Chung Cực Truyền Thừa

Chương 33: Chương 33: Phong tỏa không vực. (P2)






- Đối phương đến tột cùng là ai? !

Từ trên lưng Ước Ba Long đầu lĩnh vang lên tiếng nói tức giận của Lưu Dương. Lúc này, bọn họ đã dừng lại, đôi cánh Ước Ba Long vỗ liên tục, giữ mình trên không trung.

Sắc mặt Lưu Dương cũng rất không tốt, tâm tình của hắn trên đường đi không tệ. Lâm Dịch, La Á, Lý Văn ba gã thiên tài đều được hắn phát hiện, điều này làm cho tâm tình của hắn luôn rất tốt. Không nghĩ tới, vừa mới ngồi xuống đã gặp chuyện tức giận này.

- Đáng chết!

Một tên lão sư buồn bực mắng. Đối phương có mấy trăm đầu Ước Ba Long , hơn nữa nhìn trang bị của chúng, hiển nhiên chính là chuyên môn huấn luyện để chiến đấu. Mà bên mình mới có bốn con... Nếu như trên mặt đất, chính mình có lẽ sẽ không sợ bọn người này, nhưng lúc này ở trên không trung... Bọn họ cũng không có cánh. Xem ra, đành phải nhịn vậy.

Lưu Dương hít sâu vài hơi, trầm giọng nói:

- Quay đầu, ra khỏi tầm mắt đối phương lại đi đường vòng.

- Cái gì? ! Chẳng lẽ cứ đi như vậy?

Một giáo sư có tính cách nóng nảy lập tức hô lên.

- Ta cũng là không có biện pháp. Đối phương mạnh, chúng ta yếu. Hơn nữa... Đừng quên mục đích của chúng ta. Mục đích của chúng ta là đem những tân sinh này bình an đưa đến học viện.

Một giáo sư khác bình tĩnh thở dài một tiếng. Bất đắc dĩ nói.

- Chính là... Nếu như cứ đi như vậy, thanh danh học viện chúng ta ở đâu?

Giáo sư này hiển nhiên còn rất tức giận. Nhất là ba tiếng vừa rồi này đại biểu ý tứ - - đi, hoặc, chết!

Lưu Dương lại hít sâu một hơi, đè phẫn nộ trong lòng xuống lạnh lùng nói:

- Trước đem tân sinh đưa về học viện. Chuyện này, sẽ không để yên như vậy.

Vinh dự học viện, không thể bị vũ nhục.

Người chăn nuôi bên cạnh cũng minh bạch nên làm như thế nào . Vỗ vỗ cổ Ước Ba Long

.

Chỉ thấy Ước Ba Long lập tức vẫy cánh hướng lên không trung, trong miệng phát ra vài tiếng nhỏ. Ba đầu Ước Ba Long sau lưng cũng quay đầu lại.

Sắc mặt người trọng tài bên người Lâm Dịch đã trở lên lạnh lùng. Xem vậy, đám người Lâm Dịch cũng đều minh bạch lựa chọn của Lưu Dương.

Phút chốc, đám người Lâm Dịch cưỡi trên lưng Ước Ba Long bay trở về.

...

Trong xe trang hoàng cực kỳ xa xỉ đẹp đẽ quý. Toàn bộ xe dùng Kim Hương Mộc tạo thành, trong đó luôn tỏa ra mùi hương thơm ngát. Trên sàn nhà trải một tấm da lông ma thú mềm mại sáng bóng, cho dù là trong xe cũng có thể dễ dàng thấy da lông phản xạ sáng bóng, chất lượng thì khỏi phải nói.

Trên mặt một chiếc ghế to lớn cũng được điêu khắc bằng Kim Hương Mộc có một thanh niên đang nửa nằm nửa ngồi.

Trên mặt thanh niên mang vẻ hờ hững, dường như không để thứ gì vào trong mắt. Hai mắt hắn khép hờ, khóe miệng mang theo vài phần đùa cợt vui vẻ, dưới thân hắn là một thiếu nữ tuyệt sắc.

Thiếu nữ vô cùng đẹp,trên người mặc một bộ quần áo trắng không có tay. Cánh tay mềm mại như sen ngọc, khuôn mặt tuyệt mỹ có một khí chất u buồn. Mặc dù cả nàng cười nét u buồn đó vẫn làm cho lòng người tan nát.

Mà ở trước người thanh niên lại có một thanh niên khác với vẻ mặt lùng. Thanh niên đứng thẳng tắp, tựa hồ không có có đồ vật gì đó có thể làm cho lưng của hắn cúi xuống. Khuôn mặt lạnh lùng làm cho mọi người cảm thấy rét lạnh.

- Vì sao không giết bọn họ?

Thanh âm phát ra cũng lạnh lùng như hắn vậy. Rét lạnh, đủ để rung động lòng người.

Thanh niên cao quý nở nụ cười:

- Tại thời điểm này, ta cũng không muốn kết thù cùng Tông Phạm.

Lông mày thanh niên lạnh lùng cau lại:

- Một cái học phủ nho nhỏ. Có cần phải kiêng kị như như vậy sao?

Thanh niên cao quý khẽ cười một tiếng:

- Không phải Tông Phạm... Mà là những người sau lưng của bọn chúng. Ngươi cũng biết, bọn họ rất phiền phức.

Thanh niên lạnh lùng nghe thanh niên cao quý nói như vậy, lông mày lại nhíu, nói:

- Vậy ngươi sẽ không sợ vì thả bọn hắn, mà làm hỏng chuyện này?

Thanh niên cao quý lắc đầu cười khẽ:

- Nếu như lão già Tông Dương thiếu thông minh. Tuy không muốn, nhưng ta sẽ không ngại làm cho Tông Phạm biến mất.

Thanh niên lạnh lùng nghe vậy, lông mày nhíu lại, không nói thêm gì nữa.

...

Bởi vì phải đi đường vòng, đám người Lưu Dương mãi tới nửa đêm mới tới được Thành Bách Nhạn.

Lớn! Thật là lớn! ! !

Đây là ấn tượng đầu tiên của Lâm Dịch đối với Thành Bách Nhạn .

Cửa thành cao tới hơn hai mươi trượng làm cho đám người Lâm Dịch trong lòng không khỏi ngưỡng mộ. Chúng toát lên một cảm giác cổ lão mà thần bí trang nghiêm làm cho người ta không khỏi nghiêm nghị cung kính.

Không hổ là trung tâm hành tỉnh Khắc Lâm, chỉ cái cửa thành này cũng không phải là thành nhỏ bình thường có thể so sánh.

Tuy ánh trăng đã lên cao, nhưng Thành Bách Nhạn vẫn còn phi thường náo nhiệt. Ánh sáng từ những bóng đèn tỏa ra chiếu rọi ra đủ mọi màu sắc, đem cả tòa thành chiếu rọi xa hoa.

Đường lớn đủ để cả trăm người cùng qua lại nay đã trở nên nhộn nhịp. Ngoại trừ người đi lại, trên đường phố thậm chí còn có thể chứng kiến các loại ma thú đi lại! Như Ước Ba Long chẳng hạn...

Dưới sự dẫn dắt của Lưu Dương, bốn mươi người đi vào cửa thành. Trên đường đi Lâm Dịch hết nhìn đông lại nhìn tây, có vẻ phi thường hào hứng.

Ước Ba Long đi không bao lâu, trước mắt liền xuất hiện một cái sân rộng... Quảng trường này tuyệt đối không thẹn hai chữ Cự Đại! Nhìn qua, chỉ sợ không dưới mấy vạn thước vuông! Mà ở trong quảng trường, có vô số các loại ma thú chính ở chỗ này nghỉ ngơi.

Nhận được thông tri của Lưu Dương, tất cả mọi người từ trên thân Ước Ba Long đều xuống mặt đất... Tuy đã quen ở trên lưng Ước Ba Long, nhưng khi xuống đất an toàn tất cả mọi người đều không nhịn được có chút choáng váng. Bất quá dùng thể chất mọi người, chỉ một lát đã khôi phục như thường .

- Hôm nay chúng ta liền nghỉ ngơi một đêm tại Thành Bách Nhạn, buổi sáng ngày mai xuất phát đi học viện, đại khái buổi chiều là có thể tới .

Lưu Dương đem tất cả mọi người tập trung lại rồi nói.

- Tốt lắm, cũng không cần nhiều lời , nghỉ ngơi thật tốt.

Đại khái là bởi vì chuyện ngày hôm nay làm cho tâm tình Lưu Dương không tốt, bởi vậy cũng không nói thêm gì nữa, sau khi tuyên bố vài câu liền an bài mọi người nghỉ ngơi.

Tùy tiện tìm một nhà khách sạn, liền đi vào. Một đêm không nói chuyện.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Dương đánh thức tất cả mọi người từ rất sớm, lúc đám Lâm Dịch ra khỏi cửa khách sạn đã có sáu cỗ xe ngựa to lớn chờ ngoài cửa. Đến hiện tại, bọn họ đã không thể cưỡi Ước Ba Long. Bởi vì Thành Bách Nhạn cấm phi hành trên không.

Trèo lên lên xe ngựa, liền một đường xóc nảy hướng phía học viện chiến kỹ Tông Phạm đi tới... .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.