Chung Cực Truyền Thừa

Chương 851: Chương 851: Thương nghị.




Thế giới không công bình, hắn cố gắng mấy trăm năm cũng chỉ đạt tới trình độ bát cấp dị năng. Nhưng trong một gia tộc cỡ lớn có cường giả Đại tinh vị thượng giai, một tiểu oa nhi hai mươi mấy tuổi nếu như được sủng ái thì dù thiên tư có thấp cũng có thể được cường giả Đại tinh vị cưỡng ép tăng lên tới trình độ Tinh vị cảnh. Rất hiển nhiên, hắn đã xem Lâm Yến và Lâm Dịch trở thành người dựa vào gia tộc cưỡng ép tăng lên rồi. Tinh vị cảnh hắn đã thấy chỉ có mỗi Lạp Cổ Kỳ thôi, cho nên hắn cũng không rõ lắm cường giả Tinh vị cảnh có thể bảo trì thanh xuân vĩnh viễn. Trong nhận thức của hắn thì Tinh vị cảnh thì bộ dáng đều râu tóc bạc trắng, bồng bềnh như Lạp Cổ Kỳ mới phải, sao lại xuất hiện hai người trẻ tuổi hư hư thực thực là cường giả Tinh vị cảnh như vậy, cũng khó trách hắn đã hiểu lầm.

Lâm Dịch nhìn ra trong ánh mắt ảm đảm của hắn thỉnh thoảng lại lóe ra một tia ghen ghét, tuy rằng kỳ quái nhưng cũng không hỏi nhiều. Ngược lại nhìn ra phía bên ngoài phòng trực ban, mà trên thực tế thần thức lại đang dò xét ra ngoài.

Học viện Ngũ Hành mặc dù lớn, nhưng đối với thần thức của Lâm Dịch thì khác biệt giữa 1m và 10 km cũng không lớn lắm, bất quá chỉ trong nháy mắt, hắn đã tập trung vào một chỗ cách lầu dạy học và khu ký túc xá giáo sư khá xa, ở đó có một đạo năng lượng chấn động không kém. Lâm Dịch chỉ hơi cảm nhận một chút liền cảm giác được cổ ba động kia rất rõ.

Ở học viện Ngũ Hành hiện giờ, chấn động có thể khiến Lâm Dịch cảm giác rõ, không cần phải nói, chỉ có thể là Lạp Cổ Kỳ.

Lúc này thần thức của Lâm Dịch xuyên tới, mở miệng hô:

- Lão sư.

Trong động phủ, Lạp Cổ Kỳ đang nhắm mắt dưỡng thần hai con ngươi bỗng nhiên trợn trừng, hai đạo tinh quang mãnh liệt bắn ra từ mắt hắn.

Bộ dáng của Lạp Cổ Kỳ cũng không có gì thay đổi, vẫn là một bộ dáng hòa ái, sau khi trong hai mắt lóe lên tinh mang, lập tức liền khôi phục lại vẻ bình thản từ trước đến giờ.

Bất quá lúc này hắn lại sinh ra một tia nghi hoặc, hắn cảm ứng một chút, lại không khỏi khẽ cau mày nói:

- Sinh ra ảo giác rồi sao? Sao lại đột nhiên nghe được tiếng của Lâm Dịch chứ?

Lạp Cổ Kỳ khẽ lắc đầu, nhớ tới Lâm Dịch đã phi thăng đến Thiên Giới, muốn muốn trở về đây tuyệt đối là nói chuyện hoang đường viển vông. Nhưng giờ không hiểu sao lại sinh ra ảo giác, thật sự khiến người chê cười.

Bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, Lạp Cổ Kỳ vừa chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần.

- Lão sư.

Lại một tiếng gọi thân thiết mà quen tai vang lên trong lòng, Lạp Cổ Kỳ vọt dậy từ trên giường.

- Lâm Dịch? Thật là ngươi? Ngươi trở về rồi sao?

Lạp Cổ Kỳ mở miệng vội vàng nói, trong mắt lóe ra vẻ vui mừng.

Thanh âm của Lâm Dịch trả lời:

- Ân, đệ tử vừa quay lại, lão sư, đệ tử đến đây để hỏi thăm ngài, bây giờ đang ở cửa ra vào.

Lạp Cổ Kỳ nghe xong, lập tức nao nao, vội vàng nói:

- Các ngươi vào đi, ta nói cho hắn một iếng.

Nói xong, thần thức của hắn đã lan ra ngoài. Tuy rằng thần thức của hắn so với Lâm Dịch còn kém quá nhiều, nhưng khoảng cách này còn không làm khó được hắn. Bất quá lập tức, hắn đã cảm ứng được trong phòng trực ban đang có hai người. Trong đó một tự nhiên là đệ tử mà hắn cực kỳ tiếc hận, người khác lại là một nữ nhân.

Lạp Cổ Kỳ liếc mắt liền nhận ra nữ nhân này, đúng là muội muội của Lâm Dịch, Lâm Yến, bất quá hắn lại không thấy Lâm Dịch. Dù sao không phải mắt. thần thức Lâm Dịch cao hơn hắn nhiều...sao hắn có thể thấy được.

- Lạp Cổ Kỳ lão sư...

Lão giả vừa mới chuẩn bị nói chuyện, lại dừng lại một chút, lập tức thấy ánh mắt hắn có chút sáng ngời, nói:

- Vâng, Lão sư.

Nghe thấy lão đầu kia không đầu không đuôi đáp một tiếng, Lâm Yến có chút ngơ ngác một chút, lập tức nhìn về phía Lâm Dịch ở một bên, thấy hắn không lộ ra vẻ ngoài ý muốn liền biết là do hắn làm rồi.

Quả nhiên, lão giả kia mở miệng nói:

- Lạp Cổ Kỳ sư mời các ngươi đi vào.

Đi trên đường trong học viện Ngũ Hành, nhìn sân trường đã từng quen thuộc, Lâm Yến và Lâm Dịch đều không nói gì, trong lòng nhưng đều nhịn không được sinh ra một tia cảm khái...300 năm đối với người bình thường thì cũng tương đương với thời gian hơn nửa đời người rồi. Nhưng mà đối với cường giả Tinh vị cảnh như Lâm Dịch và Lâm Yến thì lại như chỉ trong nháy mắt vậy. Nháy mắt một cái, thời gian 300 năm đã vội qua.

Biến hóa của trường học thật lớn, thời gian 300 nămn lầu dạy học đã được sửa chữa lại, lại có thêm nhiều lầu khác được xây lên...Xem ra trong thời gian hơn ba trăm năm này, số lượng dị năng giả đã gia tăng nhiều, thao trường rộng lớn cũng đã được lót đá.

Hiện giờ học viện Ngũ Hành đang trong lúc học tập, trên sân trường rộng lớn chỉ có nhân viên công tác của học viện, không thấy một đệ tử nào cả. Trong thần thức của Lâm Dịch và Lâm Yến, đương nhiên không khó phát hiện ra trong những lầu dạy học ở đằng kia, đã ngồi đầy đệ tử rồi.

Đi theo phương hương đã cảm ứng ban nãy, chỉ sau chốc lát đã xuất hiện một cửa sau. Đằng sau cửa sau chính là cỏ dại đầy đất, một con đường mon theo cửa ra vào lan tràn mà ra, men theo đó là thông ra phía sau núi.

Lâm Dịch nhìn thoáng qua sau đó cười nói:

- Hay là bay lên đi, miễn cho lão sư chờ sốt ruột.

Lâm Yến nhẹ gật đầu, hai người bay lên không, hóa thành hai đạo lưu quang, cái cái đã biến mất vô tung vô ảnh.

Bất qua sau một lát, đỉnh núi đã lọt vào tầm mắt của hai người rồi.

Đây là một căn nhà gỗ đơn giản, nhưng nhà gỗ tuy rằng đơn giản, nhưng lại cực kỳ rắn chắc. Ở trước sau nhà gỗ có một mảnh đất lớn đã được khai phá, mà trên đó thì trông đủ loại hoa nhan sắc khác nhau, hương hoa dạt dào, một cổ hương thơm bị gió nhẹ phẩy, đưa vào mũi hai người, khiến tinh thần hai người không khỏi chấn động.

Mà lúc này, ở phía trước nhà gỗ nhìn thấy Lạp Cổ Kỳ đang ở nguyên tại chỗ, cứ đi tới đi lui, đợi sau khi phát hiện ra lưu quang do hai người hóa thành, Lạp Cổ Kỳ mới ngẩng đầu, trên khuôn mặt hòa ái lộ ra tia cười vui vẻ.

- Lão sư.

Lâm Dịch cũng có chút ít kích động gọi một tiếng, âm thanh ân tiết cứng rắn qua đi, hắn và Lâm Yến đã xuất hiện ở trước mặt Lạp Cổ Kỳ.

Lạp Cổ Kỳ lập tức vui vẻ nở nụ cười, bước nhanh tới nghênh đón, cao thấp đánh giá Lâm Dịch, thật lâu sau cười ha ha nói:

- Tốt, tốt...Nào, ngồi, ngồi.

Ở trong cái sân nho nhỏ này, bầy một cái bàn giản dị và vài chiếc ghế dựa, trên đó có đặt một bộ ấm trà, Lạp Cổ Kỳ sau khi cười xong liền ngồi xuông, Lâm Dịch và Lâm Yến cũng ngồi xuống ở đối diện hắn.

- Lão sư, nhiều năm không gặp, xem ra ngài rất tiêu dao a.

Vị trí Lạp Cổ Kỳ trong suy nghĩ của Lâm Dịch cũng cực kỳ quan trọng, hôm nay vừa thấy bức họa nông thôn này, thấy Lạp Cổ Kỳ thoái mái như vậy, hắn cũng cảm thấy vui vẻ.

- Ha ha, tục vật cũng đã bàn giao cho người trẻ tuổi rồi, lão già khọm ta giờ cũng rãnh rỗi, không có chuyện gì trồng một ít hoa dại cỏ dại, hoặc là du lịch bốn phía một chút, cũng có thể xem như tiêu dao.

Lạp Cổ Kỳ cũng không sĩ diện cãi láo, đang khi nói chuyện lông mi rung rung, lộ ra vài phần đắc ý khiến cả Lâm Yến và Lâm Dịch đều thoải mái bật cười.

- Đúng vậy a, lão sư rất tiêu dao.

Lâm Yến che miệng cười nói.

Nghe thấy Lâm Yến nói chuyện, Lạp Cổ Kỳ cũng quay đầu nhìn về phía Lâm Yến, lập tức kéo dài mặt nói:

- Ca ca ngươi còn chưa tính, hắn ở Thiên Giới, muốn trở về cũng không dễ dàng, nhưng tiểu nha đầu ngươi rõ ràng ngay ở ngay trong thành phố Thiên Diệp, lại không hề đến thăm lão nhân gia ta?

Lại nói tiếp, Lạp Cổ Kỳ chính là bà mối của Lâm Dịch và Thủy Linh Lung, rất quen thuộc với người một nhà Lâm gia, tự nhiên biết rõ Lâm Yến đang ở thành phố Thiên Diệp rồi.

Lâm Yến bị giáo huấn, lập tức nghịch ngợm lè lưỡi một cái, không nói gì...Ở trước mặt Lạp Cổ Kỳ, nàng và Lâm Dịch đều chỉ có thể xem như là vãn bối thôi. Tuy rằng dựa theo thực lực mà nói, Lâm Dịch tuyệt đối có thể khiến Lạp Cổ Kỳ phải gọi một tiếng đại nhân...Nhưng Lạp Cổ Kỳ dù sao cũng là lão sư của Lâm Dịch, ở đời này nào có chuyện sau khi học sinh hơn lão sư liền không nhận lão sư nữa chứ?

Cho nên, mặc dù ở Thiên Giới đối mặt với nhiều lão yêu quái vạn năm thì Lâm Dịch vẫn bình bối luận giao, nhưng đối với Lạp Cổ Kỳ cộng lại nhiều nhất chỉ hơn bảy trăm tuổi này, hắn lại cực kỳ kính trọng.

Thấy Lâm Yến không nói thêm gì nữa, Lạp Cổ Kỳ thoả mãn cười cười. Chợt, cười hắc hắc nói:

- Các ngươi đến thật đúng lúc, cho các ngươi nếm thử vài loại trà mà ta mới nghiên cứu được...

Nói xong, chỉ thấy hắn đột nhiên vẫy tay một cái, một đạo tinh mang màu vang nhạt lóe ra từ trên tay hắn, chỉ một thoáng, chỉ thấy ở chỗ cách mấy người không xa, có một ít lá cây màu xanh non nớt đang chậm rãi xoay tròn bay tới.

Lâm Dịch và Lâm Yến đều hơi cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn Lạp Cổ Kỳ dùng năng lượng dẫn như lá cây màu xanh non nớt kia vào trong chén trước người ba người, lá cây trong từng chén, ước chừng lớn bằng một vòng chén.

Trên mắt Lạp Cổ Kỳ lộ ra dáng cười, phất tay, triệt hồi hoàng mang, sau đó lại lấy nước sôi trong ấm trà, đổ vào trong ba cái chén.

Khói trắng nóng hổi bốc lên, bất quá sau một lát, một cổ hương trà khiến người chỉ ngửi thôi đã khiến tinh thần chấn động bốc lên.

- Mau nếm thử, xem thử vị đạo thế nào? Các người chính là khách nhân đầu tiên được nếm thử sau khi ta nghiên cứu ra đây.

Lạp Cổ Kỳ đưa hai chén trà ngon đến trước mặt hai người, cười nhìn hai người.

Chỉ thấy không biết lá trà này là giống gì, mặc dù vừa mới được ngâm vào nước sôi nhưng nhan sắc bên trong đã thay đổi hoàn toàn, chất lỏng màu xanh biếc như phỉ thủy động lòng người, từng phiến lá màu xanh nhạt được ngâm trong đó, phiến lá nở to ra, chỉ nhìn thôi đã khiến người trước tiên đã cảm nhận được một loại mỹ cảm tinh xảo.

Nói đến trà, Lâm Dịch và Lâm Yến tự nhiên không có chút nghiên cứu, trung thực mà nói, cho bọn hắn uống trà ngon, cũng không tốt lắm. Bất quá thấy bộ dáng Lạp Cổ Kỳ chờ mong như vậy, Lâm Dịch cũng không tiện cực tuyệt. Chỉ thấy hai tay hắn có chút cứng nhắc nâng chung trà và dĩa trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó hai con ngươi có chút khép lại, bỗng nhiên, một cổ đắng chát kịch liệt bùng nổ trên đầu lưỡi hắn.

Lâm Dịch thiếu chút nữa đã phun ra, bất quá cũng may hắn có lực khống chế siêu cường, bộ dạng hai con ngươi khép hờ chịu đựng đắng chát, ngoại nhân nhìn vào tựa hồ như đang cảm thụ gì đó, sau đó qua một hồi lâu, cay đắng mới dần dần biến mất. Thầm nghĩ trong lòng đây là ' trà ngon ' sao? Nhưng hắn vẫn mở hai mắt ra, liên tục khen:

- Trà ngon, trà ngon...

Lâm Yến ở một bên nhìn thấy bộ dáng giả vờ giả vịt của Lâm Dịch, nhịn không được bật cười như lắc lẻ, lại thấy Lạp Cổ Kỳ quăng qua ánh mắt nghi hoặc, nàng cũng tranh thủ thời gian bưng chén trà lên, học theo bộ dạng của Lâm Dịch nhập nhẹ một ngụm, đôi mắt đẹp khép lại...thiếu chút nữa đã phun ra ngoài rồi.

Trà này nhìn qua có vẻ đẹp, nghe có vẻ thơm, nhưng chính thức uống vào, nhưng lại đắng chát khó có thể tưởng tượng, bất quá nghĩ tới hậu quả sau khi mình nhổ ra, cũng chỉ có cứng ngắc nuốt xuống, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng rất khổ, lại còn phải giả bộ rất tán thưởng nói:

- Quả nhiên là trà ngon a! Uống ngon thật...Lão sư, ở chỗ ngài có còn nữa không? Có thể cho ta một chút không, ta mang về cho Nhược Nhược cũng nếm thử...

Lâm Dịch nghe thế cười khổ một hồi...Xem ra Nhược Nhược khổ rồi.

Lạp Cổ Kỳ thấy thế cũng nhịn không được phá lên cười ha ha, bưng chén trà trước người mình lên, nước trà còn nóng hổi bị hắn uống một hơi cạn sạch...Nhìn thấy thế, Lâm Dịch và Lâm Yến đều mở to hai mắt nhìn.

Tuy rằng không hiểu trà đạo, nhưng cũng đã từng nghe nói qua, mặc dù không hiểu lắm, nhưng cũng biết trà không thể uống liền một ngụm được. Cách uống như thế, gọi là nuốt chửng. Không nghĩ tới Lạp Cổ Kỳ với tư cách là người nghiên cứu chế tạo trà mới, rõ ràng ngay cả đạo lý đơn giản này cũng không hiểu?

Trong khi Lâm Dịch và Lâm Yến đang kinh ngạc, Lạp Cổ Kỳ đã uống cạn sạch, sau khi thở ra một hơi thật dài mới như cười như không nhìn hai người cười nói:

- Trà này tên là Bích Khổ Long Ẩm, trà tuy là trà ngon, nhưng cách uống lại khác với trà bình thường. Trà bình thường phải chú ý đến trình tự nhất thẩm, nhị quan, tam phẩm. Sau đó lá trà bất đồng, dùng nước với độ âm bất đông, ngâm vào nước, xông, ngâm, nấu, các loại phương pháp cũng không giống nhau. Khi thưởng thức trà, cũng cần nhẹ nhàng nhấp một ngậm, khiến trà vị lưu lại trên đầu lưỡi, sau đó mới nuốt xuống.

Lạp Cổ Kỳ êm tai nói, cái gì là nhất thẩm, hai quan, tam phẩm, Lâm Dịch và Lâm Yến đều chỉ mới nghe lần đầu. Còn có cái gì độ ấm của nước bất đồng, phương pháp tưới pha bất đông, càng khiến người cảm thấy mới mẻ. Nhìn bộ dáng giới thiệu trà đạo thuộc như lòng bàn tay của hắn, xem ra đích thật rất có nghiên cứu.

- Nhưng Bích Khổ Long Ẩm này lại khác, trà này là ta vừa nghiên cứu chế ra gần đây, thuộc về loại trà xanh, độ ấm của nước phải trên trung đẳng một chút...Nếu quá thấp, trà vị không thể phát huy nguyên vẹn được, nhưng nếu quá cao, lá trà sẽ bị nhiệt độ cao làm phỏng xấu, hư mất phẩm sắc của trà còn không nói, trà vị cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nước dùng thì phải là sương sớm trên chè xuân bách hoa, như vậy mới có thể kích thích ra trà vị một cách nguyên vẹn. Mà khi uống, lại càng không được nhấp nhẹ, bởi vì hương vị của Bích Khổ Long Ẩm hơi nặng, hơn nữa chỗ khó được chính thức của nó, chính là hương trà nồng đậm đến mức tận cùng này. Một ngụm uống xuống, trên đầu lưỡi lưu lại đắng chát kịch liệt, nhưng trong mũi lại tràn đầy một cổ hương trà đẹp và tĩnh mịch đến cực điểm...Đây mới là cách chính xác để uống Bích Khổ Long Ẩm, cũng là nguyên nhân căn bản được mệnh danh là ' Long ẩm ', ha ha...

Lâm Dịch và Lâm Yến nghe xong, lập tức vẻ mặt đau khổ nói:

- Lão sư, vậy ngài không nói rõ ràng...

Lạp Cổ Kỳ lại lý lẽ hào hùng nói:

- Tiểu tử ngươi lên Thiên Giới, 300 năm không gặp ngươi, trừng phạt thoáng một chút cũng nên làm a? Tiểu nha đầu này rõ ràng sống ở thành phố Thiên Diệp, cũng không biết đến thăm lão đầu tử này, chút trừng phạt ấy có lẽ không có ý kiến gì a?

Lâm Dịch và Lâm Yến lập tức không còn lời nào để nói rồi.

Lạp Cổ Kỳ ha ha bật cười...Mấy trăm năm này, ngoại trừ gặp nhau với hảo hữu, đã rất lâu hắn không được vui vẻ như vậy, cười nói:

- Tốt rồi, hiện giờ lại nếm thử đi...Đợi khi trà nguội lại thì không dễ uống đâu.

Lâm Dịch và Lâm Yến do dự một chút, nhớ tới vị đắng chát kịch liệt kia, trong lòng lại có chút sợ hãi. Bất quá thấy biểu lộ của Lạp Cổ Kỳ khẳng định như vậy, cộng thêm vừa rồi hắn đã nuốt chừng một ly nên Lâm Dịch cắn răng một cái, uống nguyên một ngụm.

Mặc dù nóng, nhưng đối với những cường giả Tinh vị cảnh như Lâm Dịch mà nói, ngược lại không có gì đáng ngại cả. Đoán chừng trà này, cũng là để cho người như bọn hắn uống...Nếu đổi là người bình thường, chỉ sợ toàn bộ da trong miệng đã bị lột mất một tầng rồi.

Nước trà đắng chát chảy qua đầu lưỡi, vẫn khiến Lâm Dịch nhịn không được toàn thân run rẩy một chút, nhưng ngay sau đó, một cổ hương trà nồng đậm đến mức tận cùng lại từ ổ bụng xông thẳng vào khoang mũi, cái loại cảm giác thanh minh này, có thể nói là rất thoải mái.

- Trà ngon!

Nếu như lần đầu tiên nói ' trà ngon ' là gạt người thì...lần này lại là cam tâm tình nguyên. Tuy rằng cảm giác đắng chát trên bựa lưỡi vẫn không biến mất, nhưng cổ hương trà nồng đậm kia cũng không dứt, loại cảm giác trong dễ chịu mang theo thống khổ này, đích thật là khiến người có loại cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ.

Lâm Yến thấy ca ca cũng đã uống vào, sau khi cắn răng cũng uống một ngụm...Mỹ nhân làm động tác gì cũng đều động lòng người, động tác nuốt chừng này nếu so với lọa cảm giác hào phóng của Lâm Dịch và Lạp Cổ Kỳ thì nhã nhặn nhiều. Đương nhiên, sau khi uống xuống, cũng nhịn không được khen một tiếng trà ngon. Đương nhiên, cũng giống như Lâm Dịch, lần này chính là chân tâm thật ý.

Lạp Cổ Kỳ thấy hai người uống Bích Khổ Long Ẩm mà mình mới chế tạo, bật cười, nhìn về phía Lâm Dịch mở miệng hỏi:

- Ngươi xuống từ Thiên Giới lúc nào thế? Sao lại đột nhiên trở về thế.

Vấn đề này Lâm Dịch đã bị hỏi rất nhiều lần, lập tức nói:

- Đệ tử vừa trở về vào hôm kia, chỉ là trong lòng tưởng nhớ Linh Lung và Mộng nhi, cho nên muốn dẫn các nàng cùng lên Thiên Giới thôi.

Lạp Cổ Kỳ lập tức có chút kinh ngạc nói:

- Mang các nàng lên Thiên Giới? Cái này...Các nàng cũng đã đạt tới Đại tinh vị thượng giai sao?

Khó trách Lạp Cổ Kỳ cảm thấy kinh ngạc. Phải biết rằng, trên đại lục Bạch Đế còn chưa từng có tiền lệ người dưới Đại tinh vị thương giai tiến vào Thiên Giới...Hắn cũng không nhận ra Thủy Linh Lung và Thư Mộng đã đạt tới trình độ Đại tinh vị thượng gia

Lâm Dịch vừa cười vừa nói:

- Thiên Giới kỳ thật cũng cũng lợi hại như lão sư ngài tưởng tượng...Kỳ thật ở Thiên Giới cũng có được người bình thường, bất quá năng lượng ở Thiên Giới cực kỳ dày đặc, cho nên tu hành giống như làm chơi ăn thật, cơ hồ tất cả mọi người đều có thể đạt tới Tinh vị cảnh. Chỉ cần có người hộ tống tiến vào, chờ đến khi vào Thiên Giới, cũng không kém nhiều lắm với đại lục Bạch Đế.

Con mắt Lạp Cổ Kỳ lập tức có chút trợn to, thật lâu sau mới cảm thán nói:

- Không nghĩ tới ở Thiên Giới cũng có người bình thường...Ta còn tưởng rằng tất cả mọi người trên Thiên Giới ít nhất đều có thực lực ngoài Đại tinh vị chứ.

Lâm Dịch khẽ cười cười...Kỳ thật Tinh vị cảnh của đại lục Bạch Đế có cách nghĩ như Lạp Cổ Kỳ cũng không ít, dù biết có chỗ như vậy tồn tại, nhưng tới giờ cũng chỉ có người đi lên, nhưng không ai đi xuống, cho nên có suy đoán cũng là bình thường.

Lâm Dịch sau khi suy nghĩ một chút, sắc mặt thu liễm lại, sau đó mở miệng nói:

- Lão sư, có chuyện, đệ tử nghĩ phải nói rõ ràng với ngài.

Lạp Cổ Kỳ đang ngồi cảm thán thấy vẻ mặt Lâm Dịch nghiêm túc, sau khi có chút sửng sốt cũng trở nên nghiêm túc, khẽ gật đầu nói:

- Ngươi nói.

Lâm Dịch hít sâu một hơi nói:

- Đại lục Bạch Đế hiện giờ đang gặp phải nguy cơ lớn nhất từ khi thành hình đến nay.

Một câu của Lâm Dịch lập tức khiến sắc mặt Lạp Cổ Kỳ khẽ biến, trong mắt hiện lên một tia tinh mang sau đó khẽ cau mày:

- Có chuyện gì vậy?

Lúc này, Lâm Dịch nói chuyện sau khi mình trở về một lần cho Lạp Cổ Kỳ nghe.

- Cái gì? Tam đại truyền thừa và tổng bộ hoàng tộc đế quốc, thiếu chút nữa bị toàn diệt?

Lạp Cổ Kỳ cả kinh, lập tức đứng lên, trong giọng nói tràn đầy khó có thể tin.

Lâm Dịch khẽ gật đầu:

- Tuy rằng người của Thanh Long Bảo kia đã bị đệ tử bức đi, nhưng có thể đoán được...Không qua bao lâu nữa, bọn hắn nhất định sẽ trở lại.

Lạp Cổ Kỳ trợn tròn mắt, tin tức này khiến hắn nhất thời khó có thể tiếp nhận, sau khi tiêu hóa thật lâu, Lạp Cổ Kỳ mới ngơ ngác nói:

- Mục đích mà bọn hắn hủy diệt đại lục Bạch Đế là gì thế?

Lâm Dịch nghe vậy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Vấn đề này cũng chỉ có thể chờ sau khi đệ tử lên lại Thiên Giới mới có thể tra rõ ràng

Lạp Cổ Kỳ có chút thở dài một hơi, nhìn về phía Lâm Dịch nói:

- Vậy bây giờ ngươi có ý kiến gì không?

Lâm Dịch nhìn Lạp Cổ Kỳ nói:

- Về phía người của Thanh Long Bảo, lão sư có thể yên tâm, cái này cứ giao cho đệ tử là được, đệ tử tuyệt đối sẽ không để bọn hắn gây ra bất cứ chuyện gì đâu, mà đệ tử nói với lão sư chuyện này, cũng là vì nội đấu.

Lạp Cổ Kỳ có chút trầm ngâm một chút, lập tức khẽ gật đầu nói:

- Hoàng tộc và tam đại truyền thừa lần này đã bị đả kích nghiêm trọng như vậy, nếu tin tức này bị truyền ra ngoài...chỉ sợ sẽ khiến những tiểu tử đang âm thầm tích xúc lực lượng kia sẽ không an phận thủ thường.

Nói tới chỗ này, Lạp Cổ Kỳ khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa nói

- Chẳng lẽ loạn thế sắp xảy ra rồi sao?

Lâm Dịch cũng không dám ngắt lời, chỉ nói:

- Đệ tử nói với lão sư, chính là hy vọng lão sư có thể giúp Bạch gia vượt qua cửa ải khó khăn lần này...Lão sư với tư cách là hiệu trưởng của học viện Ngũ Hành nhiều năm, trên đại lục này cũng có không ít cường giả là đệ tử của ngài, nếu ngài chịu đứng ra, chắc hẳn sẽ khiến hoàng tộc có thêm trợ lực. Cộng thêm...người của tứ đại truyền thừa đến lúc đó đều sẽ đứng ra. Lúc này đây, tuy rằng tổng bộ đã bị phá hủy triệt để, nhưng Tứ đại truyền thừa vẫn còn rất nhiều cường giả đi chấp pháp bên ngoài mà tránh thoát khỏi đại nạn, cổ lực lượng này nếu tụ tập lại có lẽ đủ để đối phó với đám gia hỏa không yên phận kia rồi.

Lạp Cổ Kỳ khẽ gật đầu nói:

- Cái này ngươi yên tâm, ta sẽ hết sức.

Nói xong, có chút bận tâm nhìn Lâm Dịch nói:

- Ngược lại Thanh Long Bảo kia...Nghe ngươi nói, thực lực của Thanh Long Bảo chỉ sợ không nhỏ a? Ngươi có nắm chắc không?

Đến lúc này rồi, có xảy ra loạn thế hay không đã là thứ yếu, quan trọng nhất là...Đại lục Bạch Đế, đến cùng có thể tiếp tục tồn tại được không?

Lâm Dịch gật đầu cười nói:

- Thế lực của Thanh Long Bảo không nhỏ, nhưng cũng là ở Huyền Đông Thiên, mà vị trí bây giờ của chúng ta là Đông Nam Thiên. Hơn nữa, thế lực tương ứng của đại lục Bạch Đế cũng không phải nhỏ, cường long khó áp địa đầu xa, huống chi Bách Nguyên Tông cũng không phải chỉ là địa đầu xà. Đệ tử nghĩ, bọn hắn không thể nào thần không biết quỷ không hay lẻn vào thế được

Lạp Cổ Kỳ có chút thở dài một hơi, lập tức nói:

- Thật sự là không thể tưởng được, rõ ràng xảy ra chuyện này...

Nghĩ đến ba ngày trước, mình vẫn còn nghiên cứu trà mới của mình, nếu không có Lâm Dịch...không gian này lập tức biến thành không gian loạn lưu thì hậu quả đúng là không thể tưởng nổi.

Lập tức, Lâm Dịch và Lạp Cổ Kỳ thương lượng một chút vấn đề chi tiết...Lâm Yến biết rõ hai người đang nói chính sự nên ngược lại yên tĩnh đợi một bên, không nói gì thêm.

Hai người nói đến chiều, nhìn nhìn bầu trời, Lâm Dịch mới lên tiếng:

- Lão sư, vậy đệ tử xin cáo từ trước, tất cả đều nhờ vào ngài.

Lạp Cổ Kỳ khẽ gật đầu nói:

- Loạn thế cũng không phải thứ ta nguyện nhìn thấy...Ngươi ở Thiên Giới cũng phải cẩn thận, lần sau gặp mặt...Cũng không biết là lúc nào nữa.

Lâm Dịch vừa cười vừa nói:

- Ta nghĩ...Có lẽ không cần phải đợi 300 năm nữa a? Ha ha...Lão sư, hết thảy bảo trọng.

- Bảo trọng.

Lâm Yến cũng đứng lên, sau khi bắt chuyện với Lạp Cổ Kỳ, cùng Lâm Dịch hóa thành hai đạo lưu quang, biến mất không thấy gì nữa.

Lạp Cổ Kỳ nhìn hai người hoàn toàn biến mất, lập tức thở dài một hơi, nhìn thoáng qua chân trời...Đại lục Bạch Đế đến giờ đều an ổn để nhân loại sinh hoạt, cũng là vì nhân loại hợp thành một mạch, nếu quả thật xảy ra loạn thế, cường giả nhân loại tranh đấu nhau đến tử vọng, như vậy, nhưng ma thú kia nhất định phi thường cam tâm tình nguyện nhìn thấy.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lâm Dịch lại lo lắng sẽ xảy ra nội chiến. Trên thực tế, Bạch Đế đại lục do ai làm chủ, hắn tuyệt không quan tâm. Hắn quan tâm chính là...Ma thú, đối thủ cũ của cả nhân loại. Nếu nhân loại bạo phá đại chiến, số lượng cao thủ giảm mạnh...Vậy thì rất có thể sẽ trở về cục diện hơn sáu vạn năm trước, ma thú chiếm cứ toàn bộ thế giới. Lúc kia, nhân loại chắc chắn sẽ gặp phải khó khăn không thể tả.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ ở của mình, Lạp Cổ Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu:

- Mình quả thật đúng là mệnh lao lực trời sinh, mới yên ổn không được trăm năm đã phải bôn ba bốn phía rồi...

Nói xong, liền không quay đầu nhìn thêm chút nào nữa, hóa thành một đạo lưu quang, bay về phía trong học viện...Tuy rằng hắn đã không phải là hiệu trưởng nữa, nhưng chuyện như liên hệ đế quốc hắn vẫn có thể làm được. Loại chuyện này, hắn dù sao cũng phải thương lượng trước với người hoàng tộc đế quốc, sau đó lại bôn ba bốn phía, truyền đạt tin tức, nói rõ quan hệ lợi hại, khiến những người chuẩn bị rục rịch kia có thể an phận một chút.

Tạm biệt Lạp Cổ Kỳ, Lâm Dịch và Lâm Yến rời khỏi học viện, về tới phủ thống lĩnh. Ở trong sân bọn Kim Trĩ Hàn, Thủy Linh Lung và Thư Mộng đều đang ở đó. Tuy rằng cường giả Thánh cấp trên thực tế đã không cần ăn uống nữa, bất quá Kim Trĩ Hàn vẫn một mực sinh hoạt trong thế tục vẫn còn bảo trì thói quen một ngày ba bữa. Lúc hai người trở lại, đúng là lúc ăn cơm.

Nhìn thấy Lâm Dịch và Lâm Yến trở về, Kim Trĩ Hàn vội vàng chạy ra đón, mời hai người ngồi vào vị trí. Lâm Dịch cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt Thủy Linh Lung và Thư Mộng.

Thủy Linh Lung sắc mặt coi như bình tĩnh, nhưng sắc mặt Thư Mộng thoáng cái lại chìm xuống, thấy hai người ngồi vào vị trí, liền buông đũa xuống, đứng lên nói:

- Ta ăn no rồi.

Nói xong, rõ ràng cứ như vậy rời đi.

Cảnh này khiến Kim Trĩ Hàn và Lâm Yến ở một bên trong lúc nhất thời lập tức có chút sững sờ, ngơ ngác nhìn Lâm Dịch.

- Ca, ca khiến Thư Mộng tỷ tỷ tức giận?

Lâm Yến không xác định hỏi. Thư Mộng đã quen với nàng tử nhỏ, cho nên dù sau này gả cho Lâm Dịch, nhưng Lâm Yến vẫn dùng ' Thư Mộng tỷ tỷ ' để xưng hô nàng.

Trên mặt Lâm Dịch lộ ra một nụ cười khổ, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Được rồi, mọi người ăn cơm đi. Ta không muốn ăn, đi ra ngoài đi một chút.

Nói xong, vậy mà cũng quay người rời khỏi phòng.

Kim Trĩ Hàn và Lâm Yến ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng quăng ánh mắt về phía Thủy Linh Lung vẫn ở một bên không nhúc nhích.

Linh Lung nhìn thấy ánh mắt hiếu kì của hai người, bất đắc dĩ nhẹ thở dài.

- Các ngươi ăn đi, ta đi xem bọn hắn.

Nói xong cũng đứng dậy rời đi.

Nhất thời, trong phòng vừa rồi còn náo nhiệt giờ chỉ còn hai người Lâm Yến và Kim Trĩ Hàn.

- Yến nhi, cơm này có ăn không?

Kim Trĩ Hàn có chút không xác định hỏi. Dù sao hiện giờ Lâm Dịch xảy ra mâu thuẫn tình cảm, hắn không chắc Lâm Yến có còn lòng dạ nào để ăn không nữa.

- Làm gì vậy không ăn à?

Lâm Yến kỳ quái nói, nói xong gắp một miếng thức ăn, vừa nhai vừa nói:

- Yên tâm đi, tình cảm giữa Thư Mộng tỷ tỷ và ca ca tốt lắm, nhất định không có chuyện gì đâu.

Nghe thấy ngayLâm Yến cũng nói thế, Kim Trĩ Hàn tự nhiên không nói gì nữa, ngồi xuông ăn với Lâm Yến, thuận miệng hỏi hành trình hôm nay của đối phương luôn.

Tà dương như huyết, phi hà kim hồng sắc phủ cả nửa đường chân trời thành màu huyết sắc, tà dương chiếu rọi lên mặt mọi người bên dưới, dũng đều huyết hồng một mảnh.

Lâm Dịch nghe được tiếng bước chân từ sau lưng, không khỏi quay đầu lại, đúng là Thủy Linh Lung đi nhã nhặn đi tới.

- Linh Lung.

Lâm Dịch gọi một tiếng, thanh âm xen lẫn tiếng cười, dáng cười có vài phần xấu hổ.

Thủy Linh Lung nhìn hắn một cái, đi tới bên cạnh hắn. Nhìn thấy tia áy náy trong mắt Lâm Dịch, Thủy Linh Lung trầm mặc nửa ngày sau đó nhẹ thở dài. Ánh mắt nhìn Lâm Dịch đã khôi phục lại vẻ ôn nhu như trước như trước.

- Lần này muội muội vẫn chưa hết giận.

Thủy Linh Lung nhẹ mở miệng.

Lâm Dịch không khỏi quay đầu nhìn gian phòng Thư Mộng đi vào lúc trước, bất đắc dĩ khẽ cười một cái nói:

- Đây là do ta không đúng, Mộng nhi tức giận cũng rất bình thường.

Thủy Linh Lung tựa hồ hơi do dự một chút, bất quá vẫn cắn răng nói:

- Nếu như...Nếu như bảo chàng rời khỏi người kia ở Thiên Giới thì muội muội sẽ tha thứ cho chàng, liệu chàng có nguyện ý không?

Lâm Dịch nao nao, nhưng lập tức lại trầm mặc, thật lâu sau kiên định lắc đầu:

- Tuy rằng chuyện này là lỗi của ta, nhưng nếu chuyện đã xảy ra, ta sẽ không lựa chọn trốn tránh. Phỉ Nhi cũng giống như các nàng, hoặc là thời cơ nàng ở cùng ta không đúng lúc, nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng gì cả. Nói đúng ra thì nàng ấy cũng giống như nàng và Mộng nhi, đều là thê tử của ta cả. Xin lỗi, ta không thể rời khỏi nàng được.

Nói đến đây hắn dừng lại một chút, thấy sắc mặt Thủy Linh Lung có chút tái đi, trong mắt đã rưng rưng lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.