Chung Cực Truyền Thừa

Chương 379: Chương 379: Tàn khốc.




Biểu lộ Bố Lan Đặc biến đổi, cơ hồ lúc Tiễn Chỉ của Lâm Dịch rời tay, hắn cũng đã tránh về một bên, tốc độ Tiễn Chỉ kia cực nhanh, không gian chung quanh vì cực tốc nên sớm đã bị vặn vẹo hoàn toàn, tuy rằng Bố Lan Đặc tránh được một kích này, nhưng khí thế thực chất bên cạnh hắn lại bị năng lượng Tiễn Chỉ lăng không kích động không gian chung quanh, sinh ra một mảnh địa vực trong trạng thái chân không, vô cùng kỳ dị.

Nhưng lúc Bố Lan Đặc vẫn chưa ổn định lại thân hình, đạo Tiễn Chỉ thứ hai của Lâm Dịch đã bắt đầu kích phá bắn ra, chỉ nghe từng đợt khí bạo ầm ầm vang lên liên tục, Lâm Dịch cứ như vậy không ngừng kích xạ Tiễn Chỉ, ầm ầm công tới Bố Lan Đặc, uy lực Tiễn Chỉ rất mạnh, mà tần suất công kích của Lâm Dịch cũng cực cao, Bố Lan Đặc lập tức có chút chật vật chạy thục mạng, nỗ lực tránh né.

Nhưng người bình thường trên bờ biển căn bản không thấy rõ ràng thân ảnh Bố Lan Đặc, bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ, đã hoàn toàn không còn mây đen che đậy, nhưng khí thế thực chất trên không trung bên cạnh hai người vẫn tản ra từng âm thanh khí bạo liên tiếp như cũ, một tầng năng lượng màu tro tàn ăn mòn hoàn toàn sắc thái một địa vực ước chừng ba cây số chung quanh hai người, trong mắt người khác, phiến địa vực đầy đủ mọi thứ ấy đã hoàn toàn biến thành màu trắng đen, nhưng khí tức cường hãn kinh người của hai người này thật sự như thế, không người nào dám nghi ngờ về sự cường đại của hai người.

Biểu lộ Thủy Linh Lung và Thư Mộng đều có chút lo lắng, nhìn về phía xa, bất tri bất giác, hai người nắm chặt tay nhau, Thánh Giai chiến đấu, người bình thường căn bản không nhìn ra ai mạnh ai yếu, bởi vậy hai người cảm thấy rất lo lắng cho Lâm Dịch, dù sao thì Bố Lan Đặc cũng đã trở thành Thánh Giai một thời gian rất lâu rồi.

- Hỗn đản chết tiệt! Đi chết đi!

Bố Lan Đặc bị Lâm Dịch hoàn toàn chọc giận, một đạo Tiễn Chỉ ầm ầm kích xạ đến, lúc này Bố Lan Đặc hoàn toàn không tránh không né, mãnh liệt rống lên, chỉ thấy một lớp năng lượng màu tro tàn trên người hắn ầm ầm sáng lên, hướng về phía thân thể Lâm Dịch đã bị năng lượng màu xám bao bọc hoàn toàn.

Hưu!

Tiễn Chỉ mang theo khí thế cường đại không thể ngăn cản cắm sâu vào cánh tay trái Bố Lan Đặc, huyết châu tuôn ra không ngớt, nhưng biểu lộ Bố Lan Đặc dữ tợn, tựa hồ như không thèm để ý đến bộ dạng của mình, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên tia cười điên cuồng độc ác.

Lâm Dịch còn chưa kịp cao hứng, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, đồng thời năng lượng mang tính ăn mòn màu tro tàn từ hào quang trên người Bố Lan Đặc cũng đã bao trùm đến, lập tức tăng cường, bất quá, lập tức đột phá hoàn toàn huyết sắc năng lượng bảo hộ của Lâm Dịch.

Lâm Dịch căn bản chẳng quan tâm cái gì cảm xúc khát máu tà dị, huyết sắc năng lượng cơ hồ cũng sắp hoàn toàn không cách nào chống cự năng lượng màu xám của Bố Lan Đặc, Lâm Dịch bỗng nhiên hét lớn.

- A!

Chỉ nghe một tiếng khí bạo cực lớn vang lên, năng lượng màu xám bên người Lâm Dịch rõ ràng bị khí thế thực chất vừa tăng lên một tầng của hắn đánh tan, thần sắc Lâm Dịch dữ tợn, tăng lực lượng lên lần nữa khiến thần sắc hắn hoàn toàn mơ hồ, một cỗ lực lượng khiến Bố Lan Đặc kĩnh hãi từ trên người hắn phát tán ra.

- Cái gì?

Hai mắt Bố Lan Đặc lập tức bắn ra hào quang kinh hãi đến cực điểm, nhìn lực lượng tăng lên ầm ầm, hoàn toàn không cách nào tin nổi, năng lượng màu xám đã không cách nào xâm nhập vào thân thể Lâm Dịch.

- Không, không có khả năng.

Bố Lan Đặc lớn tiếng hô lên, biểu lộ hoảng sợ, không thể tin nổi.

Nhưng mà, sự thật luôn là sự thật, lực lượng Lâm Dịch đã hoàn toàn được đề thăng.

Chiến văn tăng thực lực gấp ba mươi lần!

Lâm Dịch đã hóa thân thành Bạch Hổ một lần nữa, trên mặt hắn mang theo một vẻ tươi cười yêu dị, cười tà nhìn Bố Lan Đặc, không biết vì cái gì, trong lòng Bố Lan Đặc bỗng run rẩy, cặp huyết sắc đồng tử kia vẫn yêu dị như cũ, nhưng Bố Lan Đặc cảm giác được, một sự vật tựa hồ khủng bố đến cực điểm đã tỉnh lại.

Hai con ngươi yêu dị nhìn Bố Lan Đặc, thân thể Bố Lan Đặc đã hoàn toàn không cách nào nhúc nhích.

Trên mặt Lâm Dịch lộ ra dáng tươi cười vui vẻ, nhưng dưới ảnh hưởng của hai con ngươi yêu dị, dáng tươi cười này lại có vẻ khiến người sợ hãi.

- Khí trời hôm nay thật sự không tệ a, là ngươi sao?

Lời này của Lâm Dịch khiến người khác không cách nào lý giải, nhưng ngữ điệu nhẹ nhõm và nụ cười trên mặt hắn, lại khiến Bố Lan Đặc hoàn toàn sợ hãi, thân thể của hắn không nhịn được lạnh run.

Hôm nay, lực lượng Lâm Dịch đã hoàn toàn vượt qua hắn, dưới lực lượng tuyệt đối trước mặt, Bố Lan Đặc căn bản không sinh ra bất luận ý chí chiến đấu gì, nhưng trừ cái đó ra, càng làm cho Bố Lan Đặc sợ hãi chính là trên người Lâm Dịch có một sinh vật nào đó đột nhiên thức tỉnh.

Hôm nay, lúc Bố Lan Đặc cảm giác được khí thế uy áp của Lâm Dịch đối với hắn, vẻ vô lực này, có nguồn gốc từ sợ hãi sâu trong linh hồn, đối mặt với loại khí tức cường đại này, hắn căn bản không có chút nào phản kháng, Bố Lan Đặc có thể cảm nhận rõ ràng hết thảy những thứ này.

- Quả nhiên không hổ là chiến văn thượng đẳng.

Xa xa trên bờ biển, một gã Thánh Giai bên người Bạch Tiếu Thiên tán thưởng nói, ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Lâm Dịch đang ở xa xa, mục đích Vô song hội đúng là để tuyển bạt ra nhân tài, không thể nghi ngờ gì, Lâm Dịch chính là tồn tại xuất sắc nhất thế hệ này.

- Chiến lực gấp ba mươi lần, thật sự khó có thể tưởng tượng, tiềm lực ngày sau đích thật có thể phát triển vô cùng lớn a.

Một gã Thánh Giai khác có chút cảm khái nói, những Thánh Giai này cũng không phải người bình thường, chiến lực hạ Tinh Vị so với người bình thường cũng đồng dạng, đều yếu ớt nhỏ bé, nhưng tiềm lực phát triển Lâm Dịch biểu hiện ra ngoài, khiến bất luận kẻ nào cũng không thể xem nhẹ.

- Không, không có khả năng, không có khả năng.

Bố Lan Đặc thì thầm trong miệng, tâm khí vốn cao ngạo của hắn không thể nào tiếp nhận sự thật này, biểu lộ hắn dữ tợn, nhưng ánh mắt lại tràn đầy mê man, hiển nhiên, ý nghĩ trong lòng chênh lệch rất lớn với sự thật, khiến hắn không cách nào tiếp nhận.

Khóe miệng Lâm Dịch lại đột nhiên lộ ra dáng tươi cười yêu dị một lần nữa, đôi huyết sắc đồng tử cực kỳ yêu dị lóe lên một cái.

- Ngươi sẽ chết!

Lâm Dịch thoáng nở nụ cười, nhẹ nhàng nói với Bố Lan Đặc, con mắt Bố Lan Đặc bỗng nhiên co rút lại một cái, không đợi Bố Lan Đặc phản ứng, thân thể lâm Dịch giống như là bị gió thổi đi hoàn toàn, biến mất không thấy gì nữa.

Không có khí thế kinh người, không có hiệu quả chấn kinh, một tay Lâm Dịch, cứ như vậy đâm vào sau lưng, xuyên qua thân thể Bố Lan Đặc, phảng phất như thân thể hắn vốn không tồn tại.

- Khục khục.

Bố Lan Đặc trợn tròn hai mắt, ho khan một tiếng, liên tiếp ho ra bọt máu, nhưng nét mặt của hắn lại cực kỳ mê mang, tựa hồ hoàn toàn còn không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.