Mình rốt cuộc làm sai cái gì? ? Lâm Dịch ngơ ngác tự hỏi bản thân mình,
Thư Mộng không nên cứu ư ? Có phải cái tên Thác Nại Nhĩ hung hăng càn quấy không nên giết sao? Lâm Dịch hoàn toàn không rõ chính mình làm sai chỗ nào. Chỉ có thể như vậy ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Thủy Linh Lung sớm đã nổi giận, nàng quát to với Ba Lạp Nhĩ.
- Đó là chuyện của trước kia. Ai nói đệ tử của Tông Phạm sau khi dị năng thức tỉnh thì không được sang học viện Ngũ Hành để học? Lại nói, nếu Lâm Dịch chính là kẻ nằm vùng của Tông Phạm, thì hắn có cần phải làm vậy không? Danh ngạch của dị năng giả và chiến sĩ đã được quy định. Cho dù hắn có phá hư thì Tông Phạm có được chỗ tốt gì? Lâm Dịch không biết quy tắc cũ, chẳng lẽ sư trưởng của hắn lại không biết?
Ba Lạp Nhĩ lại hừ lạnh một tiếng nói:
- Biết đâu đây lại là một trong những quỷ kế của Tông Phạm. Mục đích của họ chính là muốn học viện Ngũ Hành chúng ta và học viện dị năng tàn sát lẫn nhau. Ngươi không phải không biết thế lực sau lưng Tông Phạm là gì? Mục đích như vậy rất rõ ràng.
Thủy Linh Lung cả giận nói:
- Ý của ngươi là Tông Phạm sớm đã biết được quy tắc mới của lần tranh đoạt danh ngạch năm nay.
Ba Lạp Nhĩ sững sờ, khuôn mặt đỏ lên, hắn hừ lạnh một tiếng nói:
- Tông Phạm biết trước cũng không có gì kỳ quái. Dù sao thế lực sau lưng họ, ta tin rằng trong lòng ai cũng minh bạch,
- Ngươi...!!!
Sắc mặt Thủy Linh Lung tím bầm lại, nàng chỉ thẳng vào mặt Ba Lạp Nhĩ mà không thể nói thành lời. Thật không ngờ, một người trong đội ngũ luôn đoàn kết của mình, khi đối mặt với sức hấp dẫn từ Thánh cấp lại trở thành người như vậy.
- Ta muốn nói một câu công đạo a!
Một thanh âm nhàn nhàn từ bên kia truyền đến. Tất cả mọi người đều quay mặt về phía bên đó. Người vừa lên tiếng chính là vị thanh niên Thánh cấp.
- Quy định mới kỳ thực là do ta nhất thời hứng thú mới đưa ra. Cho nên trước đó, ngoại trừ ta ra, không một ai có thể biết trước.
Vị thanh niên Thánh cấp điềm đạm nói, đột nhiên ánh mắt hắn dừng lại trên người Ba Nhĩ Lạp, hắn thản nhiên hỏi:
- Ngươi không phải muốn nói, ta cũng là kẻ nằm vùng của Tông Phạm chứ?
Sắc mặt Ba Nhĩ Lạp đại biến, dù cho hắn thêm một trăm cái lá gan, hắn cũng không dám gật đầu. Phải biết rằng, tuy người này cũng là Thánh cấp, nhưng không phải là Thánh cấp bình thường có thể so sánh. Bên trong Thánh cấp, hắn chính là người có trình độ cao nhất. Lập tức, Ba Nhĩ Lạp run rẩy, cung kính nói:
- Không... Không dám... Tiểu nhân cũng chỉ suy đoán mới nói như vậy, kính xin đại nhân tha thứ...
Trong lúc nói chuyện, sắc mặt hắn đã tái nhợt như tờ giấy.
Thanh niên Thánh cấp tiếp tục nhìn hắn mà không nói gì. Sau đó, mới chuyển hướng nhìn về phía Lâm Dịch đang còn ngơ ngác hỏi:
- Ngươi tên là Lâm Dịch?
Lâm Dịch đang thừ người ra đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi động, hắn lập tức thanh tỉnh lại. Thanh âm của Thánh cấp vang lên bên tai, hắn không khỏi nhìn lại, thấy vẻ mặt của Trương Tạp cùng Thư Mộng đầy kích động vẫy tay với mình, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Bất kể như thế nào, cũng không phải tất cả mọi người đều từ bỏ hắn.
Lâm Dịch chắp tay, cung kính nói:
- Đúng vậy đại nhân. Ta chính là Lâm Dịch.
Trên mặt vị thanh niên Thánh cấp lộ ra vẻ tươi cười, hắn gật đầu hỏi:
- Tự ngươi nói đi. Ngươi có phải là kẻ nằm vùng của Tông Phạm hay không?
Những người khác nghe thấy Thánh cấp hỏi Lâm Dịch như thế, đều kinh ngạc nhìn hắn. Họ không thể nào hiểu nổi, Lâm Dịch có chỗ nào đáng giá mà ngay cả Thánh cấp đại nhân cũng giúp hắn giải vây.
Lâm Dịch nghe vậy, cảm xúc lại trầm xuống, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Thủy Linh Lung đang vui mừng, nhìn Ba Nhĩ Lạp mặt xám như tro tàn...Sau đó chậm rãi lắc đầu, sau đó đem sự tình mình tiến vào học viện Ngũ Hành như thế nào, kể lại một lần.
Vị thanh niên Thánh cấp nghe Lâm Dịch nói xong có chút kinh ngạc nói:
- Thì ra là như vậy.
Sau đó hắn nhẹ nhàng gật đầu rồi thản nhiên nói tiếp:
- Quy tắc của trận đấu, các ngươi đều hiểu cả. Bất kể dùng phương pháp gì có thể đến bên cạnh ta, tức là đã thành công. Trong lúc thi đấu, có chết mấy người cũng là việc khó tránh khỏi. Chuyện này những lần lựa chọn danh ngạch trước đó cũng từng xảy ra. Hiệp nghị gì đó là chuyện của các ngươi, nhưng ta không hi vọng vì cái đó mà ảnh hưởng tới kế hoạch của ta.
Trong lòng tất cả mọi người chấn động, lời của thanh niên Thánh cấp rõ ràng có ý thiên vị Lâm Dịch. Bọn họ cảm thấy hiếu kỳ với thân phận của Lâm Dịch, đến tột cùng Lâm Dịch có chỗ nào đặc biệt khiến cho Thánh cấp thiên vị như thế? Chẳng lẽ chỉ vì đối phương có thân phận lĩnh vực dị năng giả sao?
Sắc mặt đám người Khắc Lý Tư biến ảo bất định, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói ra.
Vị thanh niên Thánh cấp ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi thản nhiên nói:
- Tiếp tục đi.
Lời của Thánh cấp đại nhân vừa nói xong, vẫn không có ai hành động trước. Quy tắc nhìn như rất đơn giản, nhưng hiện tại lại càng thêm phức tạp.
Đầu tiên là Trương gia Nam Á lợi dụng lúc mọi người chém giết đỏ mắt mà tiến lên chiếm ba cái danh ngạch. Sau đó Thư Mộng nhờ lĩnh vực cường đại của Lâm Dịch thủ hộ. Nếu nói lúc này, ai có thể lên được bình đài thì người đó không thể nghi ngờ chính là Lâm Dịch.
Lĩnh vực dị năng giả thật sự là quá mức thần kỳ. Sau khi đỡ hơn hai mươi đạo công kích màu tím, còn tiếp tục giết chết Thác Nại Nhĩ, cuối cùng Thánh cấp đại nhân ra mặt. Không thể không nói, trong suy nghĩ của mọi người, Lâm Dịch chắc chắn đã có một danh ngạch rồi.
Mà lúc này, vì hiệp nghị dang ngạch giữa chiến sĩ và dị năng giả do Lâm Dịch chen chân vào, khiến cho sự việc trở nên rắc rối.
Một người trong đám chiến sĩ hét lớn về phía dị năng giả:
- Hiệp nghị cuối cùng có tính hay không?
Rất rõ ràng, chủ đề lại được dời về vấn đề danh ngạch.