Chung Cực Truyền Thừa

Chương 430: Chương 430: Rời khỏi mê cung. (P2)




Trợn mắt xem xét, chỉ thấy một mảnh năng lượng màu sắc không ngừng ầm ầm tạc khỏi, thanh âm bạo khí, tiếng năng lượng va chạm vang lên liên tiếp.

Đây là một gian phòng cực kỳ to lớn! Ngẩng đầu nhìn lại, căn bản không nhìn tới đỉnh, chung quanh không gian cũng chừng ngàn mét. Mà lúc này, từng đợt năng lượng màu vàng ầm ầm không ngừng đánh vào vách tường, bộc phát ra từng đợt ánh sáng.

Vị trí lúc này của Lâm Dịch chính là trong góc vách bên cạnh vách tường, mà ở giữa sân, hơn mười người đang không ngừng kích đấu, cao thủ đánh nhau, có lẽ một người cũng đủ để mình lâm vào tử địa, ở đó còn có người chú ý tới có một người xuất hiện trên mặt đất hay không.

Lâm Dịch phản ứng cực nhanh, cơ hồ trước khi mình có thể biến mất, liền vọt đến một nơi hẻo lánh bên cạnh, ngưng thần nhìn lại.

Lạc đường ở nơi này gần một tháng, Lâm Dịch đều không phát hiện một người nào, còn tưởng rằng thời gian dài như vậy, bọn hắn cũng đã rời đi. Không nghĩ tới còn kịch chiến ở nơi này.

Trên mặt đất có mấy chục cỗ thi thể ngổn ngang lộn xộn, Lâm Dịch thoáng tính toán qua, cơ hồ tất cả thánh giai đều đã đến đây rồi.

- Vì cái gì mà bọn hắn công kích lẫn nhau?

Lâm Dịch nghi hoặc nhìn về bốn phía.

Chỉ thấy trên vách tường gian phòng kia, tám hướng đông, đông nam, đông bắc, nam, tây nam, tây, tây bắc, bắc, tất cả đều có cửa lục sắc huỳnh quang năng lượng, mà sau lưng mình, đúng là cửa năng lượng hướng đông bắc.

- Chẳng lẽ, tiến vào cung điện kia, là tùy cơ hội tiến vào một mê cung, sau khi đi qua mê cung lại bị truyền tống đến nơi này?

Lâm Dịch nhíu mày nghĩ đến.

Lâm Dịch phỏng đoán như vậy lại hoàn toàn đúng. Mỗi người sau khi tiến vào cung điện, tùy cơ hội đều tiến vào một trong những mê cung ở tám hướng, sau đó, chỉ có rời khỏi mê cung mới có thể tiến nhập chỗ này. Chỉ là, tại sao bọn hắn phải công kích lẫn nhau như vậy?

Trên không trung, Khẳng Tư Đặc và tên thanh niên mặc áo đen kia đang đánh nhau kịch liệt, rất hiển nhiên, thanh niên mặc áo điên kia cũng không phải đối thủ Khẳng Tư Đặc, bất quá vẫn có thể miễn cưỡng ứng phó, hai người ngươi tới ta đi, mãnh liệt dâng lên năng lượng, không ngừng đánh tới đối phương, tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên.

Nhưng Lâm Dịch lại nhớ rất rõ ràng, lúc ở thế giới dưới lòng đất kia, Khẳng Tư Đặc và tên thanh niên áo đen kia đồng thời xuống. Hơn nữa, lúc ấy, biểu hiện của thanh niên áo đen đối với hắn là cực kỳ cung kính. Như thế nào bây giờ lại như vậy?

Lâm Dịch nghi hoặc, đồng thời di động ánh mắt, nhìn lại những người không ngừng kịch chiến chung quanh.

Lực lượng những người này đều cực kỳ cường đại. Năng lượng gào thét, cơ hồ mỗi một đạo đều có thể khiến tim Lâm Dịch đập nhanh hơn hơn!

- Bạch đại nhân?

Lúc ánh mắt Lâm Dịch di động đến chỗ hẻo lánh gian phòng, lại phát hiện thân ảnh Bạch Ngạn Thanh. Lúc này Bạch Ngạn Thanh đang ngồi xếp bằng dưới đất, năng lượng màu trắng phức tạp trên người hắn, lộ ra biểu lộ có chút thống khổ, tựa hồ như đang liều mạng kháng cự cái gì đó.

- Hắn làm sao vậy?

Lâm Dịch nhìn mà tràn đầy khó hiểu. Xem trong chốc lát nhưng vẫn không nhìn ra đáp án gì, Lâm Dịch lại di động ánh mắt lần nữa, nhìn lại không trung.

- Ân?

Đột nhiên thần sắc Lâm Dịch khẽ động, ánh mắt ngưng lại nhìn lại. Đột nhiên hắn phát hiện, con mắt những người này đều biến thành màu đỏ như máu, giống như đã mất đi lý trí, chỉ có điên cuồng cùng thị sát khát máu.

- Đã mất đi lý trí?

Lâm Dịch nhíu mày.

- Khó trách những người này lại công kích lẫn nhau, vừa rồi lại không gia trì chiến văn.

Lâm Dịch phát hiện, những người này rõ ràng đang sinh tử chiến, nhưng lại không có gia trì chiến văn. Bởi vì gia trì chiến văn, là cần dùng tinh thần lực để phát động chiến văn dưới phần bụng. Lý trí bọn hắn đều đã mất đi, tuy rằng cũng có tinh thần lực, nhưng như thế nào có thể phát động chiến văn?

Lâm Dịch có thể không tin nhiều người như vậy, nhưng lại không người nào có được chiến văn.

Năng lượng không ngừng kích động, sân bãi chiến đấu của bọn hắn là trên không trung cách mặt đất một trăm mét, tuy rằng thỉnh thoảng cũng có một đạo năng lượng giáng xuống mặt đất, nhưng đều là đạn lạc, Lâm Dịch trốn ở góc phòng, cũng không có nện vào người hắn.

- Là cái gì khiến bọn hắn mất đi lý trí?

Lâm Dịch nhíu mày, không khỏi nhìn về bốn phía tìm tòi.

Lúc Bạch Ngạn Thanh bài trừ một vòng huyết quang ra khỏi đầu mình, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

- Lại chịu qua một lần, đây đã là lần thứ tám rồi, chỉ còn một lần cuối cùng, Sinh Linh Quả sẽ hoàn toàn thành thục. Lần cuối cùng này, nhất định phải vượt qua!

Âm thanh Bạch Ngạn Thanh âm thầm cổ vũ mình. Chợt, mở mắt.

Nhưng sau khi hắn mở to hai mắt, lại nhìn thấy một bóng người đang đứng đối diện với hắn trong góc tường, sau một lúc ngẩn người, hắn ngưng thần xem xét, lại lập tức ngạc nhiên.

- Lâm Dịch?

Bạch Ngạn Thanh không khỏi kinh ngạc, chợt nhướng mày:

- Hắn vào lúc nào?

Sau khi suy nghĩ một chút, Bạch Ngạn Thanh vẫn mở miệng hô:

- Lâm Dịch.

Đang lúc chưa từ bỏ ý định tìm kiếm nguyên nhân khiến mọi người mất đi lý trí, Lâm Dịch nghe vậy, lập tức nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy Bạch Ngạn Thanh không biết đã tỉnh lại lúc nào.

- Bạch đại nhân.

Lâm Dịch lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, chợt ngẩng đầu nhìn mọi người công kích, lúc xác định không có năng lượng đột nhiên bay ra, thân hình Lâm Dịch khẽ động, rất nhanh chạy tới hướng Bạch Ngạn Thanh. Khoảng cách mấy ngàn thước, bất quá chỉ ba bốn hơi thở là đã đến bên người Bạch Ngạn Thanh.

Năm đó ở trên đảo Vô song, Bạch ngạn THanh đã từng cứu tính mạng hắn. Đối với bạch Ngạn Thanh, lâm Dịch phi thường có hảo cảm.

- Lâm Dịch, ngươi vào lúc nào?

Thấy thân hình Lâm Dịch hạ xuống bên mình, Bạch ngạn Thanh nghi hoặc hỏi.

Hắn rất ngạc nhiên, tại cửa vào Sinh Linh Cung, hắn cũng không nhìn thấy Lâm Dịch.

Lâm Dịch sửng sốt một chút, chợt gãi gãi đầu nói:

- Ta cũng có chút không hiểu thấu.

Lập tức, liền nói về quá trình hắn tiến vào Sinh Linh Cung cho Bạch Ngạn Thanh nghe.

- Thì ra là thế.

Lúc này Bạch Ngạn Thanh mới hiểu rõ.

- Bạch đại nhân, bọn hắn như thế nào đều mất đi lý trí?

Lâm Dịch quay đầu nhìn về phía không trung, nghi hoặc dò hỏi.

Bạch Ngạn Thanh cũng ngẩng đầu lên, sau đó mới bất đắc dĩ nói:

- Bọn hắn mất đi lý trí, nguyên nhân đều là vì Sinh Linh Quả.

- Vì Sinh Linh Quả?

Lâm Dịch quay đầu nhíu mày.

Bạch Ngạn Thanh nhẹ gật đầu, nói:

- Sinh Linh Quả, ý nghĩa như tên, đó là một loại trái cây có được sinh khí vô hạn. Công hiệu của nó chỉ có một, chính là chữa trị thân thể. Vô luận là tổn thương như thế nào, chỉ cần đầu không bị vỡ, trong thời gian nhất định, Sinh Linh Quả có thể phục hồi hoàn toàn thương thế của người ăn như cũ, thậm chí đứt tay đứt chân, sau khi phục dựng Sinh Linh Quả, cũng có thể mọc dài ra.

- Đứt tay đứt chân, còn thừa đầu cũng có thể chữa trị?

Con mắt Lâm Dịch lập tức trợn trừng, đây là dạng khái niệm gì? Nói như vậy? Sau khi phục dựng Sinh Linh Quả, chẳng phải là bất tử sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.