Chung Cực Truyền Thừa

Chương 615: Chương 615: Thanh niên tóc bạc.




Nghĩ đến đây, hắn nhắm nghiền mắt lại, chờ đợi thanh mang đánh lên người...

Nhưng đợi cả buổi, chung quanh truyền đến một hồi thanh âm ầm ĩ, nhưng không hề có thanh âm kêu gào thảm thiết. Lâm Dịch không khỏi ngẩng đầu, lập tức quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy, không biết từ lúc nào, một gã thanh niên tóc bạc mặc hôi xam đã đi tới sau lưng hắn. Chỉ thấy trong tay hắn tràn ra một mảnh thanh sắc quang mang, hoàn toàn chống cực lấy thanh mang kia ra ngoài.

- Là cường giả Hôi sam!

Con mắt Lâm Dịch lập tức sáng ngời.

Tất cả mọi người chung quanh đều vô cùng sùng bái nhìn thanh niên tóc bạc, ngoài trừ thanh âm ầm ĩ ban đầu kia, không còn thanh âm nào của hắn nữa.

Lâm Dịch chỉ có thể nhìn vào mặt của thanh niên tóc bạc kia, chỉ thấy biểu tình của hắn nhẹ nhõm đến cực điểm. Mà hai thanh niên hồng sam đang thi đấu kia, sau khi nhìn thấy mọi chuyện, cũng chỉ có thể đi xuống. Thanh mang trong kết giới đều đã bị thanh niên tóc bạc ngăn cản, hai gã thanh niên kia đi tới bên người thanh niên tóc bạc, sắc mặt có chút hổ thẹn nói:

- Thỉnh sư tổ trách phạt.

Sư tổ? Mọi người ở sau lưng nghe thấy thế ngược lại hít một hơi khí lạnh. Mà ánh mắt nhìn về phía thanh niên tóc bạc kia, càng trở nên tôn sùng hơn.

Tóc bạc thanh niên lạnh nhạt phất phất tay nói:

- Không sao, bất quá hai người các ngươi phải khống chế lực lượng mạnh hơn chút nữa mới được.

- Vâng, sư tổ.

Hai gã đệ tử tinh anh áo đỏ lập tức cung kính trả lời.

Thanh niên tóc bạc nhẹ gật đầu, lúc này mới nghiêng đầu lại.

Bọn người Lâm Dịch cũng lúc này mới nhìn rõ thanh niên tóc bạc kia tuấn mỹ đến mức nào!

Tựa hồ nhìn thấy Lâm Dịch gia trì Bạch Hổ chiến văn, ánh mắt thanh niên tóc bạc kia lại dừng lại trên người Lâm Dịch thêm một thời gian ngắn. Ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng lập tức lại quay người bay ra ngoài. Mà hai gã đệ tử sao đỏ thì theo sát sau lưng hắn, bắn về phía phù phong...

Lâm Dịch ngơ ngác ngốc trệ mà ngồi nguyên tại chỗ, nghe bên tai truyền đến từng đợt tiếng thán phục và tiếng nghị luận, ánh mắt lại nhìn thẳng về phía thanh niên tóc bạc kia, trở nên sững sờ.

Không hề nghi ngờ, thanh niên tóc bạc kia rất cường đại, cường đại đến nỗi lấy trình độ hiện giờ của Lâm Dịch, dù có lên ngàn vạn, người ta cũng chỉ cần vung tay một cái là tiêu tùng. Nhưng mà, khí tức của hắn lại vững vàng như thế, không chút hùng hổ dọa người, cũng không khiến người khác cảm thấy hít thở không thông. Hết thảy đều giống như đối mặt với người cùng cấp vậy. Thong dong như vậy...

- Đây là khí thế nên có của cường giả chân chính sao?

Lâm Dịch sững sờ thầm nghĩ.

- Sư đệ, sư đệ...Ngươi không sao chứ?

Chính vào lúc này, thanh âm lo lắng của Khương Vân khiến Lâm Dịch phục hồi tinh thần lại. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Khương Vân đang lo lắng nhìn mình, trong lòng Lâm Dịch không khỏi nổi lên cảm giác cảm động, khẽ lắc đầu sau đó nói:

- Sư huynh, ta không sao.

Khương Vân lúc này mới nhẹ gật đầu, thở dài một hơi. Vừa rồi quá mức đột ngột, nếu không có thanh niên tóc bạc kia xuất hiện, chỉ sợ đại bộ phận người trên phù phong này đã bị chôn vùi rồi, có thể thấy được sự cường đại của đệ tử tinh anh.

- Sư huynh, ta muốn đi về trước, ngươi xem tiếp đi.

Lâm Dịch đột nhiên rầu rĩ mở miệng nói.

Khương Vân sửng sốt một chút, lập tức quay đầu nhìn thoáng qua trận đấu khác có chút không nỡ, sau đó mới nói:

- Ta cũng không xem nữa, ta đi với ngươi.

Hắn còn tưởng rằng Lâm Dịch là bị sợ hãi, muốn về giúp hắn một chút.

Lâm Dịch lại cười lắc đầu, chỉ vào quần áo đã hoàn toàn rách nát trên người, cùng với cái đuôi bên người nói:

- Ta là muốn trở về thay một bộ quần áo, sư huynh ngươi không cần để ý tới ta, ta không sao cả.

Khương Vân sửng sốt một chút, lập tức vẫn còn chút quan tâm nói:

- Thật sự không có việc gì sao?

Lâm Dịch gật đầu cười:

- Thật sự không có việc gì. Sư huynh, ta đi trước.

Nói xong, cũng không đợi Khương Vân nói tiếp, hắn đã quay người chui vào đám người. Khương Vân sửng sốt một chút sau đó đã không thấy thân ảnh Lâm Dịch nữa. Sau khi suy nghĩ một chút, lại lắc đầu bật cười. Không biết vì sao, hắn chung quy vẫn cảm thấy rất hợp ý với Lâm Dịch. Thấy nụ cười cuối cùng của hắn cũng không có chỗ nào miễn cưỡng, có lẽ thật sự không có việc gì a?

Nghĩ đến đây, Khương Vân cũng an tâm hơn, quay đầu rất nghiêm túc quan sát trận đấu sắp đến.

Mà Lâm Dịch phí hết sức lực rất lớn mới thoát ra khỏi đám người. Phù phong này ngoại trừ một mặt đều là người ra, trung tâm cùng với một phương hướng khác lại không nhiều người lắm. Bất quá xem ra cũng không phải mỗi mình Lâm Dịch không định xem tiếp, còn có vài người cũng không có ý định xem nữa. Trong đám người chen chúc, không ngừng có người đi về phía không gian truyền tống trận.

Lâm Dịch tự nhiên cũng đi tới. Bộ dạng gia trì Bạch Hổ chiến văn hiện giờ của Lâm Dịch, những nơi đi qua, người nhìn thấy hắn đều không khỏi lộ ra vài phần thần sắc kinh ngạc. Bất quá Thiên Giới sinh vật đông đảo, nghĩ đến đây có lẽ cũng không phải lần đầu bọn hắn nhìn thấy sinh vật có bộ dạng kì quái, ngoại trừ kinh ngạc ra, thực sự không hề có cảm giác gì khác.

Lâm Dịch cũng không biết, bộ dáng của mình lại khiến người khác cho rằng mình không phải là nhân loại. Đi thẳng đến không gian truyền tống trận, Lâm Dịch mới ngạc nhiên phát hiện, mình căn bản không biết làm sao để truyền tống đến Tử Trúc Lâm cả. Hắn quay đầu nhìn thoáng đám người chật cứng liền cắt đứt ý định quay về hỏi Khương Vân. Sau khi nhìn chung quanh một chút, mới hướng về một gã thanh niên tròn mặc thanh sam.

- Vị sư huynh này.

Lâm Dịch kêu.

Thanh niên mặt tròn kia sửng sốt một chút, dừng bước, lập tức nghi hoặc nhìn Lâm Dịch nói:

- Có chuyện gì?

- Tiểu đệ là nhân vật mới vào Thiên Giới vào một năm trước, đối với phương pháp sử dụng không gian truyền tống trận cũng không rõ lắm, sư huynh giúp đỡ chút được không?

Lâm Dịch khách khí nói.

Thanh niên kia lúc này mới chợt hiểu, lập tức gật đầu cười nói:

- Sau khi ngươi tiến vào không gian truyền tống trận, dùng thần thức quét qua trận pháp một cái, sẽ phát hiện ra rất nhiều tọa độ, mặc niệm nơi ngươi muốn đến, sau đó lại rót năng lượng vào pháp trận là được rồi. Rất đơn giản đấy.

Lâm Dịch giật mình, lập tức cảm kích nói:

- Thật cảm tạ sư huynh.

Thanh niên mặt tròn kia cười lắc đầu, lập tức bước vào truyền tống trận, một hồi ngân mang lóe lên, sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Đợi sau khi đối phương biến mất, Lâm Dịch mới nhớ tới, mình tựa hồ vẫn không biết rõ tọa độ của Tử Trúc Lâm ah...

Rơi vào đường cùng, Lâm Dịch chỉ đành tìm người tiếp. Nhưng mà hỏi tiếp mấy lần mới phát hiện ra người được hỏi cũng không hề biết tọa độ của Tử Trúc Lâm. Lúc này Lâm Dịch mới nhớ tới, Tử Trúc Lâm cũng chỉ có hai người là mình và Khương Vân ở lại thôi, mà ở đây nhiều đệ tử như vậy, bọn hắn không biết Tử Trúc Lâm, tựa hồ cũng bình thường.

- Chẳng lẽ phải đợi sau khi Khương Vân sư huynh về mới cùng rời đi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.