- Ha ha, Lạp Cổ Kỳ, đã lâu không gặp.
Thanh âm vẫn ôn hòa như cũ, trên mặt Lạp Cổ Kỳ lộ ra biểu lộ tôn kính, có chút khom người:
- Bệ hạ.
Chủ nhân của thanh âm ôn hòa, đúng là thanh niên mà ngày đó Lâm Dịch đánh xong một trận với Bạch Diệp, Lạp Cổ Kỳ từng tìm qua -- Đương kim Đế vương của Bạch Đế đế quốc -- Bạch Lạc. Nghe được xưng hô của Lạp Cổ Kỳ, trên khuôn mặt chữ quốc uy nghiêm của Bạch Lạc Uy lộ ra vẻ bất đắc dĩ:
- Tiểu tử ngươi... Ai, được rồi, lần này tìm ta lại có chuyện gì?
Lạp Cổ Kỳ cung kính khom người nói:
- Thiên Diệp thành Vũ Môn môn chủ Bạch Diệp, hư hư thực thực có giao dịch với tổ chức Thiên Sát.
- Ah?
Thanh niên lập tức khẽ nhíu mày:
- Tin tức có thể tin được không?
Lạp Cổ Kỳ cung kính nói:
- Mặc dù không có chứng cớ xác thật, nhưng lần này Lâm Dịch về nhà nghỉ ngơi, trên đường quay về học viện lại bị người của Thiên Sát phục kích. Lâm Dịch xưa nay cũng không có cừu gia, cừu gia duy nhất cũng chính là Bạch Diệp... Cho nên hạ thần lớn mật phân tích, người có năng lực thỉnh động Thiên Sát và muốn diệt trừ Lâm Dịch cũng chỉ có Bạch Diệp thôi.
Trên mặt Bạch Lạc lập tức lộ ra biểu lộ trầm tư, thật lâu về sau, nhíu mày nói:
- Nói vậy là không có chứng cớ xác thật rồi...
Lạp Cổ Kỳ khom người nói:
- Đúng vậy!
Bạch Lạc khẽ gật đầu một cái, bộ dạng như có điều suy nghĩ, sau đó mới mở miệng nói:
- Ân, ta đã biết, còn chuyện gì khác không?
Lạp Cổ Kỳ lắc đầu:
- Đã không có.
Bạch Lạc nhẹ gật đầu, chợt mỉm cười sau đó nói:
- Tiếp qua mấy tháng nữa chính là Vô Song Hội mười năm một lần rồi, Ngươi không có ý định để chàng trai gọi là Lâm Dịch kia tham gia sao? Ta đối với hắn cảm thấy rất có hứng thú đấy.
Lạp Cổ Kỳ nghe vậy cung kính gật đầu nói:
- Nếu bệ hạ đã khâm điểm rồi, hạ thần sẽ thông báo cho Lâm Dịch.
Bạch Lạc nghe vậy sững sờ, chợt lộ ra vẻ cười khổ lắc đầu, cười mắng:
- Tiểu tử ngươi... Tốt rồi, nếu như không có chuyện gì khác thì ta đi đây.
Lạp Cổ Kỳ cung kính khom người nói:
- Cung kính tiễn bệ hạ.
Bạch Lạc lại lần nữa bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, cửa không gian truyền tống sau khi chấn động một hồi, hình ảnh của Bạch Lạ liền biến mất, Lạp Cổ Kỳ cũng chậm rãi thu hồi tay phải, hoàng sắc quang mang ttrên người dần biến mất, tia sáng gai bạc trắng của cửa không gian truyền tống cũng như phai màu biến mất. Trong ám các, chỉ còn lại quang mang nhu hòa của đèn năng lượng, trên mặt Lạp Cổ Kỳ lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ, sau đó lại nhẹ cười khẽ, quay người ra khỏi ám các.
Lâm Dịch sau đi đi ra khỏi văn phòng Lạp Cổ Kỳ liền trực tiếp về căn phòng của Thủy Linh Lung, hiện giờ đã là buổi chiều, nhưng Thủy Linh Lung cũng không ở nhà. Lâm Dịch đứng trước cửa ra vào trên mặt lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, trong nội tâm lại không ngừng oán trách: Thật sự keo kiệt... Trường học rõ ràng vẫn còn phòng trống... " Lâm Dịch căn bản cũng không nghĩ tới cách làm của Lạp Cổ Kỳ thật ra là muốn tác hợp cho hắn và Thủy Linh Lung, không có giải thích nào hợp lý hơn, liền cũng chỉ có thể oán trách Lạp Cổ Kỳ keo kiệt thôi.
Lấy ra cái chìa khóa mở cửa, Lâm Dịch liền đi vào.
Hoàn cảnh bài trí bốn phía cũng không khác gì so với lúc trước Lâm Dịch thấy, trong góc phòng khách, Lâm Dịch thấy tấm đệm cũng được xếp chỉnh tề, nghĩ đến mình đã hơn nửa năm chưa từng ở chỗ này, Lâm Dịch không khỏi đi đến trước chăn đệm, bắt lại hít hà.
- Ân?
Một mùi tươi mát từ trong đệm chăn truyền ra. Cái này khiến Lâm Dịch sững sờ... Tấm đệm hơn nửa năm chưa đụng qua, rõ ràng lại không có mùi nấm mốc? Lại hít một hơi, Lâm Dịch có thể để xác định cái này mới được giặt rửa qua không lâu, lập tức trong nội tâm dâng lên một cổ ôn hòa. Trong phòng chỉnh có hắn và Thủy Linh Lung ở, cái đệm chăn này không phải Thủy Linh Lung giặt rửa thì còn là ai chứ? Trên mặt không khỏi lộ ra dáng tươi cười, loại cảm giác được người quan tâm này... Thật tốt.
Lại dạo qua một vòng trong phòng, đi đến bệ cửa sổ, ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời đã về tây, tính toán thời gian, Thủy Linh Lung không bao lâu nữa sẽ trở về rồi.
- Lão sư khẳng định còn không biết ta đã trở về... Không bằng làm cho nàng một bữa cơm, cho nàng một kinh hỉ?
Lâm Dịch đột nhiên con mắt sáng ngời, khóe miệng không khỏi lộ ra dáng cười.
Nghĩ đến liền làm, Lâm Dịch liền đi tới phòng bếp, mở chạm thức ăn ra xem xét, bên trong còn có rất nhiều đồ ăn, đủ để làm một bữa tối phong phú rồi, lập tức xắn tay áo lên, bắt đầu bận rộn.
Thời gian trôi qua, Lâm Dịch bận rộn trong phòng bếp và phòng khách, đã tới buổi chiều muộn, thời gian còn không nhiều, bất quá tốc độ của Lâm Dịch lại cũng không chậm, sau khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, Lâm Dịch đã làm xong bữa tối, trên bàn cơm ở phòng khách, bày đầy một bàn thức ăn phong phú.
Tùy ý ném tạp dề qua một bên, Lâm Dịch liền im im lặng lặng chờ đợi.
- Linh Lung, Linh Lung...
Dưới lầu ký túc xá Thủy hệ, Thủy Linh Lung vừa mới tan tầm đi xuống từ trên lầu, liền nghe được hai tiếng kêu gọi. Bước chân không khỏi chậm lại, nghi hoặc quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một thân ảnh thon dài đang từ từ chạy xuống cầu thang, vừa chạy vừa phất tay về phía Thủy Linh Lung, sau khi thấy rõ bộ dạng người này, Thủy Linh Lung không khỏi có chút nhíu nhíu mày.
Bất quá chỉ sau chốc lát, người nọ đã không kịp thở chạy tới trước mặt Thủy Linh Lung, Thủy Linh Lung nhẹ nhàng nhăn đôi mi thanh tú, nhưng vẫn mở miệng hỏi:
- Địch Lợi Tư lão sư, có chuyện gì sao?
Được xưng là Địch Lợi Tư lão sư, là một gã thanh niên tướng mạo có chút anh tuấn, hai tay của hắn chống hai đầu gối, mang trên mặt dáng tươi cười, bộ dáng không kịp thở. Nghe được câu hỏi của Thủy Linh Lung, thanh niên kia lại thở dốc vài cái, sau đó mới hít sâu một hơi, ngồi thẳng lên, chà xát tay cười nói:
- Linh Lung... Ngươi xem, hiện giờ đã trễ như vậy... Trở về nấu cơm thật sự có chút phiền phức, không bằng cho phép ta làm chủ, mời nàng ăn bữa cơm tối được không? Nghe nói khu ẩm thực của học viện lại mở một tiệm mới, chuyên làm ẩm thực ở phía nam, danh tiếng coi như không tệ, sao hả?
Nói xong, trong mắt lộ ra biểu lộ chờ mong .
Lông mày Thủy Linh Lung có chút nhăn lại, sau đó nói:
- Thực xin lỗi, thỉnh ngươi về sau gọi ta là Thủy Linh Lung hoặc là Thủy Linh Lung lão sư, ngươi xưng hô như vậy khiến ta rất khó xử. Còn nữa, cám ơn hảo ý của ngươi, bất quá ta vẫn muốn về nhà ăn..
Nói xong khẽ gật đầu một cái với Địch Lợi Tư, liền lướt qua hắn.
Sắc mặt Địch Lợi Tư lập tức biến đổi, ánh mắt lộ ra một vòng tức giận, nhưng lập tức bị hắn che dấu lại, chợt vài bước đuổi theo Thủy Linh Lung nói:
- Cũng đã trễ như vậy, nấu cơm thật sự vô cùng phiền toái... Cứ để ta mời một bữa đi!
Nhưng lần này Thủy Linh Lung lại không thèm để ý tới hắn nữa, tiếp tục đi đến phía trước, thanh niên kia cuối cùng có chút nóng nảy, tay phải trực tiếp kéo đầu ngón tay Thủy Linh Lung lại.