Bạch Lạc làm quân chủ đế quốc đương nhiệm, nhưng thực tế bối phận lại nhỏ hơn Bạch Tiếu Thiên vô số lần. Xưng một tiếng thái tổ gia gia đã là rất vô lễ. Bất quá nhiều thế hệ như vậy, nếu nhất định phải tính toán, cũng không biết phải gọi thế nào. Gọi tổ tiên? Hiển nhiên cũng là không thích hợp. Dù sao Bạch Tiếu Thiên vẫn còn sống.
Bạch Tiếu Thiên nghe vậy hơi thất thần, chợt gật đầu cười nói:
- Tiểu tử này không tệ.
Bạch Lạc nghe vậy lộ ra vài phần kinh ngạc, ánh mắt không khỏi hướng phía Lâm Dịch nhìn lại. Lấy thị lực của hắn, tự nhiên có thể nhìn ra thanh niên khuôn mặt ửng đỏ có chút xấu hổ đang tiếp nhận người chủ trì tán thưởng khích lệ, lập tức cũng lộ ra dáng tươi cười.
- Đúng rồi.
Bạch Tiếu Thiên đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nói với Bạch Lạc rằng:
- Ngươi đi tra người nhà của Lâm Dịch một chút. Tuy rằng ta tin tưởng hắn cũng không phải người truyền thừa cổ văn. Bất quá lại cũng có chút hiếu kỳ phụ mẫu của hắn là ai.
- Truyền thừa cổ văn?
Bạch Lạc thất thần, có chút không giải thích được hỏi:
- Điều này sao lại cùng cổ văn truyền thừa nhấc lên quan hệ?
Bạch Tiếu Thiên quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch đứng trên lôi đài nói:
- Bởi vì linh văn của hắn là Bạch Hổ linh văn.
- Bạch Hổ linh văn?
Bạch Lạc lộ ra biểu tình kinh ngạc. Đột nhiên tựa như có chút suy nghĩ gật đầu, không có nhắc lại.
Trên lôi đài màn giới thiệu vẫn đang duy trì liên tục.
- Phía dưới muốn giới thiệu vị đại nhân này, cũng là nhân vật cực kỳ nổi bật. Hắn ở tuổi 87 , cũng đã đạt được đẳng cấp Thánh Giai! Hắn chính là Thanh Y đại nhân đến từ địa vực thần bí nhất đại lục - cực bắc Băng Nguyên.
Người chủ trì lớn tiếng tuyên bố. Tràng diện nhất thời an tĩnh lại, ánh mắt mọi người cũng không nhịn được tập trung đến nam tử một bộ Thanh Y, người cũng như tên đứng bên cạnh người chủ trì trên lôi đài kia. Trên mặt hắn mang theo biểu tình đạm nhiên, bộ dáng tựa hồ không chút lưu ý xung quanh. Đột nhiên trên thính phòng nhất thời truyền đến từng đợt tiếng nghị luận ong ong...87 tuổi Thánh Giai! Chính là nhìn khắp cả đại lục cũng rất ít xuất hiện a.
- Thanh Y đại nhân số 42.
Người chủ trì lại nói. Trên Bạch Đế Đại Lục, chỉ cần thực lực được nhận thức, đều là lấy danh từ đại nhân để xưng hô. Do đó mặc dù người chủ trì làm người của hoàng tộc đế quốc, nhưng khi gọi Thanh Y, vẫn như cũ thêm hai chữ đại nhân ở phía sau, lộ vẻ tôn kính.
Ánh mắt Lâm Dịch không khỏi di động đến trên người hắn. Lúc này, bóng ma thanh niên lạnh lùng tạo thành trong lòng Lâm Dịch đã dần dần nhạt đi. Bởi vì Lâm Dịch nghĩ thông suốt một việc - đó chính là hắn còn trẻ! Tuổi còn trẻ chính là tiền vốn lớn nhất của hắn!
Có thể đối với Thánh Giai mà nói, thời gian đã không có ý nghĩa gì. Nhưng mà tiềm lực của một người cũng không phải nhìn ở sau khi trở thành Thánh Giai, mà là nhìn trước khi trở thành Thánh Giai.
Chính như lời người chủ trì vừa rồi giới thiệu hắn. Hiện tại hắn mới chỉ 22 tuổi! Nhưng hắn đã là chiến sĩ Bát Môn đỉnh phong, Dị Năng Giả Bát cấp đỉnh phong! Càng có ưu thế hơn nữa đó là lĩnh vực được thượng thiên hậu đãi. Cái hắn cần chỉ là thời gian mà thôi!
Bình thường nhìn không ra, nhưng Lâm Dịch cũng là có ngạo khí mà cường giả có. Chỉ là bởi vì tính tình hắn tương đối ôn hòa, không dễ dàng nổi giận, do đó khiến người ta có cảm giác hắn giống như một ông ba phải.
Suy nghĩ một chút, kỳ thực những chuyện Lâm Dịch trải qua mấy năm nay đều cho thấy tính cách của hắn cũng không vô hại giống như vẻ bề ngoài. Từ trong Cấm Địa Sâm Lâm nộ sát mấy trăm người, đến Thiên Thượng Nhân Gian đánh chết Bạch Lực. Từ Mạn Vân Phong nộ sát người của học viện Dị Năng, đến sau này cắt lưỡi của người lữ hành kia. Tất cả đều chứng minh, tính cách của Lâm Dịch kỳ thực rất kiên cường. Hắn không giận thì thôi, nhưng nếu đã giận, liền tất sẽ có người phải trả giá đắt!
Mà lúc này Lâm Dịch đã nổi giận rồi. Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, hắn đã hoàn toàn lý giải được, lúc trước khí thế cảm giác được trên người thanh niên lạnh lùng là do đối phương cố ý làm ra! Hay nói một câu khác chính là đối phương cố ý ức hiếp hắn!
Tuy rằng nguyên nhân hắn không phải rất rõ ràng, nhưng nghĩ thông suốt mọi chuyện, sau đó lại ngẫm lại tâm tình của mình vừa rồi, Lâm Dịch cũng không nhịn được kinh hãi ứa mồ hôi lạnh! Cường giả quan trọng nhất là gì? Không phải làm sao để lực lượng cường đại, cũng không phải thiên tư hay ngộ tính xuất sắc thế nào. Quan trọng nhất là một trái tim kiên định.
Thử nghĩ, nếu như ngay cả tâm của mình cũng không đủ kiên định, như vậy hắn thực xứng với xưng hào cường giả này sao? Huống hồ, cái gọi là thiên tư và ngộ tính đều là thành lập trên lòng tự tin cường đại của mình. Nếu như ngay cả tâm linh đều bị một tầng bóng ma bao phủ, như vậy thiên tư cao tới đâu, ngộ tính có mạnh thế nào cũng không còn chút tác dụng.
Đây là - bản tâm!
Mục đích của thanh niên lạnh lùng kia đã quá rõ ràng. Hắn chính là muốn phá hủy bản tâm của Lâm Dịch đem tiềm lực phát triển của hắn bóp chết! Điều này làm cho Lâm Dịch không thể không giận? Hắn tự vấn cùng thanh niên lạnh lùng không oán không cừu, nhưng đối phương vì sao muốn dùng thủ đoạn tàn khốc như vậy đối phó với mình? Lâm Dịch đang phẫn nộ, đồng thời lại nhịn không được sản sinh nghi hoặc.
Lập tức, ánh mắt Lâm Dịch không khỏi hướng phía thanh niên lạnh lùng kia nhìn lại. Chỉ là lần này, trong ánh mắt không còn có khiếp đảm! Mà là biến thành một tia giận dữ và lạnh lùng.
An Cách Tư tóc hồng một mực chú ý Lâm Dịch. Khi thấy ánh mắt Lâm Dịch lộ ra biểu tình như vậy nhìn Bố Lan Đặc, cho dù là hắn cũng nhịn không được lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng mà đột nhiên lại biến thành nụ cười xấu xa tràn đầy mong chờ.
Hắn nhẹ nhàng đụng lên người Bố Lan Đặc, khiến đối phương nhíu mày nhìn hắn.
- Hắc, xem ra khí thế của ngươi còn chưa đủ. Tiểu tử kia đã hoàn toàn không có việc gì rồi.
Nói xong, hướng phía Lâm Dịch chỉ chỉ.
Bố Lan Đặc hơi nhíu mày, chợt hướng phía Lâm Dịch nhìn lại. Chỉ thấy đối phương đang nhìn thẳng về mình. Khi thấy thần sắc trong mắt Lâm Dịch, biểu tình Bố Lan Đặc cũng lộ ra một tia kinh ngạc, đột nhiên, trong mắt hiên lên một tia quang mang âm lãnh.
Chỉ liếc mắt nhìn đối phương, sau đó liền dời đi.
- Thế nào? Hắc hắc, có chút lo lắng rồi chứ?
An Cách Tư tóc hồng khóe miệng mang theo một tia dáng tươi cười nghiền ngẫm. Bố Lan Đặc hừ lạnh một tiếng, không nói gì. Mà An Cách Tư thì tự nghĩ tự cười hắc hắc nói:
- Bất quá tiểu tử này thật là không tệ a. Ta phỏng chừng, chính là bởi vì lời nói vừa rồi của người chủ trì đả thông cho hắn, kích khởi phần ngạo cốt thiếu niên trong lòng hắn, mới phản ứng lại đi? Ai, tuổi còn trẻ quả nhiên là tốt a!
Ngữ khí An Cách Tư tựa hồ rất thất vọng, nhưng biểu tình trên mặt lại là cười tủm tỉm, không hề để ý đồng bạn bên cạnh sắc mặt càng lúc càng kém.
Thần sắc Bố Lan Đặc tuy rằng vẫn lạnh lùng. Nhưng từ giữa trán đã nhìn ra vài phần tức giận.