Chung Cực Truyền Thừa

Chương 97: Chương 97: Nô lệ!




Nói đến đây, tựa hồ càng cả giận nói:

- Ai muốn đi tiếp thì đi, ta trở về, không tiếp tục đi vào nữa. Vì những gia hỏa kia đem tính mạng của mình đánh đổi, mới không có lời đấy.

Hắn nói hiển nhiên khiến cho những người khác đồng tình. Tất cả mọi người phụ họa gật đầu. Lấy thực lực bọn họ ngay cả Nhất cấp còn chưa đạt được, tại địa phương đầy những Nhị cấp Tam cấp ma thú này tiếp tục tiến vào, vậy cũng chính là chịu chết mà thôi.

Mấy người lại thương lượng một phen, sau khi trở về nói thế nào, liền cuống quít trở về theo đường cũ.

Lâm Dịch đã dùng dị năng nghe lén nội dung đối thoại này. Ngạc nhiên nhìn những người đó rời khỏi, Lâm Dịch lại là có chút ý nghĩ.

- Bọn họ...hẳn là đang truy kích người nào? Chẳng lẽ là còn lại mấy người kia?

Trong lòng Lâm Dịch nghĩ như vậy, tinh thần lực không khỏi tập trung đến một tràng cảnh khác.

Tại địa phương cách đám người kia mấy nghìn thước, cũng có một đám người khác. Bất quá chỉ là xem thấu liền biết đám người này cùng đám người lúc trước không phải một bọn.

Lúc này đã là vào thu. Trên cây, lá sớm đã khô vàng. Nhưng những người này ăn mặc y phục cực kỳ đơn bạc. Trên chân sớm đã là máu tươi chảy đầm đìa.

Cùng đám người kia khác nhau là, trong bảy tám người này có ba nữ hài tử.

Dị năng của Lâm Dịch có thể thấy rất rõ ràng hình dạng những người đó. Trong đó ba nữ hài tử tuổi cũng không lớn, nhiều nhất cũng bất quá khoảng mười tám tuổi. Nhỏ nhất cũng chỉ có mười năm, mười sáu tuổi.

Hình dạng những cô gài này đều là tầm thường. Tuy rằng không tính là quốc sắc thiên hương gì, nhưng cũng có thể coi như ngũ quan thanh tú, thanh thuần động lòng người.

Nhưng lúc này những nữ hải tử này tình huống hiển nhiên không phải tốt. Khuôn mặt khô vàng, dáng vẻ tiều tụy. Vừa nhìn liền biết là vì thời gian dài dinh dưỡng không tốt cùng với hoàn cảnh sống ác liệt tạo thành.

Còn lại mấy nam nhân lại đều là chính trực tráng niên. Bất quá khuôn mặt vàng như nến, hiển nhiên tình huống thân thể cũng không phải tốt như vậy.

Lúc này bọn họ cũng dừng lại, mấy nam nhân đang thương lượng cái gì đó.

- Chúng ta...thật không còn muốn tiếp tục tiến vào sao?

Trong đó một gã trung niên nhân trên mặt mang theo một tia do dự. Từ trong ánh mắt của hắn lộ ra thần sắc sợ hãi. Đối với người thường như hắn mà nói, dù cho chỉ là một con dã thú ngay cả Nhất cấp cũng không đến, cũng có thể rất dễ dàng lấy tính mạng hắn. Mà ở trong rừng rậm này tồn tại đều là kinh khủng vượt xa Nhất cấp Ma thú a. Tiếp tục tiến nhập, khả năng sinh tồn của bọn hầu như bằng không.

Nhưng mà không tiếp tục? Còn muốn trở lại địa phương so với khu rừng này còn âm u hơn sao?

Nhớ tới trường tiên độc ác kia, nhớ tới hoàn cảnh sinh hoạt không thuộc mình kia, hắn không thể không do dự.

Vài tên trung niên khác hiển nhiên cũng có do dự như vậy. Đi tới là chết. Lui về phía sau lại có thể là sống không bằng chết. Lựa chọn trong đó ngay tại một ý niệm của bọn họ.

Ba nữ hài tử bên cạnh dựa sát vào nhau. Lấy cách đó để xua bớt nhiệt độ hàn lãnh đầu thu.

Ba đôi mắt trong suốt lộ ra một vẻ uể oải thật sâu, nhưng vẫn là không hề chớp mắt nhìn vài tên đại nhân đang thương thảo. Bên trong toát ra vẻ tuyệt vọng thật sâu.

- Nếu như chỉ có mấy người chúng ta. Chết thì chết, không có gì đáng tiếc. Còn có Ny Nhi các nàng thì sao? Các nàng làm sao bây giờ? Lẽ nào cũng theo chúng ta cùng đi chịu chết? Các nàng còn đều là hài tử a...

Trong đó một trung niên đột nhiên lớn tiếng hô lên. Trong thanh âm hàm chứa một loại tâm tình thống khổ.

Còn lại vài tên đại nhân nhất thời bị dọa vừa động. Hầu như theo bản năng quay đầu lại nhìn khắp nơi. Xem có cái bóng của truy binh hay không. Còn tốt, chờ một trận không có động tĩnh gì. Tâm tình đang treo cao mới coi như thả lỏng.

Trong đó một gã trung niên thoạt nhìn nhiều tuổi nhất mà vẫn trầm mặc nhất thời thấp giọng quát dẹp đường:

- Ni Bột bình tĩnh một chút, chúng ta có hi vọng.

- Hi vọng? Hi vọng ở chỗ nào? Vì sao ta không nhìn thấy?

Thanh âm của Ni Bột có vẻ vô thần mà chỗ trống. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, thống khổ ôm lấy đầu mình.

Tất cả mọi người cúi đầu, trầm mặc.

Một nữ hài tử nhỏ tuổi nhất từ trong lòng hai nữ hài lớn hơn một chút giãy dụa ra. máu tươi chảy đầm đia, đi tới bên cạnh Ni Bột, khẽ vỗ vỗ Ni Bột, sau đó thấp giọng nói:

- Ba ba, người đừng thương tâm. Ny Nhi không sợ chết.

Cảm thụ được nữ nhi đi tới bên cạnh mình, nghe được lời nói trong miệng nữ nhi mình. Ni Bột nhất thời thất thanh khóc rống. Một phát đem nữ nhi ôm vào lòng. Khóc lóc nói:

- Ny Nhi, là ba ba vô dụng... Là ba ba vô dụng...

Tiểu cô nương được gọi là Ny Nhi chỉ có thể tùy ý phụ thân đem mình ôm vào ngực, lại không biết an ủi thế nào.

Tất cả mọi người không khỏi biểu hiện ra ngoài tình cảm nữ nhi đả động. Lâm Dịch càng nhịn không được nghĩ đến Lâm Yến và phụ thân. Tâm tình cũng theo đó buồn bã.

Nhưng vào lúc này, tinh thần lực hơi có một tia ba động, Lâm Dịch không khỏi ngưng thần cảm ứng. Chỉ thấy một đầu Tam cấp hôi lãnh xuất hiện ở cách những người này chưa đến năm trăm thước. Tuy rằng tầm nhìn của nó bị một cây đại thụ tráng kiện dày đặc che phủ. Nhưng từ mũi nó có thể ngửi ra được, nó còn có phương thức khác phát hiện con mồi của mình. Mà nó hiện tại theo mùi, chính là đám người khổ sở kia.

Tâm trạng Lâm Dịch nhất thời căng thẳng.

Lúc này hắn cách những người đó ước chừng hơn bốn nghìn thước. Hầu như nghĩ cũng không có nghĩ, Lâm Dịch nhất thời thu hồi dị năng nhận biết, tung người lên, liên tục bước qua hai ba cây cổ thụ, đã xuất hiện trên ngọn cây.

Hơi chút tìm kiếm phương hướng, sau đó dưới chân chợt phát lực. Thân hình nhất thời hóa thành một đạo hôi ảnh nhảy qua lại giữa cành cây.

Mà bên này, tiếng khóc của Ny Nhi dần dần hạ xuống, nhưng vẫn ôm con gái, thỉnh thoảng nghẹn ngào, có vẻ như bất lực vậy.

Trung niên lớn tuổi nhất kia khẽ thở ra một hơi thật dài, sau đó nói:

- Lấy tình trạng hiện tại xem ra, chúng ta ngoài trở lại, chỉ có một đường để đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.