Chung Cực Truyền Thừa

Chương 309: Chương 309: Quá khứ của Thủy Linh Lung.




Lâm Dịch không có mở miệng hoặc là làm ra hành động gì. Lâm Dịch biết rõ, hiện tại chuyện hắn cần làm, chính là yên tĩnh lắng nghe.

- Cuộc sống như vậy một mực giằng co đến 17 năm. Trên thực tế, ta vẫn luôn cho rằng, cuộc sống như vậy còn có thể kéo dài đến bao nhiêu...Nếu như, sự kiện kia không phát sinh mà nói...

Nói đến đây, Thủy Linh Lung tròng mắt đỏ lên, lộ ra một tia đau đớn.

- Đó là thời điểm dị năng của ta vừa mới thức tỉnh không đến một tuần lễ...khi đó ta đối với năng lực của mình luôn có một cảm giác sợ hãi..Loại cảm giác sợ hãi này mãi cho đến khi ta gặp được thầy của ta, một mực giày vò lấy ta. Mỗi ngày ta đều rất sợ hãi, sợ hãi...bởi vì ta biết rõ. Khi những người trong thôn biết được ta có loại năng lực này, thì lão tế tự đáng sợ ở trong thôn, sẽ dùng cái nĩa xiên bằng thép đánh cá mà hiến tế ta trước mặt những người trong thôn...

Thủy Linh Lung hô hấp dồn dập, thân thể nhẹ run rẩy.

- Ta nhớ rất rõ ràng, vào ngày đó cái người mà ta luôn gọi là ca ca kia ở trong nhà người khác đã uống rất nhiều rượu. Hắn so với ta lớn hơn hai tuổi, lúc ấy hắn đã 19 tuổi, kế thừa vóc dáng cao to đầy sức mạnh của phụ thân. Nhưng bởi vì cha cưng chiều, hắn đã trở thành một ác bá rất nổi danh trong thôn. Rất nhiều chuyện ta không tưởng tượng nổi, đều bị hắn làm ra...thậm chí thời điểm khi hắn 17 tuổi, ta thậm chí còn thấy phụ thân cho hắn một cái tát, mà trước đó, phụ thân thậm chí một câu nói nặng cũng chưa từng nói qua với hắn. Nhưng rất hiển nhiên, phụ thân đã phải hối hận vì đã cưng chiều hắn như vậy...hắn dám đánh trả. Bởi đó hắn thậm chí còn cao lớn hơn so với phụ thân...

Nói tới chỗ này, trên mặt Thủy Linh Lung, lại hiện lên một tia vui vẻ như trả được thù... Lâm Dịch trầm mặc, bởi vì hắn biết rõ, đó là một loại tâm lý bởi vì bị áp bức quá mà sinh ra vặn vẹo...Cũng may Lâm Dịch có thể nhìn ra, trong nụ cười của Thủy Linh Lung, lại ẩn chứa sự đau đớn.

Thủy Linh Lung hít sâu một hơi, biểu tình trên mặt lại đổi, biến thành một bộ dạng tươi cười mang theo vẻ châm chọc:

- Có vẻ, ngày đó hắn uống rất nhiều rượu, bước chân luôn ổn định trong tưởng tượng của ta, cũng bởi vì rượu cồn mà lung la lung lay...Sau khi hắn bước vào cửa, thậm chí còn làm đổ cái bàn đụng vỡ toàn bộ những thứ xung quanh đó. Mà lúc đó ta đang giặt rửa quần áo, ngươi có thể đoán được đấy, thân phận của ta trong nhà lúc đó, còn không bằng một người hầu.

- Hắn lung la lung lay đi tới trước mặt ta, cặp mắt kia tràn đầy tơ máu...lúc đó ta sớm đã bị dọa phát ngốc...Sau đó....

Trong mắt Thủy Linh Lung tràn đầy hận ý:

- Hắn đá văng cái chậu trước mặt ta, sau đó ôm lấy ta! Lúc ấy ta sớm đã bị dọa cho phát ngốc...Hắn ôm ta, bắt đầu xé rách y phục của ta...Quá sợ hãi ta liền bắt đầu giãy dụa, thét lên...Ta hy vọng làm vậy có thể kinh động đến phụ thân và nữ nhân kia đang ở trong nhà cách đó không xa...Nhưng là, ta đã thất bại.

Lâm Dịch nghe đến lúc đó, trong lòng lập tức xiết chặt! Một cỗ lửa giận lập tức dâng lên trong lòng hắn!

- Vậy ngươi...

Lâm Dịch vội vàng mở miệng...nhưng liền lập tức đóng lại. Vấn đề như vậy, thật sự là không thể hỏi được.

Thủy Linh Lung lại mang theo biểu lộ trống rỗng mà trả lời:

- Hắn đã thất bại. Không làm kinh động đến phụ thân và nữ nhân kia...Nhưng trong cơn hoảng sợ, ta đã dùng đến dị năng...

Lâm Dịch lông mày dựng lên:

- Ngươi...đã giết chết hắn?

Thủy Linh Lung lắc đầu:

- Lúc ấy dị năng của ta còn rất nhỏ yếu...Dị năng vừa thức tỉnh, còn chưa đủ để giết người...

- Đem hắn kích thương, ta liền khóc chạy ra ngoài...bản năng cho rằng, phụ thân của ta, tại thời điểm mấu chốt này, là có thể bênh vực cho ta, cho ta cảm giác an toàn. Nhưng là...ta sai rồi.

Thủy Linh Lung tâm tình thoáng cái sa sút...

- Phụ thân hiển nhiên đã quên việc hắn dám đánh trả khi người giáo dục hắn. Khi hắn từ trong cơn hôn mê vì đau đớn tỉnh lại, thề thốt phủ nhận hành động cầm thú muốn cường bạo muội muội của mình...mà càng châm chọc hơn là, hắn lại còn nói rằng ta thừa dịp hắn say mà xé rách quần áo của mình, sau đó dùng vật cứng đánh vào đầu hắn, hãm hại hắn. Mục đích , chính là trả thù hắn...

- Ta không biết ngay lúc đó trong lòng hắn nghĩ như thế nào. Chứng kiến hành động vụng về của hắn, ta chỉ cảm thấy thương tâm...nhưng mà càng làm cho thương tâm chính là...cha ta, người tận mắt thấy quần áo của ta không chỉnh tề, khóc chạy đến bên cạnh người cha là hắn, nghe xong một phen tường thuật của hắn, lại không chút do dự mà lựa chọn tin tưởng hắn. Tiếp theo, liền dùng ánh mắt mà hắn thường dùng, ánh mắt tràn đầy khinh khi, ghét bỏ mà nhìn ta...Một khắc kia, tim của ta, thật sự là quá đau...

Nước mắt cuối cùng cũng từ trong mắt Thủy Linh Lung rơi xuống. Lâm Dịch ở một bên khi nghe đến đoạn đó, cũng hoàn toàn trầm mặc lại. Không tự chủ được, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt đến cực điểm của Thủy Linh Lung, nhẹ nhàng nói:

- Không cần phải nhớ lại nữa, những hồi ức không tốt đẹp đó...tất cả đều để nó trôi qua đi. Được không nào?

Giọng nói kia, đã hoàn toàn không phải là giọng nói của một đệ tử đối với một lão sư.

Tựa hồ cảm nhận được sự cổ vũ của Lâm Dịch, Thủy Linh Lung hai mắt đẫm lên nhìn Lâm Dịch, đột nhiên bật khóc tức tưởi:

- Lâm Dịch, ta thật khó chịu...Vì sao bọn hắn có thể như vậy? Vì sao? Ta đến cùng đã làm sai chuyện gì? Phụ thân tin tưởng tên súc sinh kia, vì chứng minh ta có thể ở tình huống không cần tập kích mà kháng cự được, ta đã sử dụng dị năng...không nghĩ tới...phụ thân của ta lại muốn giết ta! Hắn là phụ thân của ta mà...!

Nói ra lời cuối cùng, rốt cuộc nhịn không được nhào vào lòng ngực Lâm Dịch, lớn tiếng khóc lên. Tâm tình buồn phiền tích súc nhiều năm, vào hôm nay cuối cùng cũng phát tiết ra.

Thân thể Lâm Dịch trong một thoáng kia lập tức cứng ngắc, nhưng cũng mềm nhũn lại, tùy ý Thủy Linh Lung ở trong ngực mình khóc như một đứa bé. Hắn cũng chẳng biết nên nói lời gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai của nàng, an ủi.

Tại thời khắc này, bất kể là Thủy Linh Lung hay là Lâm Dịch. Cũng là đã quên thân phận của nhau. Ở thời điểm này, Thủy Linh Lung chỉ là một nữ hài nhu nhược cần một bờ vai ấm áp để dựa dẫm. Mà Lâm Dịch, cũng chỉ là vì nhìn thấy nữ hài nhu nhược kia, mới cho nàng mượn bờ vai của mình. Không hơn...

Thủy Linh Lung khóc rất lớn, rất dài. Mãi cho đến khi thanh âm có chút khàn khàn, hai mắt sưng mọng lên, mới dần dần ngừng khóc.

- Sự tình đều đã qua. Đã qua...

Lâm Dịch an ủi nữ hài đều là dùng phương thức kém cỏi như vậy.

Thủy Linh Lung ừ một tiếng, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhanh chóng chui ra khỏi ngực Lâm Dịch, khuôn mặt xoát một tiếng lập tức đỏ bừng...Mà Lâm Dịch cũng ngẩn cả người, sau một lát mới phản ứng lại...nữ hài xinh đẹp đang khóc như hoa lê đái vũ trước mặt hắn...là lão sư của hắn.

- Lão sư...ta...

Lâm Dịch muốn nói cái gì, nhưng mà vừa mở miệng, thì khi thời điểm Thủy Linh Lung nghe được hai tiếng lão sư, trong mắt liền hiện lên vẻ ảm đạm, chợt ngẩng đầu cười cười:

- Đừng nói nữa...ta biết rõ. cám ơn ngươi. Ta tốt hơn nhiều rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.