hàn Vạn giúp hắn lấy Lang Sa làm vợ. Có thể thấy được Hàn Vạn đối với Hàn Thế rất sủng ái, quả thực không phân biệt thị phi. Hiện giờ, Hàn Vạn nói như vậy, Lâm Dịch chỉ có thể trả lời như thế.
Quả nhiên, Hàn Vạn nhất thời phá lên cười, một lúc lâu sau mới nhìn Hàn Thế cười nói:
- Nha đầu Lang Sa này thiên tư tốt, dáng dấp cũng coi như là khuynh quốc khuynh thành. Nàng rất xứng với Thế Nhi nhà ta. Rất xứng!
Lâm Dịch nghe vậy, nhất thời thở dài một hơi, thật sự thành công. Hàn Thế dám kiêu căng, không coi ai ra gì như vậy, còn có không ít cường giả Tinh Vị Cảnh nịnh bợ hắn quả nhiên là có người cha tốt ở đằng sau chống lưng cho hắn.
Đã biết được điểm này, câu tiếp theo đơn giản hơn rất nhiều. Trong lòng Lâm Dịch không khỏi thở dài.
Nhưng mà nghe Hàn Vạn nói như vậy, Lâm Dịch không khỏi cảm thấy khinh bỉ. Hắn cùng với Lang Sa cũng không phải là quá thân quen, nhưng dù sao cũng có quen biết với nhau, khi còn học cùng nhau Lang Sa để lại cho hắn ấn tượng rất sâu đậm. Trong đó, sâu sắc nhất chính là sự lạnh lùng cùng khí tức thanh nhã của nàng.
Nói thật, Lâm Dịch nhận thấy người có thể xứng với nàng không có mấy ai. Càng không nói đến tên Hàn Thế ngu ngốc này, ngay cả tư cách xách giày cho nàng cũng không có. Hiện giờ trong miệng Hàn Vạn lại không ngừng nói Lang Sa xứng với Hàn thế. Thật sự xứng thật sao?
Nếu như Hàn Thế là một thiên tài hiếm thấy, là một nam tử tuyệt thế thì lời này quả thật không ai nói lại được. Nhưng sự thực lại khác hoàn toàn. Nhưng lúc này Lâm Dịch vẫn có biểu hiện đắc ý, sau đó ánh mắt hắn lộ ra vẻ khẩn cấp nói:
- Cha! Lúc nào có thể gả Lang Sa cho con?
Nghe nói như thế, Hàn Vạn hơi nhíu mày, nói:
- Lão thất phu Khổng Lập quả thực có cản trở một chút, thời gian cụ thể, hiện tại không xác định được.
Khổng Lập là ai, Lâm Dịch đương nhiên không biết. Nhưng nghĩ đến có thể ngăn trở được Hàn Vạn hành sự thì cũng là một nhân vật có quyền có thế. Nghe được Hàn Vạn nói như vậy, Lâm Dịch nhất thời thầm nghĩ, Cổ Thuật thật sự rất loạn. Tựa hồ quá mức phức tạp.
Lâm Dịch lộ ra thần sắc thất vọng, khẩn cấp nói:
- Vậy, nên làm sao bây giờ?
Hàn Vạn thấy thần sắc thất vọng của Lâm Dịch cũng không có phát hiện ra cái gì đó không thích hợp, lập tức cười nói:
- Yên tâm, chậm nhất là một tuần. Một tuần sau ta sẽ khiến nàng trở thành thê tử của con.
Lâm Dịch lộ ra thần săc kinh hỉ, nhưng rồi lại lập tức lộ ra sự khó xử, có chút lo lắng nói:
- Thế còn bên phía Khổng Lập.
- Hừ!
Hàn Vạn hừ lạnh một tiếng, câu nói của Lâm Dịch khiến cho biểu tình của hắn có chút âm trầm nói:
- Nếu như lão thất phu kia thông minh một chút, không nên cố chấp ngăn cản nữa. Bằng không...Thế Nhi cứ yên tâm. Lang Sa chắc chắn sẽ là vợ của con, ai cũng không đoạt đi được!
Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, Hàn Vạn này nhất định là động sát tâm rồi.
Lâm Dịch từng đến Cổ Năng, cũng đến qua Cổ Văn. Nhưng mà, cả hai đều là một trong những môn phái truyền thừa vạn năm, cũng không có tranh đấu hỗn loạn như vậy. Dù sao, đấu đi đấu lại, cũng đều là thực lực của chính mình. Do đó, Lâm Dịch có chút nghi hoặc, đều là tam đại thế lực truyền thừa, vì sao nội bộ Cổ Thuật lại tranh đấu loạn cả lên như vậy? Hiện tại Hàn Vạn này thậm chí động sát tâm đối với một gã trưởng lão cùng một đẳng cấp với hắn.
Phải biết rằng, cường giả đã ngoài Đại Tinh Vị, bồi dưỡng không dễ dàng a. Lẽ nào Hàn Vạn này thật không biết Khổng Lập dù nói thế nào cũng là trưởng lão Cổ Thuật sao? Giết Khổng Lập kia là tự đoạn cánh tay a.
Bất quá bề ngoài Lâm Dịch lại lộ ra dáng tươi cười âm trầm, trong mắt hưng phấn mà chờ mong, làm người ta thoạt nhìn tưởng rằng hắn đang rất vui vẻ.
- Phụ thân, Lang Sa kia hiện tại đang ở đâu? Con có thể đi thăm nàng một chút được không?
Lâm Dịch thần sắc khẩn trương mang theo một tia vui mừng và mong chờ không thể che giấu. Không thể không nói, Lâm Dịch biểu diễn thật sự hoàn toàn không chút sơ hở.
Quả nhiên, Hàn Vạn kia nghe Lâm Dịch vừa nói như vậy, cười ha ha, sau đó nói:
- Vội vàng cái gì? Chỉ một tuần nữa thôi, Lang Sa kia chính là người của con. Hiện nay nàng đang ở trong thạch lao, yên tâm đi, nàng chạy không nổi đâu.
Lâm Dịch tự nhiên sớm từ trong miệng người nọ biết được sự tình Lang Sa đang bị nhốt, chỉ là hắn không tìm ra được thạch lao kia ở đâu mà thôi. Hiện tại vừa hỏi Hàn Vạn như vậy, Hàn Vạn lại cũng không có nói rõ, lập tức Lâm Dịch cũng không có hỏi nhiều nữa. Nói nhiều tất có sơ hở, thật vất vả mới giấu diếm được Hàn Vạn, Lâm Dịch cũng không muốn bởi vì chính mình vội vàng xao động mà kinh động đối phương.
Cũng may, hắn vẫn còn thời gian. Một tuần cũng đã đủ để hắn làm rất nhiều chuyện.
Lập tức Hàn Vạn lại cùng Lâm Dịch cười nói một hồi, Hàn Vạn liền để Lâm Dịch trở về phòng nghỉ ngơi một chút cho khỏe, cũng công bố chuyện Lang Sa giao cho hắn đến xử lý là được.
Lâm Dịch tự nhiên là cầu còn không được. Biểu hiện ra lại là có chút chờ mong năn nỉ Hàn Vạn vài câu, lúc này mới rời khỏi phòng của Hàn Vạn.
Ra khỏi phòng, dáng tươi cười trên mặt Lâm Dịch nhất thời biến mất không còn một mảnh, hắn sờ sờ cằm, có chút suy nghĩ tựa như có chút suy nghĩ. Sau đó cũng đi về phía trước không có mục đích.
- Hàn thiếu gia!
Mới vừa đi không được hai bước, phía sau liền truyền đến một thanh âm quen thuộc, Lâm Dịch quay đầu, cũng không nhịn được vui mừng. Hắn đang suy nghĩ bước tiếp theo mình nên làm cái gì, thì có một hướng đạo chạy đến.
Người tới chính là tên thanh niên nhân dẫn theo Lâm Dịch lên lầu kia.
Trên mặt người thanh niên mang theo dáng vẻ tươi cười. Lông mày nhếch lên tựa hồ có vẻ rất là đắc ý. Trên thực tế, lúc trước tuy rằng hắn nói lui ra, nhưng trên thực tế vẫn quanh quẩn ở đây. Phải biết rằng, trước đây hắn muốn bám lên cây đại thụ Hàn Thế này. Nhưng vẫn không có cơ hội. Vất vả lắm lần này thiếu gia tự nhiên chịu nói chuyện cùng mình. Há có thể dễ dàng đem đại thụ này bỏ đi? Đương nhiên muốn lưu lại chút ấn tượng tốt trong cảm nhận của Hàn thiếu gia này. Đến lúc đó, Hàn thiếu gia tùy tiện nói tên mình với nhị trưởng lão Hàn Vạn một tiếng. Vạn nhất đạt được sự thưởng thức của Nhị trưởng lão, sau đó Nhị trưởng lão Hàn Vạn có thể để hắn tiến nhập trong điển tàng các, đoạt được một ít công pháp nhất lưu...vậy là quá tốt rồi.
Người thanh niên thích thú với tính toán nhỏ nhặt của mình, dáng tươi cười trên mặt cũng càng rõ ràng.
Lâm Dịch đã ở trong nháy mắt biến ảo thần sắc của mình. Trong vẻ kiêu căng mang theo ý khinh thường dào dạt, chính là biểu tình nên có của Hàn Thế.
Trong lỗ mũi nhẹ nhàng mà ừm một tiếng. Liền xoay người chậm rãi tiếp tục đi về phía trước.
Người thanh niên kia bước nhanh chạy đến phía sau Lâm Dịch, bộ dáng khúm núm cười nói:
- Thiếu gia, thời gian ngày lành cũng sắp tới rồi, ngài chắc cũng không định đi đâu xa chứ?
Lâm Dịch nghe vậy, trên mặt lộ ra tia sắc mặt vui mừng và chờ mong. Rồi lại giả vờ ân một tiếng, không nói gì nữa.
Biểu tình như vậy không chút nào thoát khỏi ánh mắt của người thanh niên. Hắn tự nhiên hiểu rõ trong lòng tên thiếu chủ này khẳng định là vui vẻ, lập tức cười hắc hắc, đi theo phía sau Lâm Dịch.
Hai người đi được một đoạn, Lâm Dịch đột nhiên dừng lại, thản nhiên nói:
- Đúng rồi, ta nghe phụ thân nói Lang Sa đang bị nhốt trong thạch lao? Ngươi dẫn ta qua đó xem đi sao!
Người thanh niên nghe vậy ánh mắt sáng lên, nhất thời vui vẻ nói:
- Tuân mệnh! Hắc hắc, thiếu gia mời...
Nói rồi, lại chỉ hướng ngược lại, Lâm Dịch sững người một cái, những biểu hiện ra lại thản nhiên gật đầu, xoay người bước về hướng đó. Trong lòng cũng nghi hoặc...thạch lao kia chẳng là trong Bản Nguyên Chi Tháp sao?
Người thanh niên đối với yêu cầu của Lâm Dịch không chút nào nghi hoặc. Dù sao hắn đối với vị thiếu gia này hiểu biết rất sâu. Những nơi hắn đến có nơi nào không phải quần tam tụ ngũ, diễu võ dương oai? Trước đây đi theo bên cạnh Hàn thiếu gia đều là vài tên Trung Tinh Vị Hạ Giai cường giả, đâu đến phiên hắn một gã mới chỉ Hạ Tinh Vị Hạ Giai? Lần này tuy rằng cũng có chút nghi hoặc Hàn thiếu gia cư nhiên không có đi tìm những chỗ trước đây. Nhưng hạnh phúc này đến quá đột ngột, để hắn căn bản là không có phát hiện cái gì không đúng. Hiện tại hắn một lòng thầm nghĩ làm sao nịnh nọt Hàn thiếu gia này. Đâu còn có thể quan tâm những cái khác?
Hàn thiếu gia hỉ nộ vô thường, tính cách quái đản, hắn sớm đã biết rõ ràng.
Quả nhiên, thạch lao kia xác thực không ở trong Bản Nguyên Chi Tháp. Dưới sự dẫn đường ân cần của người thanh niên kia, hai người ra khỏi Bản Nguyên Chi Tháp. Bất quá khi đi qua tầng tháp thứ ba, Vệ Vũ đối với Lâm Dịch bộc phát ra sát ý cường đại đã không còn ở đó.
Hai gã hộ vệ nhìn thấy Lâm Dịch và người thanh niên kia đi ra, nhất thời cung kính khom người kêu:
- Gặp qua Hàn trưởng lão, Thạch trưởng lão.
Lâm Dịch bây giờ đang hóa thành Hàn Thế, trước mặt người thanh niên vô cùng đắc thế, mà trước mặt những người này có thêm vài phần uy nghiêm. Nghe nói chuyện, thần sắc người thanh niên đạm mạc hơi gật đầu, trong lỗ mũi phát ra một chữ ừm. Sau đó mặt hướng Hàn Thế cười nói:
- Thiếu gia, mời.
Lâm Dịch vẫn duy trì thần sắc kiêu căng, ngạo mạn gật đầu, liền đi xuống phía dưới. Thanh niên kia cũng bước theo. Đợi đến hai người đều đi xa, hai gã hộ vệ trông coi trong mắt mới lộ ra vẻ khinh thường sâu đậm.
- Đắc ý cái cứt gì? Ở trước mặt Hàn trưởng lão cũng như chó mà thôi!
Một gã hộ vệ khinh thường nhỏ giọng nói.
Thanh niên họ Thạch kia khúm núm như nô tài, đến chỗ nào cũng bị người khinh bỉ. Nhất là trước mặt nô tài này cũng muộn lộ ra.
Một gã hộ vệ khác tràn đầy đồng cảm gật đầu, sau đó cũng không thèm nhắc lại. Tinh Vị Cảnh cường giả kinh khủng, bọn họ rất rõ ràng. Thạch trưởng lão đối với Hàn Thế ra sao, bọn họ không biết. Nhưng bọn hắn hoàn toàn rõ ràng nếu như những lời này bị Thạch trưởng lão nghe được, hậu quả của bọn họ khẳng định là phi thường thê thảm.
Một đường bước đi, Lâm Dịch cũng phát hiện Hàn Thế này ở trong Cổ Thuật thật ra rất có danh tiếng. Chỉ là, danh khí này tựa hồ cũng không phải tốt đẹp gì. Nơi đi qua, thấy người khác tránh né như thấy ôn dịch đều tự giác đi đường vòng, trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch cũng mang theo một tia sợ hãi và chán ghét sâu trong đáy mắt.
Lâm Dịch đây vẫn là lần đầu tiên chịu ánh mắt khinh bỉ như vậy, lập tức cười khổ không ngớt. Bất quá biểu hiện ra thoạt nhìn cũng không có chút nào dị thường. Thần sắc vẫn kiêu căng, ngạo mạn. Hắn đạm mạc nhìn không chớp mắt, nhưng không ai dám đến gần hắn.
- Tiểu quân, tiểu quân! Đừng chạy loạn!
Mới vừa đi đến trên đường, đột nhiên nghe được một giọng nữ vô cùng lo lắng kêu gọi. Lâm Dịch đang định hiếu kỳ liếc mắt nhìn, liền cảm giác dưới thân va phải vật gì đó. Cúi đầu vừa nhìn là một tiểu hài đồng bảy tám tuổi.
Lực lượng của hài đồng sao có thể cùng Lâm Dịch so sánh? Cú va chạm này, Lâm Dịch thì không có gì, hài đồng kia lại bị va bay ra ngoài.
Lâm Dịch bản năng muốn khom người đem hài đồng kia nâng dậy, đúng lúc này, một nữ nhân từ trong đám người chạy ra, một phát nhào tới bên cạnh hài tử kia, thần sắc kinh khủng vạn phần hướng Lâm Dịch cầu xin:
- Hàn trưởng lão, Hàn đại nhân, xin ngươi rủ lòng từ bi, tiểu Quân không phải cố ý! Tiểu Quân không phải cố ý a...!
Lâm Dịch thất thần một chút, còn chưa có hiểu rõ phát sinh chuyện gì. Thanh niên họ Thạch bên cạnh hắn cũng đã một bước đi tới trước mặt Lâm Dịch, hướng mẫu tử kia lớn tiếng quát:
- Tiểu tử! Chán sống rồi sao? Dám đụng phải Hàn thiếu gia?
Nữ nhân sắc mặt bá một tiếng trở nên tái nhợt, lắp bắp, sợ hãi đến cực điểm nói:
- Thạch, Thạch trưởng lão...ngài, ngài rủ lòng từ bi, không chấp nhặt cùng tiểu Quân, xin ngài, xin ngài...
Nói rồi, bỗng dưng quỳ rạp xuống đất, đầu đập mạnh từng cái lên đất, rung động. Tiên huyết chỉ chốc lát sau đã nhiễm hồng mặt đất.
Hài tử ở phía sau nữ nhân sớm đã bị dọa không biết nên phản ứng ra sao. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có huyết sắc, cứ như vậy ngây ngốc nhìn nữ nhân không ngừng dập đầu.
Lâm Dịch lúc này mới phản ứng lại, định nâng nữ nhân kia dậy, nói không sao,...Thạch trưởng lão đã một cước đem nàng đá bay, rống lớn:
- Tiểu tử, thứ đồ không có mẹ dạy! Còn không mau cút đi! Lần sau còn đụng vào Hàn thiếu gia, thì không phải chỉ một cước đơn giản như vậy!
Nữ nhân bị một cước đá bay trên mặt đất, người xung quanh sắc mặt nhất thời hơi đổi, nhưng ai cũng không dám đứng ra bênh vực kẻ yếu, chỉ có thể làm thành một vòng đứng nhìn. Nữ nhân kia bị đá bay, nghe được trưởng lão họ Thạch vừa nói như thế, nhất thời vẻ mặt vui mừng như điên, lập tức quỳ trên mặt đất liên tục nói:
- Cảm ơn Thạch trưởng lão, cảm tạ Hàn trưởng lão, cảm tạ Thạch trưởng lão...
Sau đó ôm hài tử đã bị dọa sợ phía sau, nhanh chóng từ trong đám người chạy ra xa.
Lâm Dịch nhìn thấy tình hình như vậy, trong ánh mắt cũng lộ ra một biểu tình có thâm ý, ở trước mặt lại tỏ vẻ tức giận liếc mắt nhìn trưởng lão họ Thạch, khóe miệng lộ ra một tia tiếu ý, cũng không nói gì thêm, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Thanh niên họ Thạch kia thấy Hàn thiếu gia tựa hồ không có định truy cứu nữa, trong lòng cũng thở phào một hơi. Trên mặt lại mang theo vẻ mặt nịnh nọt đi theo phía sau Lâm Dịch.
Suy nghĩ của Thạch Tính trưởng lão làm sao có thể giấu diếm được Lâm Dịch? Thử nghĩ, sức mạnh của người phụ nữ kia nhiều nhất cũng chỉ bằng bốn chiến sĩ đi xung quanh, làm sao một cước có thể cảnh ngộ được cường giả Tinh Vị chứ? Nhưng một cước này của Thạch Tính trưởng lão, người phụ nữ kia ngay cả bị thương một chút cũng không bị. Rất rõ ràng là lực đánh của hắn không có tác dụng gì.