Hàn Thư kia cũng chưa chết. Hai chân tuy rằng bị nổ đứt, nhưng thân thể được hắn bảo hộ coi như vẫn hoàn hảo. Sau khi bay đi vài km, không ngờ lại dựa vào năng lượng trong thân thể sinh sinh dừng lại trên không trung.
Tình trạng thân thể của hắn hiện giờ đã khủng bố không nói nên lời. Lơ lửng trên không trung, nhưng bộ phận từ đầu gối trở xuống đã bị nổ không còn gì. Sắc mặt hắn tái nhợt không có một tia huyết sắc, lông mày kinh hoàng và trên trán lập tức che kín mồ hôi lạnh nói rõ hắn lúc này đang nhẫn nại chịu đứng đau đớn không gì sánh bằng. Khóe miệng của hắn tràn ra tia máu đen, tuy rằng thân thể coi như được bảo hộ tốt, nhưng lục phủ ngũ tạng lại không tránh khỏi bị trọng thương.
Chỉ thấy hai tay của hắn lập tức mang theo hào quang lam sắc, điểm liên tiếp lên người mình vài cái. Nơi chân bị gãy vẫn không ngừng chảy máu, máu tươi lập tức ngừng lại. Làm xong những việc này, hắn không chút dừng lại bay về phía thân thể Khổng Lập. Thời gian còn lại của hắn đã không còn nhiều nữa rồi. Tiếng nổ lớn như vậy cùng với uy thế vừa rồi của Viêm Long đã đã kinh động đến các trưởng lão khác của Cổ Thuật rồi. Cuộc chiến mà hắn phải dùng đổi chân làm đại giá, hắn không hề hi vọng sẽ có người làm Hoàng Tước.
Khổng Lập giờ đã hoàn toàn thay đổi, năng lượng bạo tạc cực lớn, năng lượng của hắn tuy rằng bản năng muốn bảo vệ thân thể, nhưng năng lượng còn lại của hắn quá mức yếu ớt, căn bản không có hiệu quả. Không bị nổ thành mảnh vỡ, đã coi như không tệ rồi.
Hàn Thư cũng không có tâm tư xem bộ dáng hiện giờ của hắn. Hắn từ không trung đáp xuống, lơ lửng trên thân thể đối phương, sau đó hai tay liền lấy đi chiếc nhẫn bên tay trái đối phươngi. Hắn biết rõ, đó chính là không gian giới chỉ của đối phương. Chủ nhân đã chết, không gian giới chỉ, đã có thể nhận chủ lần nữa được rồi.
Trong mắt của hắn toát ra một tia hưng phấn, chỉ cần đoạt được chiếc nhẫn kia, một đôi chân thì tính là gì? Dù có mất thêm một đôi tay nữa, hắn vẫn có lời. Hắc Viêm Long ah...Đây chính là Long tộc gần với Thanh Long Thần! Mặc dù chỉ là một tia năng lượng phân thân của hắn, đó cũng là lực lượng cường đại chỉ sợ dù là cường giả Thiên Vị Cảnh cũng phải cố kị rồi.
Nghĩ đến đây, hô hấp của hắn càng trở nên dồn dập, ngón tay Khổng Lập co lại, cứng ngắc như sắt. Tay của hắn là nơi tụ tập năng lượng, vụ bạo tạc vừa rồi chính là do năng lượng trong tay hắn gây ra. Bởi vì có sự bảo hộ của năng lượng, cho nên bạo tạc mới không tạc đứt tay hắn. Cũng bởi vậy, không gian giới chỉ trên ngón tay dưới sự bảo vệ đó cũng may mắn còn nguyên vẹn.
Nhưng giờ ngón tay hắn co quắp như vậy, Hàn Thư căn bản không có biện pháp lấy không gian giới chỉ xuống. Trong mắt Hàn Thư hiện lên một vòng lệ sắc, một tay trực tiếp tách ngón tay đối phương ra, rắc một tiếng, liền trực tiếp bẻ gãy. Da thịt đối phương đã sớm bị hủy không còn gì, cho nên căn bản không có tác dụng gắn kết gì cả.
Ngón tay dính đầy máu tươi bị hắn cầm trong tay, hắn không đợi được lấy chiếc nhẫn trên ngón tay nhẫn ra, vứt ngón tay gãy đi, thần sắc của hắn liền trở nên hưng phấn.
Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy gì đấy, ánh mắt hoảng sợ xoay người một cái!
Một vòng ánh sáng nhấp nhoáng, tạo hình vẫn bảo trì vô cùng kinh hãi của Hàn Thư cứ như vậy bị chia thành hai nửa trên không trung, máu tươi lập tức rơi lả tả.
Thân hình Lâm Dịch xuất hiện ở bên cạnh hắn, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua ánh mắt nghi hoặc và kinh hãi của Hàn Thư bởi vì đao quá nhanh mà vẫn như còn sống.
- Nếu ta không giết ngươi, sau này ngươi cũng sẽ gây phiền phức cho ta.
Lâm Dịch lầm bầm lầu bầu như giải thích. Mà Hàn Thư, lại mang theo nghi hoặc và không cam lòng, nuốt xuống một hơi cuối cùng. Đến chết hắn cũng không biết, người trẻ tuổi đột nhiên đi ra giết hắn đến cùng là ai.
Lâm Dịch lẳng lặng nhìn Hàn Thư đã chết đi, lại quét mắt liếc chung quanh, nhưng lại khẽ thở dài một tiếng. Lập tức hắn cúi đầu xuống, ánh mắt tập trung về phía không gian giới chỉ huyết sắc hắn cầm trong tay, nhớ tới vừa rồi sau khi Khổng Lập thu thập Viêm Long liền hưng phấn không thôi, ánh mắt liền lộ ra vẻ kỳ dị.
- Hắc Viêm Long sao? Quả nhiên đủ cường đại a...Hắc hắc, nhận lấy thôi.
Lâm Dịch cười hắc hắc, lấy đi không gian giới chỉ trên tay hắn, sau đó lại nhìn chung quanh một chút, không khỏi khẽ thở dài một tiếng. Chỉ vì một chút chuyện không hiểu thấu, những cường giả đã đứng trên đỉnh phong của đại lục này lại tự mình đi về hướng hủy diệt.
Nghĩ đến đây. Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng. Lập tức thân hình nhoáng một cái, biến mất trong không khí.
Ngay chốc lát sau khi Lâm Dịch biến mất, các trưởng lão của Cổ Thuật rốt cục chạy tới. Khoảng chừng ba bốn mươi người. Những người này, yếu nhất cũng có thực lực đã ngoài trung tinh vị, mạnh nhất, là ba gã cường giả Đại tinh vị thượng giai. Chỉ thấy một mảnh xích địa chừng 100 km cùng với ba cổ thi thể trên mặt đất, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên kinh hãi.
Tất cả cường giả Đại tinh vị thượng giai của Cổ Thuật cộng lại cũng chỉ chừng mười một mười hai người. Lúc này lại bỗng dưng chết mất ba người, sự kinh hãi của những cường giả đại tinh vị thượng giai chạy đến đây có thể nghĩ được...
Không nói đến những trưởng lão Cổ Thuật thế nào, Lâm Dịch đã về tới căn cứ Cổ Thuật.
Vừa rồi năng lượng chấn động quá mức mãnh liệt, dù là các tộc nhân bình thường ở căn cứ Cổ Thuật cách xa nơi xảy ra chuyện cũng có cảm ứng. Những nơi Lâm Dịch đi qua, khắp nơi đều nói đến chuyện tiếng nổ lớn ban nãy cùng với cổ khí thế cường đại khiến lòng người run rẩy.
Đương nhiên, Lâm Dịch cũng không để ý tới bọn hắn làm gì. Bộ dáng lúc này của hắn, Đã lại biến thành bộ dáng Hàn Thế. Hiện giờ cái chết của Hàn Vạn vẫn chưa ai biết nên thân phận này coi như vẫn an toàn. Các đến khi đa số mọi người đều biết Hàn Vạn đã chết, muốn đi tìm Hàn Thế gây phiền toái thì Lâm Dịch đoán chừng đã rời đi rồi. Mà Hàn Thế, tự nhiên cũng biến mất không hiểu thấu.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lâm Dịch không khỏi lộ ra dáng cười.
Hắn hôm nay sở dĩ không rời đi, chính là để xem sau này Lang Sa sẽ như thế nào. Dù sao Lang Sa bây giờ vẫn mang tội trên người, Lâm Dịch đối với mâu thuẫn bên trong Cổ Thuật cũng không được rõ lắm, vạn nhất trong Cổ Thuật còn có Hàn Vạn khác thì...Lâm Dịch rời đi, chẳng phải sẽ khiến Lang Sa lâm vào hiểm cảnh sao? Đó cũng không phải chuyện Lâm Dịch muốn nhìn thấy
Vượt ngoài ý định, khi Lâm Dịch trở lại Cổ Thuật trong gian phòng của Hàn Vạn, một mực ngốc đến xế chiều, cũng không có người nào đến tìm hắn, giống như tất cả đều như bình thường vậy. Cái này khiến Lâm Dịch có chút nghi hoặc, bất quá thế cũng hợp ý hắn...Không có người đến phiền, tự nhiên hợp ý hắn rồi.
Sau khi ở trong phòng suy nghĩ một chút, Lâm Dịch vẫn có ý đi xem Lang Sa. Nếu như đối phương không ngại, mình cũng nên rời đi được rồi. Tính toán thời gian, giờ cách Bạch Đế khánh kế tiếp, chỉ còn có hơn nửa tháng, thời gian của hắn cũng không nhiều.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch đứng lên, đi ra khỏi phòng.
Ra khỏi Bổn Nguyên chi tháp, Lâm Dịch đi thẳng về hướng thạch lao.
Hộ vệ kia từ rất xa nhìn thấy Lâm Dịch từ không trung bay tới, lập tức nghênh tiếp.
- Bái kiến Hàn trưởng lão.
Lâm Dịch khẽ gật đầu, lập tức hỏi:
- Trong thạch lao còn trưởng lão nào khác không?
- Hồi bẩm Hàn trưởng lão, nhị vị trưởng lão Vệ Vũ, Vệ Linh vừa mới đi vào.
Thị vệ cung kính hồi đáp.
Lâm Dịch nhíu mày, lập tức gật đầu nói:
- Ân, ta đã biết.
Nói xong, liền bước vào bên trong. Thị vệ kia lập tức nháy mắt với hộ vệ khác một cái, hộ vệ kia liền vội vàng gật đầu, cung kính đi đằng trước Lâm Dịch, mang theo hắn tiến vào.
Lần thứ hai tiến vào thạch lao, Lâm Dịch cũng coi như quen việc dễ làm, đợi đến khi hộ vệ kia mở cấm chế ra, Lâm Dịch phất phất tay, bảo hắn rời đi.
Mà thanh âm hưng phấn của một nử hài từ liền truyền vào tai Lâm Dịch.
- Thật tốt quá, Lang Sa muội muội, nếu vậy thì ngươi không cần phải gả cho bao cỏ Hàn Thế kia nữa rồi.
Thanh âm này ngược lại cũng không có gì lạ lẫm, đúng là thanh âm của nử hài tử gọi là Vệ Linh kia.
Lâm Dịch không khỏi ngừng lại một chút, quả nhiên thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lang Sa vang lên:
- Cảm ơn Vệ tỷ tỷ, chuyện của Lang Sa, khiến tỷ tỷ và Vệ đại ca quan tâm.
- Không có việc gì, không có việc gì. Lang Sa muội muội, nhiều nhất thì ngươi ở đây thêm một ngày nửa là được ra rồi.
Trong thanh âm của Vệ Linh có một tia hưng phấn. Nhìn bộ dáng thì thực sự vì Lang Sa mà cảm thấy vui vẻ.
Nghe đến đây, Lâm Dịch nghĩ nghĩ, tựa hồ cũng không cần phải gặp mặt Lang Sa làm gì, rời đi thôi.
- Bên ngoài là ai? Mời tiến đến nói chuyện.
Một thanh âm có phần lạnh lùng từ bên trong vang lên, Lâm Dịch ngẩn người, liền biết rõ đây là thanh âm của Vệ Vũ.
Lúc này Lâm Dịch áp chế thực lực ở trình độ Hạ tinh vị trung giai, đương nhiên không thể gạt được cảm ứng của Vệ Vũ có trình độ Trung tinh vị trung giai rồi. Có lẽ khi cấm chế này mở ra, người bên trong cũng đã có cảm ứng rồi a? Sở dĩ đến bây giờ mới mở miệng, hẳn là cảm giác được Lâm Dịch phải rời đi, cho nên mới mở miệng a?
Sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Dịch cũng thản nhiên đi vào. Quả nhiên, bên trong đúng là hai huynh muội Vệ Vũ và Vệ Linh, nhìn thấy người đi vào là Lâm Dịch, thần sắc Vệ Linh hơi đổi, khuôn mặt vốn đang cười liền trầm xuông. Mà thần sắc Vệ Vũ sau khi phát lạnh, sát ý trong mắt như muốn bắn thẳng ra ngoài.
Hôm nay Hàn Vạn có thể đã bị chết, hắn đối với Hàn Thế này không có điểm nào phải cố kỵ cả
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Bây giờ vẫn còn đang ở Cổ Thuật, Lâm Dịch còn dùng đến khuôn mặt của Hàn Thế, vậy thì phải diễn trò sao cho giống rồi. Vừa thấy sát ý trong mắt đối phương, trên mặt Lâm Dịch liền lộ ra thần sắc kinh khủng phù hợp.
Vệ Vũ cũng không nói lời nào, mà chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Dịch. Đi từng bước về phía hắn. Lâm Dịch cũng phối hợp lộ ra thần sắc kinh khủng, sắc mặt trở nên trắng bệnh
- Ca ca...
Vệ Linh đột nhiên mở miệng, Vệ Vũ quay đầu nhìn về phía nàng, chỉ thấy Vệ Linh nhìn Lâm Dịch, thật lâu sau lại lắc đầu với Vệ Vũ. Lông mày Vệ Vũ có chút nhíu lại một chút, nhưng lập tức hít sâu một hơi, ngừng lại. Bất quá trong mắt vẫn mang theo lạnh lẽo thấu xương nhìn Lâm Dịch.
- Vệ đại ca, Vệ tỷ tỷ...
Thanh âm trong trẻo những lạnh lùng của Lang Sa đột nhiên vang lên. Hai người Vệ Vũ và Vệ Linh, lập tức quay đầu nhìn về phía Lang Sa.
Chỉ thấy Lang Sa nhìn Lâm Dịch vẻ mặt tái nhợt, thần sắc hoảng sợ, sau đó quay đầu nhìn về phía hai người Vệ Linh Vệ Vũ, có chút cúi đầu nói:
- Có thể thỉnh hai vị đi ra ngoài một chút không? Ta muốn nói vài lời với Hàn Thế.
Lang Sa vừa nói xong, trên mặt Vệ Vũ và Vệ Linh đều lộ ra thấn sắc ngạc nhiên sững sờ, sắc mặt Vệ Vũ càng trắng đến dọa người.
Nhưng thật lâu sau, Vệ Vũ cúi thấp đầu xuống, nắm đấm rất nhanh liền thả lỏng, sau đó mới gật gật đầu, cũng không nói lời nào, cứ như vậy đi ra ngoài.
Đợi sau khi Vệ Vũ đi ra, Vệ Linh mới kỳ quái liếc nhìn Lang Sa, sau đó có chút liếc Lâm Dịch...Hoàn toàn không rõ Lang Sa sao lại đột nhiên muốn nói chuyện với Hàn Thế? Nhưng thấy ca ca rời đi, nàng cũng chỉ có thể mang theo thần sắc nghi hoặc, lướt qua người Lâm Dịch đi ra ngoài.
Đợi đến sau khi hai người rời đi, Lâm Dịch vốn thần sắc hoảng sợ, sắc mặt trắng bệnh lập tức khôi phục bình thường, khóe miệng hắn lộ ra dáng cười, nhìn Lang Sa. Tiện tay vung ra một tầng cấm chế, phòng ngừa hai người nói chuyện bị người bên ngoài nghe được. Bởi vì hắn biết rõ, Lang Sa khẳng định có rất nhiều lời muốn hỏi hắn.
Quả nhiên, đợi sau khi Lâm Dịch làm xong một loạt động tác này, ánh mắt Lang Sa liền lộ ra thần sắc phức tạp nhìn Lâm Dịch, thật lâu sau, nàng nhẹ nhàng cắn môi một cái, sau đó nhìn về phía Lâm Dịch nói:
- Hàn Vạn chết rồi.
Lâm Dịch cười nói:
- Ta biết.
- Là ngươi làm sao?
Lang Sa nhìn Lâm Dịch.
- Không phải.
Lâm Dịch nhún vai, phủ nhận nói.
- Đúng không?
Lông mày Lang Sa khẽ nhíu.
- Uhm
Lâm Dịch nhẹ gật đầu.
Lang Sa trầm mặc, thật lâu sau mới nhẹ nhàng cúi đầu nói:
- Cảm ơn ngươi.
Lâm Dịch nhíu mày, nhưng trong mắt lại lộ ra thần sắc kinh diễm. Lang Sa gần đây đều lộ ra vẻ lạnh lùng với người khác, loại khí tức băng diễm vô song trên người nàng, đủ để khiến tất cả nam nhân trên thiên hạ đều phải khuất phục. Nhưng bộ dạng băng mỹ nhân cúi đầu hôm nay, khiến ngay cả tim Lâm Dịch cũng không khỏi đập nhanh một chút.
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Lâm Dịch lại dời ánh mắt, sau đó mới nở nụ cười nói:
- Hôm nay đã có thể để xác định ngươi không có việc gì rồi, ta cũng phải rời đi, lần này tới, chính là để nói lời tạm biệt với ngươi.
Lang Sa lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên thần sắc không hiểu, lập tức khôi phục lại như cũ, hỏi:
- Ngươi phải đi?
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, cười nói:
- Ân, đây dù sao cũng không phải nhà ta. Như vậy Lang Sa tiểu thư, sau này gặp lại.
Nói xong, có chút đối với cúi người với Lang Sa, xem như tạm biệt. Lang Sa trầm mặc nửa ngày, sau đó lại khẽ gật đầu nói:
- Lên đường bình an.
Lâm Dịch gật đầu cười, sau đó tiện tay triệt bỏ cấm chế, sau khi lại cười cười với Lang Sa liền quay người đi ra bên ngoài.
Lang Sa nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Dịch, thần sắc trong mắt liền trở nên phức tạp. Thật lâu sau, hóa thành một tiếng than nhẹ.
Bên ngoài cấm chế, hai huynh muội Vệ Vũ Vệ Linh vẫn đang đợi, Vệ Vũ vẻ mặt căng cứng, có chút cúi đầu, trong ánh mắt thẳng tắp không mang theo chút tiêu cự nào, hiển nhiên là đang suy nghĩ gì đó không yên lòng được. Mà Vệ Linh thì thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn một cái, hai đầu lông mày cũng mang theo một tia u buồn.
Nhìn thấy Hàn Thế đi ra, thần sắc Vệ Linh lập tức xiết chặt, Vệ Vũ bên người nàng cũng có cảm ứng, một đôi con ngươi băng lãnh lập tức chiếu lên người Lâm Dịch.