Lúc này Lâm Dịch đã là toàn thân đẫm máu. Nhìn bộ dáng quả thực có thể dùng bốn chữ vô cùng thê thảm để hình dung. Nhưng để Lâm Dịch cảm thấy quái dị là, dưới loại tình huống này, các loại cảm quan trên thân thể tựa hồ đều tăng trưởng mấy chục lần, để hắn có thể dễ dàng cảm thụ được công kích từ bốn phương tám hướng mà đến. Cũng tìm ra cách tránh né giảm thương tổn nhất. Nhưng mà thân thể cảm nhận sâu sắc tựa hồ trong nháy mắt này bị hắn bài trừ bên ngoài. Những công kích đánh vào trên người hắn, dĩ nhiên chỉ là hơi tê rần, không chút nào tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với động tác của hắn.
Mà con chuột thấy sáu người đối phương đột nhiên muốn đột phá. Không khỏi nôn nóng cuồng khiếu chi chi. Ma thú thuật thú ở xung quanh tựa hồ là hiểu được mệnh lệnh của nó, tần suất cùng uy lực công kích lại gia tăng. Mọi người không khỏi cảm thấy áp lực đột nhiên tăng.
- Lao ra khỏi vòng vây của chúng, chúng ta liền có hi vọng.
Phòng ngự bạo tăng gấp ba để Sơn Lực đã hoàn toàn không nhìn công kích của đối phương. Hắn vọt mạnh đến trước mặt mấy người, dùng thân thể của mình để ngăn cản công kích đến, đồng thời rống lớn lên. Con mắt lục sắc dưới tâm tình bạo ngược của hắn cũng mang vài phần điên cuồng.
Những đạo sư này đều là hảo hữu chí giao mấy chục năm, hiểu biết lẫn nhau cực sâu. Mọi người có cái dạng năng lực gì, bọn họ đều rất rõ ràng. Sơn Lực làm một trong người thừa kế Thiết Tê Chiến Văn của Sơn gia. Bình thường lực phòng ngự chính là mạnh nhất trong mấy người. Mà năng lực chiến văn chính là đem các phương diện thực lực của bản thân đề thăng gấp ba. Sơn Lực sau khi sử dụng chiến văn, lực phòng ngự của hắn đã đạt được một trình độ để đối kháng một kích của Bát Môn chiến sĩ mà không chết.
Công kích của Bát Môn chiến sĩ là cường đại ra sao? Mà ngạnh kháng một kích không chết, lực phòng ngự đó lại cường hãn cỡ nào?
Ba người Ngụy Kiếm, Diệp Khai hầu như tại lúc Sơn Lực hô lên, đồng thời cũng đã vọt đến phía sau hắn, áp lực chợt giảm nhỏ.
Tiếp tục đi tới, mắt thấy mấy người sẽ lao ra khỏi vòng vây công, con chuột đột nhiên cuồng bạo kêu lên vài tiếng, lập tức một trận ngân bạch quang mang chợt từ trên người nó tuôn ra, hầu như trong khoảnh khắc hình thành một quang tráo thật lớn, đem mấy người đang muốn đột phá hoàn toàn bao phủ ở bên trong.
- Thử Không Gian Lao Ngục!
Sắc mặt Ngụy Kiếm chợt đại biến, quát lớn:
- Nhân lúc còn chưa hoàn toàn thành hình, toàn lực công kích, nhanh!
Trong lúc chợt quát, chính hắn đã động thân mà lên, trực tiếp phóng qua phía trước Sơn Lực. Tay phải mạnh mẽ đưa ra sau, thân thể lóe ra hồng sắc quang mang chợt xoay tròn, dĩ nhiên tại trước quyền đầu của hắn xuất hiện hồng sắc vòng năng lượng dài đến ngoài ba thước, sau đó vung mạnh ra.
Không gian xung quanh cánh tay tựa hồ đều bị lực lượng cường đại này lôi kéo, một trận văn vẹo. Sau đó ầm ầm nện lên ngân bạch quang tráo vừa mới xuất hiện.
Một trận run rẩy kịch liệt từ trên ngân bạch quang tráo dần hiện ra, sóng gợn lan ra.
Đi theo phía sau Ngụy Kiếm là Diệp Khai. Hắn tự nhiên cũng là minh bạch chỗ lợi hại của không gian lao ngục này. Trong mắt màu lục sắc nổ bắn ra quang mang hàn lãnh hung hãn. Theo sau Ngụy Kiếm, mạnh mẽ mở rộng ra cánh tay phải, một đạo năng lượng lục sắc dài đến ba thước, không ngờ hình thành một đạo móng vuốt sói. Sau đó hướng quang tráo bắt lục sắc cùng ngân sắc quang mang hầu như đồng thời lóe ra, trên quang tráo sóng gợn càng kịch liệt run rẩy.
Theo sát sau đó là Diệp Linh. Lúc này nàng đã không còn cái loại biểu tình mỉm cười nghịch ngợm như lúc vừa mới gặp Lâm Dịch. Trên khuôn mặt trở nên cực kỳ băng lãnh, phối hợp với con mắt đã trở thành u lục sắc càng khiến người ta cảm thấy một cổ khí tức lạnh lẽo thấu tâm. Chân dài kiện mỹ mang theo một cổ năng lượng lục sắc không gì sánh kịp, chợt oanh kích lên, ngân bạch quang tráo lại run rẩy kịch liệt, đã đến trình độ sắp tan vỡ rồi.
A!
Sơn Lực chợt bạo xuất một trận rống giận cao tới ba thước. Toàn thân bao trùm đầy thiết giáp. Trên trán hắn đột nhiên mọc ra một cái sừng màu bạc. Hoàng mang đại thịnh, sau đó mạnh mẽ hướng quang tráo đánh tới. Hoàng sắc quang mang chợt hiện. Ngay sau đó, một tiếng ba khẽ vang lên. Quang tráo chợt nứt ra thành vô số ngân bạch quang điểm.
- Nhân lúc này.
Ngụy Kiếm quát lớn, một chút nán lại này, phía sau Lang Sa cùng với Lâm Dịch đã đi theo bọn họ. Sau đó sáu người hầu như đồng thời hướng phía bốn đạo năng lượng oanh kích, xuất hiện lỗ hổng, lao ra đi.
Thần sắc con chuột có chút uể oải, nhưng thấy mấy người lao ra, trong con ngươi hắc sắc đột nhiên xuất hiện một tia lo lắng. Ngay sau đó, một trận ngân bạch quang hoa đột nhiên thoáng hiện, thân thể nó đột nhiên hoàn toàn biến mất.
Các ma thú công kích vẫn như cũ truy kích bọn họ. Vừa mới đột phá vòng vây của ma thú, nhưng áp lực của bọn hắn vẫn không giảm thiểu chút nào.
Ý nghĩ của Lâm Dịch vẫn lãnh tĩnh như cũ khiến hắn ngạc nhiên. Bức đồ họa công kích vẫn như cũ hiện lên rõ ràng trong đầu hắn. Động tác của hắn vẫn quái dị mà mau lẹ.
Thân thể hơi nghiêng bên trái, tránh kim chúc đao nhận truy kích từ phía sau đến. Nhưng đại não hắn đột nhiên mãnh liệt đau nhức một chút. Chợt một cổ cảm giác nguy hiểm khiến tim đập nhanh hơn từ bên ngoài hướng phía hắn ập đến.
Hầu như không có chút do dự, đầu mạnh mẽ nghiêng về bên trái, nhất thời bên mặt trái của hắn lưu lại một vết đao nhận thật dài. Đau đớn nóng bỏng nhất thời truyền đến.
Nhưng mà lúc này Lâm Dịch cũng không có tâm tư để ý vết thương kia, lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Bởi vì phía bên phải hắn, dư quang mắt trái, phân biệt thấy một trận bạch quang. Cái răng chuột khiến ngươi ta lạnh tim từ bên tai hắn cắn qua. Cho dù chỉ là sượt qua một chút, cũng đủ để đầu hắn biến thành nghiêng một bên.