Chung Cực Truyền Thừa

Chương 702: Chương 702: Trị liệu.




Lan Kinh Vương chỉ cảm thấy một lực lượng bàng bạc dâng trào trong cơ thể của mình, càng thần kỳ là, cổ lực lượng kia, lại ẩn chứa năng lượng chữa trị cường đại, hắn làm sao không biết đối phương đang chữa trị cho mình chứ? Trong mắt hiện ra một tia cảm kích, lập tức nhắm hai mắt lại, cũng nhắc tới mình có thể vận dụng lực lượng chữa trị thân thể hay không.

Lâm Dịch cảm thấy một cổ hấp lực khổng lồ từ trong người của đối phương truyền tới, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhưng trong tay trái có một tia ánh sáng bạc lóe lên, xuất hiện một khỏa nội đan yêu thú Thủy thuộc tính lục giai, nuốt vào trong miệng.

Linh lực nổ tung trong bụng, thần sắc của hắn mới hồng nhuận hơn một chút, hai mắt nhắm lại, chữa trị thân thể cho đối phương.

Tổn thương của Lan Kinh Vương quá nặng nề, nhất thời vô ý, bị bảo vật của Kim Bằng Vương tập kích, trong đại não xuất hiện vẻ hoảng hốt trong nháy mắt, cho nên Kim Bằng Vương thừa cơ đánh hắn trọng thương, sau đó đối chiến lần thứ hai với Kim Bằng Vương, bởi vì vận dụng lực lượng toàn thân bắn ra quả cầu năng lượng, thương thế vốn rất nặng, đã biến thành nặng hơn, cũng nhờ có Hổ Thần Quyết của Lâm Dịch vô cùng thần diệu, mà bản thân Lan Kinh Vương lại là thần thú loài hổ, cho nên Lâm Dịch mới có thể cứu hắn, bằng không cũng không dễ dàng và thuận lợi như thế này.

Thời gian trôi qua, trong lúc chữa thương cho Lan Kinh Vương, càng trôi qua chậm chạp...

Trên mặt biển, tất cả yêu thú đang chờ đợi trong lo lắng, khoảng cách uy áp khổng lồ kia trôi qua lần cuối, đã được ba tiếng đồng hồ rồi, nhưng lại không có chút động tĩnh nào truyền ra. Điều này làm cho tất cả yêu thú thuộc hạ hai phe sinh ra cảm giác bất an.

- Thổ Ti, đại vương đã đi lâu như vậy...Có thể xảy ra chuyện gì hay không?

Một âm thanh mang theo lo lắng từ trong trận doanh của Lan Kinh Vương truyền ra, nói chuyện, chính là một trong hai gã yêu thú đứng bên cạnh Lan Kinh Vương lúc còn chưa đi giao chiến với Kim Bằng Vương.

Đây là một yêu thú thân người đầu sói, trong đôi mắt sói bắn ra hào quang âm lãnh, trong giọng nói mang theo chút lo lắng.

Người đầu sói này rõ ràng có chút khác biệt với Lâm Dịch khi hắn gia trì chiến văn. Tuy cũng là thân người, nhưng tứ chi của chắn vẫn còn mang theo móng vuốt bén nhọn, có thể nhìn ra hắn chưa gia trì chiến văn, toàn thân của hắn vẫn còn bộ lông màu xanh da trời bao trùm, ở mông vẫn còn cái đuôi dài đầy lông.

Nếu Lâm Dịch nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ lập tức có thể nhận ra, người đầu sói này, cực kỳ giống với con yêu thú thần bí đánh lén hắn trong đầm nước ở bên dưới Hổ Thần Cư trước khi hắn truyền tống đi.

- Chắc có lẽ không đâu!

Đứng ở bên cạnh người đầu sói, cũng là một con yêu thú có tướng mạo cực kỳ cổ quái, tỉ lệ thân thể không kém nhân loại bao nhiêu, chỉ là cực kỳ khôi ngô, nhưng cái mũi trụi lũi, trên mặt chỉ lộ ra cái miệng, cũng không biết lỗ tai và con mắt ở nơi nào.

Tuy Lan Kinh Vương là một trong những Vương giả, tính cách vô cùng cuồng bạo, nhưng hắn đối đãi với huynh đệ và thủ hạ rất tốt, nếu không, hắn cũng không sợ hãi khi chiến đấu với Kim Bằng Vương, sẽ lan tới gần những yêu thú lục giai này, mà buông tha cho địa phương có ưu thế rõ ràng.

Cũng bởi vì như thế, cho nên thủ hạ yêu thú của hắn rất trung thành và tận tâm, hiện giờ thấy Lan Kinh Vương thời gian dài như vậy mà chưa có trở lại, hơn nữa phía trên cũng không có động tĩnh gì cả, trong nội tâm của bọn họ vô cùng lo lắng.

- Nếu không, chúng ta đi lên xem một chút nhé?

Trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc người đầu sói kia đưa ra đề nghị của mình.

Thổ Ti cũng trầm mặc nửa ngày, lắc lư cái đầu, nhưng không biết mắt mũi của hắn nằm ở nơi nào, nhưng vẫn có thể nhận ra hắn đang đo dự không quyết.

- Chờ thêm một lát đi.

Nghe thấy Thổ Ti nói như vậy, người đầu sói kia cũng không có nói chuyện, ngẩng đầu nhìn lên không trung, trong mắt không che dấu được vẻ bận tâm của hắn, mà đám thủ hạ của Lan Kinh Vương đứng phía sau hắn, hiển nhiên cũng có bộ dạng vô cùng lo lắng.

Đứng ở phía đối diện của bọn họ, chính là người của Kim Bằng Vương, hoàn òoàn không có chút bận tâm nào với Kim Bằng Vương cả.

Đương nhiên, chính thức lo lắng cho Kim Bằng Vương, cung chỉ có những thủ hạ tâm phúc của hắn mà thôi.

Thử nghĩ, nếu có ý đồ khác tới đây, cho dù là cái gì...Cho dù là vì linh mạch Thượng Cổ, đối phương cũng không cần cứu mình.

Dù sao, chính mình chết, với thực lực điều khiển Hắc Viêm Long của hắn, chẳng lẽ còn người nào có thể tranh chấp với hắn ở chung quanh đây sao?

Huống hồ, nếu ôm ý đồ khác tới đây, càng không khả năng đơn giản thừa nhận mình từ Thiên Giới mà đến.

Phải biết rằng, nơi này là Luyện Yêu Sơn của yêu thú, cũng giống như người ở Thiên Giới có thể nói là tử địch.

Thấy đối phương thẳng thắn thành khẩn thừa nhận mình, mà bản thân mình hoài nghi mục đích tương trợ của đối phương, tính cách ngay thẳng của Lan Kinh Vương cảm thấy xấu hổ, vội vàng bắt lấy đối phương, xấu hổ nói:

- Xấu hổ xấu hổ, Lâm huynh đệ nói rất phải, kể từ hôm nay, nếu Lâm huynh đệ không chê, chúng ta là huynh đệ với nhau nhé.

Trên mặt của Lâm Dịch cười cười, sau đó có chút cung kính khẽ khom người, nói:

- Đại ca!

Lan Kinh Vương vui mừng ra mặt, cười ha ha, trong nháy mắt đã không còn quan tâm tới chuyện khác, cầm tay Lâm Dịch, nói:

- Hảo huynh đệ, hảo huynh đệ! Ha ha...Đi, trước tiên đi gặp các con của đại ca, ta còn mang ngươi đi xem động phủ của đại ca.

Lâm Dịch thấy đối phương hào sảng, nhưng cũng lộ ra nét mặt vui mừng...Tuy hắn có công lợi tâm, nhưng hiệu quả và lợi ích so với việc tương giao với đối phương, mục đích đã thành, thực sự an quyết tâm tiến vào, liền gật đầu.

Vì vậy, hai người từ trên không hạ xuống.

Trên mặt biển, tất cả mọi người đều khó dằn nổi, phía trên, ban ngày không có động tĩnh, tất cả mọi người vội vàng xao động không chịu nổi.

Người đầu sói cắn răng, ngẩng đầu nhìn lên không trung, càng vội vàng xao động, sau đó nói:

- Ta đi lên xem một chút.

Nói xong, cũng không đợi Thổ Ti nói gì, cứ như vậy hóa thành một đạo lưu quang, bay lên không trung.

Thổ Ti cũng vô cùng nóng ruột, thấy đối phương bay lên, do dự một chút, cũng cắn răng một cái, bay lên theo.

Mà những yêu thú khác thấy có người dẫn đầu, lập tức bay lên không trung, muốn xem xem đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà, còn chưa bay lên trăm mét giữa không trung, tất cả mọi người dừng bước lại, trên không trung, có hai người hạ xuống.

Người đầu sói tập trung nhìn lại, lập tức lộ ra thần sắc vui mừng:

- Đại Vương!

Gọi xong, lập tức hóa thành một đạo lưu quang, cung kính cúi người chào.

Lan Kinh Vương nhìn thấy rõ ràng thần sắc vui mừng và lo lắng của người đầu sói, trong lòng âm thầm cảm động...Ngươi là thế giới của ta, có thể có huynh đệ như vậy, đúng là làm cho người ta cảm động.

Nhưng Lan Kinh Vương không có biểu đạt tình cảm của mình, cười ha ha vỗ vỗ bả vai của đối phương, quay đầu nói với Lâm Dịch:

- Ha ha, đây là đệ nhất hãn tướng của đại ca, tên là Lang Đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.