Chung Cực Truyền Thừa

Chương 122: Chương 122: Sát ý. (P1)




Nhưng tên lão địa không ngờ tới, một gã Liệp Ma Giả vừa mới từ trong dã ngoại trở về, đã phát hiện tràng đồ sát này, cũng đã nhanh chóng thông tri cho quân sĩ thủ thành.

Tên đại ca kia thầm nghĩ là mình không gặp may, trong đầu lại không ngừng hồi tưởng lại... Xác định bản thân không có lộ ra sơ suất nào, mới lành lạnh lùng cười:

- Tên kia tuyệt đối không biết là chúng ta làm, yên tâm đi.

Mọi người thấy đại ca có lòng tin như vậy, cũng không nói thêm lời nào... Chỉ là sắc mặt, vẫn tái nhợt như cũ.

Sau khi phát tiết một trận, cảm xúc của Lâm Dịch mới hơi vững vàng lại một chút.

Nhưng cặp đồng tử vốn màu đen kia, lúc này vẫn mang theo một tia huyết sắc, sát ý như thực chất vẫn vờn quanh hắn, như từng đợt ác hàn, khiến mọi người xung quanh căn bản không dám bước lên trước.

Trung niên khôi ngô tuy rằng kinh hãi với sát ý mà Lâm Dịch tuôn ra, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là Vũ Môn môn chủ của thành phố này, thực lực và trạng thái cảm xúc mà Lâm Dịch biểu hiện ra ngoài lúc này khiến bọn hắn cực kỳ bất an. Phải biết rằng, nếu như thành phố này thực sự xảy ra chuyện gì, Vũ Môn môn chủ hắn cũng tuyệt đối không thoát khỏi liên quan.

Khuôn mắt lạnh như băng của Lâm Dịch nhìn thi thể chúng thợ mỏ đã sớm cứng đờ, thầm nghĩ trong lòng:

- Ta nhất định sẽ báo thù cho các ngươi.

Sau đó lập tức quay người lại muốn rời đi.

Trung niên khôi ngô kia thấy Lâm Dịch muốn rời đi, lập tức đánh mắt, hơn trăm tên Vũ Môn đệ tử cùng với quân sĩ thủ thành lập tức tản ra, bao vây Lâm Dịch lại. Nhìn thần sắc khẩn trương của bọn hắn, hiển nhiên sát ý cường đại Lâm Dịch tuôn ra vừa rồi khiến bọn hắn cảm nhận được sợ hãi sâu sắc.

Bất quá nếu là mệnh lệnh của Vũ Môn môn chủ, bọn hắn nhất định phải nghe theo, từ loại nào trình độ mà nói, Vũ Môn môn chủ, quyền lực của hắn tương đương với thành chủ của thành phố này.

Lâm Dịch ngừng lại, hắn lúc này còn chút nào ôn hòa và ngại ngùng trước kia? Sát ý cực lớn vờn quanh, quần áo của hắn bay phần phất, tai trái bên trên hiện bông tai sâm bạch sáng bóng càng làm tăng thêm khí chất của hắn, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một mảnh lạnh lùng.

- Tránh ra.

Lâm Dịch lạnh lùng mở miệng. Thanh âm như hàn phòng dưới Cửu U, khiến người không rét mà run.

Trung niên khôi ngô hít sâu một hơi, sau đó lớn tiếng mở miệng nói:

- Các hạ còn phải chờ chốc lát.

Thanh âm từ phía sau truyền đến khiến Lâm Dịch nghiêng đầu qua, lạnh lùng nhìn trung niên khôi ngô.

Con mắt huyết sắc của Lâm Dịch khiến trong lòng trung niên khôi ngô thầm rung động, tuy rằng hắn là Vũ Môn môn chủ ở thành phố này, nhưng hắn thực lực của bản thân cũng chỉ mới là Đỗ môn thôi, Lâm Dịch lúc này đã đã phá vỡ Tử môn, thực lực uy áp cao hơn hai cấp đủ để cho hắn lạnh mình.

- Ngươi cho rằng ta muốn gọi ngươi ah...

Nhìn thiếu niên lạnh lùng trước mắt một lời không hợp liền lộ ra vẻ muốn động võ, trung niên khôi ngô cũng âm thầm khổ trong lòng. Nhưng nhìn cảm xúc của đối phương lúc này, hắn sao còn dám cho đối phương vào thành chứ? Thân là một trong những người phụ trách chủ yếu của thành thị, hắn có trách nhiệm và nghĩa vụ cam đoan bình an cho cư dân trong thành.

- Tuy rằng không biết ngươi có quan hệ thế nào với những người này, nhưng kính xin nén bi thương, dù sao người đã chết, ngươi bây giờ lại phẫn nộ như thế cũng không được gì cả.

Trung niên khôi ngô chân thành tha thiết nói.

Nhưng úc này Lâm Dịch nào nghe hắn nói nhãm chứ? Phẫn nộ đã muốn lấp đầy lồng ngực hắn, hắn lúc này chỉ muốn tìm được những hung thủ kia, sau đó dùng thủ đoạn tàn khốc nhất thế gian này để xử lý chúng.

Cũng may tuy rằng sát ý đầy ngực, nhưng lý trí Lâm Dịch vẫn chưa đánh mất hoàn toàn, tuy rằng nghe không lọt tai lời của trung niên khôi ngô, nhưng vẫn nén xúc động muốn tiếp tục động thủ.

Hít sâu một hơi, lạnh lùng liếc nhìn trung niên khôi ngô kia.

- Tránh ra.

Lâm Dịch lập tức khiến trung niên khôi ngô vốn đã chuẩn bị thao thao bất tuyệt thuyết phục Lâm Dịch ngậm miệng. Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của đối phương rõ ràng đã lộ ra thần sắc không kiên nhẫn nữa, trung niên khôi ngô vội la lên

- Chúng ta dù có tránh ra thì ngươi có thể làm gì chứ? Ngươi biết ai là hung thủ sao? Chẳng lẽ lại giết sạch mọi người trong thành sao?

Lời trung niên khôi ngô như một chậu nước lạnh, lập tức xối lên đầu Lâm Dịch, lửa giận trong lồng ngực hắn cũng cứng lại.

Đúng vậy a, hắn có thể làm gì chứ? Hắn ngay cả ai là hung thủ cũng không biết, sao có thể đi báo thù chứ?

Thật sự giết sạch mọi người trong thành sao?

Một chậu nước lạnh này hoàn toàn đè ép lửa giận của Lâm Dịch xuống, lý trí dần quay lại đầu óc hắn, sát ý khổng lồ vờn quanh thân thể cũng dần thu vào cơ thể.

- Đều là lỗi của ta...

Cảm xúc tự trách lại lần nữa bao phủ Lâm Dịch, Lâm Dịch không nhịn được ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt rốt cục nhịn không được chảy ra.

Nắm tay phải Lâm Dịch từng quyền từng quyền hung hăng nện lên mặt đất, mỗi lần đánh một quyền, đều nói một câu: "Đều là sai lầm của ta... Ta vô dụng... Ta vô dụng... " Bởi vì hắn cản bản không vận kình lên nắm tay, đánh xuống vài quyền, nắm tay phải của Lâm Dịch đã trở nên huyết nhục mơ hồ.

Bộ dáng của Lâm Dịch khiên trung niên khôi ngô âm thầm thở dài một hơi, đồng thời, cũng không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Đây chính là hơn bốn trăm nhân mạng ah

Lúc này, một gã Vũ Môn đệ tử đi tới bên tai trung niên khôi ngô, ngữ khí phẫn nộ thấp giọng nói với hắn

- Khoa Lí chết rồi.

Thân thể trung niên khôi ngô chấn động, hít sâu một hơi, khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết rõ.

- Môn chủ, thù của Khoa Lí không thể không báo ah.

Thấy trung niên khôi ngô không tỏ vẻ gì, Vũ Môn đệ tử kia lập tức vội la lên.

- Đi xuống.

Thanh âm của trung niên khôi ngô có chút trầm thấp.

- Môn chủ ta...

- Xuống dưới.

Trung niên khôi ngô mãnh liệt ngẩng đầu trừng mắt nhìn Vũ Môn đệ tử kia.

Lời nói của Vũ Môn đệ tử kia lập tức bị cắt đứt, lộ ra bộ dạng muốn nói lại thôi, sau đó hung hăng nhìn thoáng qua Lâm Dịch vẫn đang không ngừng tự hành hạ mình, quay người giận dữ bỏ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.