Chung Cực Truyền Thừa

Chương 603: Chương 603: Thê tử, không là gánh nặng của hắn.




Cứ như vậy, Lâm Dịch ở lại Cổ Văn sinh sống. Ban ngày tu hành, buổi tối thì cùng Thư Mộng, Thủy Linh Lung ân ân ái ái...Chuyện nam nữ này chính là chuyện vui nhất trên đời. Lâm Dịch thực thấm đến tận xương, điều này làm cho hắn hầu như có chút trầm mê trong đó. Cũng may một phần mong chờ kia chưa bao giờ tắt.

Thời gian nhìn như thong thả, kỳ thực trôi qua rất nhanh, thời gian một năm đã sắp trôi qua.

Ngày này, Lâm Dịch đang tu hành đột nhiên cảm giác được tâm thần có chút không yên, không khỏi mở hai mắt ra, sau khi hơi thất thần, trong tay ngân mang chợt lóe. Tấm Thiên Vị Lệnh kia đã xuất hiện trên tay Lâm Dịch. Thiên Vị Lệnh vẫn không có gì đặc thù, lúc này đã bắt đầu tản mát ra ngân sắc quang mang trong suốt. Lâm Dịch thần sắc trầm mặc, cuối cùng than nhẹ một tiếng. Ngày này rốt cục đã đến.

- Dịch nhi.

Mời vừa đi đến tầng thứ bảy, Lâm Dịch đã thấy Lâm Thiên Ngạo, Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Hoàng Long cùng với một vị Đại Tinh Vị Thượng Giai cường giả Bạch Hổ hệ khác đang đi về phía này. Lâm Thiên Ngạo thấy Lâm Dịch, liền gọi.

Lâm Dịch thất thần một chút, gật đầu, sau khi hít sâu một hơi mới nói:

- Gia gia, các ngài cũng cảm ứng được sao?

Lâm Thiên Ngạo gật đầu, nói:

- Ừm, chúng ta đang định đi ra ngoài đảo chủ. Con...

Lâm Thiên Ngạo há miệng, lại cái gì cũng nói không nên lời.

Lâm Dịch trầm mặc lại, sau đó hỏi:

- Còn bao nhiêu thời gian?

- Hiện tại là sáng sớm, căn cứ theo kinh nghiệm lần trước, hẳn là sau chính ngọ, đại môn Thiên Vị Giới sẽ mở ra.

Lâm Thiên Ngạo trầm mặc một hồi, sau đó nói.

Lâm Dịch gật đầu, nói:

- Gia gia, các người đi trước đi! Con đợi một lát sẽ qua.

Lâm Thiên Ngạo nhìn Lâm Dịch, sau đó vỗ vỗ vai hắn, cũng không nói gì, dẫn theo năm người phía sau, đi vào thông đạo.

Lâm Dịch đứng đó trầm mặc một hồi, sau đó mới bước tới phòng của mình.

Đi tới cửa phòng, Lâm Dịch cũng dừng lại...Hắn nhìn cửa phòng, trong mắt cũng lóe ra quang mang do dự. Một lúc lâu sau, mới lấy ra chìa khóa, mở cửa.

Thư Mộng, Thủy Linh Lung đang ở trong phòng tán gẫu, nghe thanh âm mở cửa phòng, đều quay đầu nhìn lại trước cửa. Thấy Lâm Dịch đi vào, Thư Mộng cười hỏi:

- Ngày hôm nay chàng ta lại sớm như vậy?

Nàng nghi hoặc cũng không phải không có nguyên nhân, bởi vì Lâm Dịch ban ngày thường đều là tu hành, buổi tới mới có thể trở về.

Thủy Linh Lung đã ra đón, cười hỏi:

- Bình thường không phải đều là buổi tối mới có thể trở về sao?

Lâm Dịch miễn cưỡng cười cười nói:

- Ngày hôm nay không muốn tu hành.

Đi vào trong phòng, sau đó cũng ngồi một bên, trầm mặc lại.

Thư Mộng và Thủy Linh Lung đều là người thông minh. Sao không nhìn ra dáng tươi cười của Lâm Dịch có chút miễn cưỡng? Sau khi nhìn nhau, đều cảm thấy có chút nghi hoặc, lập tức đi tới bên cạnh Lâm Dịch, nắm tay hắn, ôn nhu nói:

- Có phải là phát sinh chuyện gì rồi?

Lâm Dịch bị hai nàng nắm tay, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, lúc đó nghĩ là rất đơn giản, nhưng chân chính đối mặt, lại phát hiện bản thân vô luận thế nào cũng khó mà mở miệng.

Hắn gắt gao nắm tay hai nàng, lại miễn cưỡng cười nói:

- Không có chuyện gì...

Thủy Linh Lung cũng không tin hắn, kéo tay hắn nói:

- Chúng ta cũng không phải đứa ngốc. Trong lòng ngươi có chuyện hay không, chúng ta còn không nhìn ra sao? Nói đi. Có phải là phát sinh chuyện gì rồi không? Chúng ta là phu thê. Có chuyện gì cũng nên cùng nhau đối mặt, không phải sao?

Thư Mộng ở một bên cũng gật đầu, có chút lo lắng nhìn Lâm Dịch.

Lâm Dịch nghe vậy trầm mặc xuống, một lúc lâu sau, thanh âm khàn khàn từ trong miệng hắn truyền ra.

- Ta phải rời khỏi.

- Rời khỏi?

Thủy Linh Lung và Thư Mộng cũng không nhịn được lộ vẻ ngạc nhiên, Thư Mộng nghi hoặc nói:

- Đi đâu? Hiện tại phải đi sao? Để ta đi chuẩn bị một chút.

Nói rồi muốn đứng dậy.

Chính mình nghe được lời này của Thư Mộng, trong lòng cũng càng phát ra cảm giác có lỗi đối với nhị nữ, nhưng hắn kéo Thư Mộng, trầm mặc, không nói gì.

Đến lúc này, trong lòng Thư Mộng và Thủy Linh Lung đều có một chút dự cảm bất hảo. Sắc mặt hồng nhuận, trở nên hơi chút tái nhợt.

Thủy Linh Lung nắm chặt tay của Lâm Dịch, trong lòng đã có chút hoảng loạn, tựa hồ sau một khắc hắn sẽ biến mất. Nàng run rẩy nói:

- Đến tột cùng là thế nào? Ngươi, ngươi muốn đi đâu?

Thủy Linh Lung vừa rồi nghe rõ Lâm Dịch nói, hẳn là nói ta phải rời khỏi, mà không phải chúng ta.

Lâm Dịch trầm mặc, một lúc lâu sau cũng than khẽ một tiếng, vả lại phải nói cho các nàng biết.

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch chậm rãi mở miệng nói:

- Thiên Vị Giới.

- Thiên Vị Giới?

Thủy Linh Lung và Thư Mộng nhất thời kinh ngạc đến ngây người. Các nàng sắc mặt tái nhợt. Cả người run rẩy, không dám tin tưởng nhìn Lâm Dịch. Ở Cổ Văn thời gian dài như vậy, ít nhiều cũng từ trong miệng mấy người Lâm Thiên Ngạo nghe nói sự tình Thiên Vị Giới. Tự nhiên cũng minh bạch Thiên Vị Giới cũng không huộc về nơi này.

- Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Thư Mộng thanh âm run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhìn Lâm Dịch hỏi.

Lâm Dịch dùng thanh âm khàn khàn đem sự tình phát sinh đại khái nói cho nhị nữ nghe, cuối cùng hắn ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt hoảng loạn mà tái nhợt của hai nàng kiên định nói:

- Các ngươi yên tâm đi. Thiên Vị Cảnh cường giả có thể trở lại nơi này, không bao lâu sau, ta nhất định có thể từ đó trở về.

Thủy Linh Lung và Thư Mộng đều trầm mặc xuống, các nàng cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Đến lúc này vẫn vô pháp tin tưởng, thành thân bất quá mới chỉ một năm, phu quân của mình cư nhiên phải rời khỏi nơi này? Nước mắt nhất thời lã chã rơi xuống, nhỏ trên mặt đất.

Thư Mộng cắn môi dưới hỏi:

- Lẽ nào không thể không đi sao?

Trên khuôn mặt như hoa lê đái vũ của Thư Mộng có tia lo lắng khiến người ta thương xót. Nàng thực sự rất sợ hãi, sợ hãi hắn vừa đi liền không bao giờ có thể trở lại nữa. Một phần hoảng loạng kia khiến nàng thoạt nhìn rất là bất lực.

Lâm Dịch yêu thương đem nàng ôm vào trong lòng, còn Thư Mộng cũng ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, nước mắt trong khoảnh khắc ướt nhẹp vạt áo của hắn.

- Nếu như Mộng nhi thực không muốn để ta đi...Ta sẽ không đi nữa.

Lâm Dịch đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó nói rằng. Thư Mộng nhất thời kinh hỉ ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Lâm Dịch đối với nàng miễn cưỡng cười cười.

Nhưng Thư Mộng đột nhiên lại cúi đầu xuống, nói:

- Ngươi rất muốn đi sao?

Lâm Dịch thất thần một chút, lập tức lại trầm mặc xuống.

Muốn đi, tự nhiên là muốn đi rồi. Dù sao, Thiên Vị Giới thần bí kia đối với hắn là tràn ngập lực mê hoặc, thế nhưng...

Lâm Dịch không nói chuyện, trong con ngươi của Thư Mộng cũng lóe ra một tia buồn bã, nàng biết, hắn muốn đi.

Thủy Linh Lung đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy, đột nhiên nói:

- Muốn đi, thì đi đi thôi!

Lâm Dịch ngẩng đầu, nhìn về phía Thủy Linh Lung. Thủy Linh Lung cố nén nước mắt lưng tròng, nhưng mà trên gương mặt cũng đã rơi lệ. Nàng nhìn Lâm Dịch, hắn cùng nhìn nàng, đem Thư Mộng từ trong lòng kéo ra, cầm tay nàng nói:

- Mộng nhi, ngươi yêu phu quân không?

Nếu là bình thường, Thư Mộng nhất định không dám trực tiếp biểu thị ra. Nhưng lúc này nàng lại không chút do dự gật đầu nói:

- Đúng, ta yêu hắn! Còn hơn cả sinh mạng của mình!

- Như vậy...ngươi nguyện ý thấy hắn không vui vẻ sao?

Thủy Linh Lung cố nén thương tâm, run rẩy hỏi.

- Không, ta không muốn...

Thư Mộng biết Thủy Linh Lung muốn nói cái gì, nàng buồn bã cúi đầu.

- Như vậy, để hắn đi đi sao! Đây là hắn truy cầu. Chúng ta là thê tử của hắn, không nên vào lúc này níu kéo bước chân của hắn. Chúng ta phải là hậu thuẫn của hắn, chứ tuyệt đối không phải gánh nặng của hắn.

Lâm Dịch hoàn toàn ngây người, hắn ngây ngốc nhìn hai vị thê tử của mình đang cố nén nước mắt đứng trước mặt. Thủy Linh Lung nói củng cố trái tim hắn, hắn đứng dậy. Một phát đem hai nàng hoàn toàn ôm trong lồng ngực. Hai nàng cũng nhịn không được khóc rống lên.

Mãi cho đến một lúc lâu sau, hai nàng mới dừng lại.

Thủy Linh Lung giãy dụa một chút, Lâm Dịch buông nàng ra. Con mắt của nàng đã khóc sưng lên. Nàng giúp Lâm Dịch chỉnh lý quần áo, chậm rãi nói:

- Trong Thiên Vị Giới cường giả như mây, phu quân sau này nhất định phải cẩn thận. Ngươi phải nhớ kỹ ở đây, ngươi còn có hai thê tử đang chờ ngươi.

- Linh Lung, ta...

- Không nên nhiều lời, ta biết, chúng ta cũng không muốn ngươi rời đi. Thế nhưng, ta và Mộng nhi là thê tử của ngươi. Cũng sẽ không liên lụy ngươi. Ngươi muốn theo đuổi mộng tưởng của mình. Làm thê tử của ngươi, chúng ta có trách nhiệm yên lặng cổ vũ ngươi. Do đó, ngươi yên tầm rời khỏi đi! Ta và Mộng nhi sẽ vẫn chờ ngươi...vẫn chờ ngươi...

Nói đến cuối cùng, nước mắt của Thủy Linh Lung lại chảy xuống, nói là như thế, nhưng chân chính chia lìa, nàng làm sao có thể bỏ được? Dù sao, Lâm Dịch là người nàng yêu thương nhất a!

Lâm Dịch cảm động nghe Thủy Linh Lung nói, cuối cùng lại đem nàng ôm vào trong lòng, hắn đột nhiên phát hiện, bản thân có thê tử như nàng là hạnh phúc lớn nhất trong kiếp này của hắn.

Một bên Thư Mộng lúc này cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng cũng ngẩng đầu, nhìn Lâm Dịch nói:

- Linh Lung tỷ tỷ nói đúng...Xin lỗi, ta không nên ích kỷ như vậy. Ngươi muốn đi, thì cứ đi đi! Ta và Linh Lung tỷ tỷ sẽ chờ ngươi.

- Mộng nhi...

Lâm Dịch cảm động không biết nên nói cái gì. Hắn chỉ có thể đem các nàng ôm chặt, dùng hành động của mình để nói lên bản thân cảm động.

- Phu quân, lại yêu thương Mộng nhi một lần...

Thanh âm mềm mại vang lên bên tai của Lâm Dịch. Lâm Dịch quay đầu, nhìn về phía hai mắt mê ly của Thư Mộng, hơi gật đầu. Sau đó, ôm Thư Mộng và Thủy Linh Lung tiến nhập trong phòng...

Trải qua một hồi, Thư Mộng và Thủy Linh Lung nằm ở trên ngực Lâm Dịch, yên lặng hưởng thụ một khắc ôn nhu cuối cùng.

Một lúc lâu sau, Thủy Linh Lung đột nhiên hỏi:

- Phu quân, lúc nào xuất phát?

- Chính ngọ!

Lâm Dịch nhẹ nhàng ôm lấy Thủy Linh Lung, mềm nhẹ trả lời.

Thủy Linh Lung hít sâu một hơi, lập tức nói:

- Hiện tại còn cách chính ngọ đã không xa. Phu quân...ngươi, ngươi đi đi!

Lâm Dịch trầm mặc xuống, sau đó lại ôm chặt hai nàng một cái, đứng dậy mặc y phục, quay đầu lại nhìn, thân thể mềm mại của hai nàng, khẽ cắn môi dưới, không muốn nhìn.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

- Mộng nhi, Linh Lung...xin hãy tin ta, ta nhất định sẽ trở về.

Hai nàng đều gật đầu, cưỡng chế bi thương trong lòng. Lâm Dịch lại liếc mắt nhìn hai nàng, rồi quay người lại, đi ra ngoài.

Sau khi Lâm Dịch rời khỏi, nước mắt của hai nàng lúc này mới nhịn không được chảy xuống...

- Tỷ tỷ...

Thư Mộng nhịn không được bi thương một tiếng, nhào vào trong lòng Thủy Linh Lung, lớn tiếng khóc lên. Thủy Linh Lung cũng là nước mắt giàn dụa, si ngốc nhìn ra cửa. Một lúc lâu sau, trong miệng Thủy Linh Lung phát ra một tiếng lẩm bẩm:

- Chúng ta là thê tử ngươi, nhưng không phải gánh nặng của ngươi...

Ra ngoài, trong lòng Lâm Dịch lại dường như có một khối đá lớn đè ép trầm thấp. Hắn thậm chí có loại xung động muốn trở lại phòng, đem hai thê tử của mình giữ lại, sau đó bảo chứng không bao giờ rời khỏi nữa.

Thế nhưng, hắn thủy chung không có trở lại. Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn căn phòng đang đóng chặt cửa, sau đó hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một kiên quyết, xoay người sải bước rời khỏi.

Thiên Vị Giới mê hoặc đối với hắn quá lớn. Hắn biết bản thân có lỗi với hai nàng, nhưng hắn vẫn quyết tâm tiến nhập Thiên Vị Giới.

Ở nơi này, muốn đề thăng khả năng quá thấp. Hắn phải đi đến Thiên Vị Giới càng nhiều cường giả hơn, như vậy mới đạt được đề thăng chân chính!

Khiêu chiến cực hạn của nhân thể, không ngừng mạnh hơn, Lâm Dịch thích loại cảm giác này. Đó là truy cầu lớn nhất trong cuộc đời hắn.

Ra khỏi Bản Nguyên Chi Tháp, tâm tình Lâm Dịch đã không tệ lắm, điều chỉnh lại. Hít sâu một hơi, sau đó mới phi thân bay lên, hướng thẳng phía không trung vọt tới.

Lúc này quả nhiên đã sắp đến chính ngọ, mặt trời đã gần giữa không trung, Lâm Dịch bay thẳng ra khỏi kết giới của Bản Nguyên Chi Tháp, hơi chút cảm ứng một phen, nhất thời liền cảm ứng được một trận năng lượng ba động rất nhỏ. Mở mắt ra, hướng phía năng lượng ba động bay tới.

Quả nhiên, bất quá chỉ chốc lát, hắn thấy sáu người Lâm Thiên Ngạo đã huyền phù tại không trung. Ngoài dự liệu là bên cạnh Lâm Thiên Ngạo, cũng có rất nhiều người đang huyền phù. Lâm Dịch mắt tinh nhất thời phát hiện phụ mẫu người nhà của mình, lập tức không chút do dự bay qua đó.

- Ca ca.

Lâm Dịch bay tới, trước hết phát hiện là Lâm Yến thỉnh thoảng quét mắt nhìn bốn phía một cái. Vừa thấy Lâm Dịch bay qua, tiểu cô nương hốc mắt nhất thời hồng lên.

- Yến nhi...

Lâm Dịch bay đến bên cạnh Lâm Yến. Lúc này những người khác cũng đều phát hiện Lâm Dịch. Lâm Thiên Ngạo quay hướng Lâm Dịch nhẹ nhàng gật đầu, Lâm Dịch đáp lễ, sau đó lại nhìn Lâm Yến trước mặt.

Trong đôi mắt to đẹp của Lâm Yến nhất thời đầy nước mắt, không muốn nhìn Lâm Dịch, kéo cánh tay hắn, khóc lóc nói:

- Ca ca...ngươi, ngươi thật phải đi sao?

Lâm Dịch miễn cưỡng cười, vỗ về đầu Lâm Yến, nói:

- Yến nhi ngốc, tin tưởng ca ca. Ca ca nhất định sẽ trở lại.

Lâm Yến tùy ý Lâm Dịch xoa đầu mình, hốc mắt vẫn phiếm hồng nói:

- Thế nhưng Yến nhi sẽ rất nhớ ngươi...

- Nha đầu ngốc.

Lâm Dịch cười càng trở nên khổ sở, hắn không thích loại lưu luyến khi chia ly này.

Lâm Cường và Vân Băng cũng đi tới bên cạnh Lâm Dịch. Lâm Dịch quay đầu nhìn về phía hai người, hơi cúi đầu nói:

- Phụ thân. Mẫu thân. Con bất hiếu Lâm Dịch ngày sau không thể hầu hạ bên cạnh nhị lão...

Hốc mắt Vân Băng cũng hồng lên, nhưng lắc đầu, bi thương ngay cả nói cũng nói không nên lời, còn Lâm Cường hít sâu một hơi, trong mắt tuy rằng cũng là không muốn, nhưng càng nhiều là vui mừng nói:

- Nỗ lực lên! Làm chuyện ngươi muốn làm, ta và mẫu thân ngươi ngươi không cần lo lắng. Ở nơi này không ai có thể xúc phạm tới chúng ta!

- Phụ thân...

Lâm Cường nói để Lâm Dịch cũng có chút cảm động, hốc mắt của hắn nhịn không được hơi ướt. Có một phụ thân như vậy, Lâm Dịch cảm thấy chính mình thực rất hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.