Từng đạo phong nhận không có chút quỹ tích nào từ bốn phương tám hương phô thiên cái địa ập tới Lâm Dịch, giống như châu chấu vậy.
- Quần công thuật pháp?
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, động tác của Lâm Dịch cũng theo đó bỗng nhiên nhanh hơn.
Đại não Lâm Dịch trong chiến đấu rất tỉnh táo, trong đầu phác họa công kích ở bốn phía thành một họa trục cực kỳ lộn xộn, căn bản không theo quy luật nào cả.
Nhưng Lâm Dịch lại trong công kích có thể nói là không chút khe hở này tìm được một điểm né tránh tốt nhất, phong trận nhìn như mất trật tự này, lại không thể nào thương tốn chút nào đến Lâm Dịch.
Kỳ thật phong trận lần này nếu so với lần bị tập kích ở Tông Phạm hậu sơn hai năm trước phải kém sắc hơn rất nhiều. Phải biết rằng, lần công kích kia, tất cả đều là ma thú cường đại ngũ cấp lục cấp, quần công ma pháp phô thiên cái địa mà đến, đó mới gọi là không có kẽ hở chính thức.
Nhưng mà Lâm Dịch lúc ấy chẳng qua chỉ là một ngũ cấp Chiến Sĩ, kinh nghiệm chiến đấu cũng không phong phú. Dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể tránh được... Lúc này sau hai năm, mặc dù không phá môn, nhưng trước mặt Lâm Dịch có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú trong rừng rậm, công kích có trình độ dày đặc thua xa này không thể nào đụng tới Lâm Dịch được.
Hắn thậm chí còn có tâm tư đi quan sát Ước Ba Long vẫn còn đang khoan thai ăn cỏ, càng trở nên cảnh giác hơn.
- Xem ra, mình quả thật là mục tiêu của bọn chúng... Nhưng chúng ở chỗ nào chứ?
Con Chuột kia lần trước cũng chuyên môn công kích mình... Tuy rằng nghi hoặc, nhưng Lâm Dịch cũng không nghĩ nhiều. Lúc này cũng không coi là nhiều... nhưng khiến Lâm Dịch nghi hoặc chính là, tình hình trước mắt, tuy rằng mình đang tránh né công kích của đối phương, lại cẩn thận quan sát phương hướng một đạo Phong Nhận xuất hiện, nhưng ngay cả chút bóng dáng cũng không thấy.
Điều này không khỏi khiến Lâm Dịch càng thêm cảnh giác...
- Hảo tiểu tử, ngay cả cái này cũng có thể tránh thoát được?
Trong mắt Khải Hi tràn đầy ngạc nhiên, nhịn không được tán thưởng.
Đối thủ cũ đang ở bên người mình, vốn tưởng rằng một gã lục cấp Chiến Sĩ dưới tình huống không phá môn, một cái phong trận đã đủ để đối phương phải sử dụng dị năng, không nghĩ đến trình độ tránh né của tên này lại biến thái đến thế.
Biểu lộ của Khắc Lí Tư âm trầm khẽ nói:
- Ta ngược lại muốn xem người đến cùng nhanh cỡ nào.
Lập tức trong lòng khẽ động. Quang trạch thanh lương sắc đại thịnh, mà áp lực gây lên cho Lâm Dịch cũng bỗng nhiên bạo tăng.
- Chuyện gì xảy ra?
Lâm Dịch hơi bị cắt chút da thịt trong mắt bắn ra quang trạch kinh hãi... Tốc độ công kích của đối phương lại nhanh hơn vài phần. Tuy rằng so ra vẫn kém lần ở hậu sơn Tông Phạm, nhưng lại khiến Lâm Dịch không cách nào né tránh nhẹ nhõm như thế nữa.
- Đến cùng ở chỗ nào?
Bị người công kích thời gian dài như vậy, Lâm Dịch cũng không khỏi có chút nóng nảy... Càng khiến Lâm Dịch bực bội chính là, cho tới bây giờ, hắn rõ ràng ngay cả đối phương là ma thú gì cũng không rõ.
Trong lúc tránh né, ánh mắt lạnh lùng của Lâm Dịch càng cận thận quét quanh
Cũng lúc đó một đạo quanh trạch thanh lương sắc ẩn ẩn hiện ra trước mắt Lâm Dịch. Con mắt Lâm Dịch lập tức sáng ngời.
- Ở đằng kia.
Khải Hi đột nhiên sững sờ, chợt khóe miệng lóe ra một tia mỉm cười quái dị, dột nhiên nói ra:
- Ngươi tiếp tục thăm dò, ta đi nơi khác xem sao...
Không đến đến khi Khắc Lí Tư đang sử dụng dị năng kịp phản ứng, bên ngoài thân Khải Hi đột nhiên lóe lên một hoàng mang nhàn nhạt, thân thể cứ như vậy sáp nhập vào dưới mặt đất.
"Thằng này... "
Không đợi Khắc Lí Tư lên tiếng oán trách, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
Chỉ thấy Lâm Dịch vốn đang né tránh phong trận bỗng nhiên mãnh liệt bắn thẳng về phía Khắc Lí Tư
Khoảng cách 500m đối với Lâm Dịch mà nói, căn bản chỉ trong nháy mắt, trong tâm mắt Lâm Dịch đã xuất hiện Khắc Lí Tư vẻ mặt kinh ngạc, toàn thân tán ra quanh trạch thanh lương sắc.
- Dị năng giả?
Trong mắt Lâm Dịch hiện lên một vòng khiếp sợ nhưng chợt biến mất, trên mặt xuất hiện vẻ giận dữ.
Tuy rằng không rõ dị năng giả này vì sao lại công kích mình, nhưng bị vô duyên vô cớ công kích, Lâm Dịch tự nhiên sẽ không lưu thủ.
Nắm tay phải kéo một phát, đột nhiên đâm ra
XÍU... UU!
Mang theo thanh âm phá không, Lâm Dịch đánh thẳng quyền về phía Khắc Lí Tư.
- Oanh!
Lực lượng ngũ cấp toàn bộ triển khai, lực lượng của một quyền này có thể nghĩ. Tiếng trong tiếng ầm vang, bụi mù tung tóe, một quyền này, rõ ràng thẳng tắp đánh bay ba bốn gốc đại thủ, lập tức bụi đất màu vàng tràn ngập cả khu vực.
Nhưng sắc mặt Lâm Dịch lại biến đổi, bởi vì hắn cảm giác được, khi nắm đấm của mình tiếp xúc với thần bí nhân kia, rõ ràng như đâm xuyên qua không khí vậy, căn bản không có chút cảm giác đánh trúng ngực hắn.
Một hồi gió lớn đột nhiên thổi bay tất cả, làn bụi nổi lên dĩ nhiên biến mất.
- Ngươi là người nào? Vì sao lại đột nhiên công kích ta?
Lâm Dịch lớn tiếng hỏi. Thân ở trong rừng, ánh mắt quét khắp mọi nơi, dồng thời âm thầm cảnh giác đối phương.
- Hừ.
Một tiếng hừ lạnh đột nhiên từ đỉnh đầu truyền xuông, Lâm Dịch mãnh liệt ngẩng đầu, chỉ thấy ở trên đầu hắn chừng 30m, có một người đang lơ lửng đứng đó, quang trạch thanh lương sắc vờn quanh thân thể hắn, từ xa nhìn lại, cực giống như một hồi gió lốc màu xanh nâng thân thể hắn lên.
Một tia máu tươi từ khóe miệng Khắc Lí Tư chậm rãi tràn ra. Khắc Lí Tư vươn tay quẹt qua, một đám máu hiện trong tầm mắt, sắc mặt liền trở nên rất khó coi.
Chủ quan rồi.
Thấy đối phương không nói gì, Lâm Dịch không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Như thế nào? Chẳng lẽ nguyên nhân công kích cũng không thể nói cho ta biết sao?
Mặc dù nghe truyền thuyết, dị năng giả so với Chiến Sĩ mạnh hơn rất nhiều. Dị năng giả đồng cấp có thể đánh bại ba hoặc càng nhiều hơn nữa Chiến Sĩ đồng cấp... Bất quá trải qua chiến đấu vừa rồi, Lâm Dịch cảm giác dị năng giả cũng không hơn gì cái này, cảm thấy ngoại trừ kinh ngạc đối với việc hắn chưa đạt tới thánh giai cũng có thể bay, cùng với tốc độ khi hắn né tránh công kích của mình ban nãy ra, thật cũng không sợ đối phương.