Chung Cực Truyền Thừa

Chương 502: Chương 502: Trốn.




Lâm Cường căn bản không biết Lâm Dịch sớm đã tới bên cạnh mẫu thân mà hắn ngày đêm mong nhớ.

-...Sau đó thì đến nơi đây.

Lâm Dịch dùng hai tiếng đồng hồ kể lại sơ lược toàn bộ những sinh hoạt của mình từ nhỏ tới lớn với mẫu thân và bà ngoại. Đương nhiên chỉ là sơ qua...Nếu như nói kỹ càng chỉ sợ nói cả năm cũng không hết.

Vân Băng nghe vậy đau lòng vuốt ve đầu Lâm Dịch...mà dường như Lâm Dịch cũng cực kỳ hưởng thụ mẫu thân vuốt ve, hai mắt híp lại không nói gì.

Vân Băng thật không ngờ Lâm Dịch phải trải qua nhiều gian khổ như vậy mới đi tới ngày hôm nay. Trong lòng nàng có chút đau đồng thời lại âm thầm cảm thấy kiêu ngạo vì con mình.

Võ giả Đại tinh vị sơ giai hai mươi chín tuổi. Trong đám dị năng lĩnh vực giả tinh vị thượng giai ở đại lục chỉ sợ là đệ nhất nhân. Có một nhi tử như vậy, Vân Băng còn cầu mong gì hơn?

Đại trưởng lão Thủy hệ đồng dạng có chút cảm khái...chuyện tình Lâm Dịch ba tuổi thức tỉnh dị năng cùng chiến văn nàng biết rất rõ. Mà về sau Lâm Dịch còn có thể đạt tới trình độ như hiện giờ cũng khiến người khác không nhịn được phải sợ hãi thán phục.

Mãi lâu sau, dường như Lâm Dịch mới nhớ chuyện gì đó, hắn đứng đối diện Vân Băng nói:

- Mẫu thân, chúng ta mau ly khai khỏi đây thôi.

Bởi vì vừa rồi gặp lại mẫu thân quá mức kích động làm cho hắn quên mất Y Tây Đa đang bị hôn mê ở tầng dưới. Năng lượng duy trì chỉ đủ ba tiếng đồng hồ, hiện giờ đã qua hơn hai tiếng, nếu như hắn tỉnh lại...chỉ sợ mẫu thân và chính mình muốn rời đi cũng không dễ dàng.

- Ly khai?

Vân Băng có chút sững sờ, nàng lập tức hướng ánh mắt nhìn sang Đại trưởng lão Thủy hệ ở bên cạnh.

Đại trưởng lão Thủy hệ lộ vẻ do dự trên mặt. Một bên là Cổ Năng, một bên là con gái...nàng phải lựa chọn thế nào?

Lâm Dịch cũng nhìn ra điểm mấu chốt hiện giờ chính là bà ngoại. Hắn nhìn sang Đại trưởng lão Thủy hệ, hơi khẽ cúi đầu chậm rãi nói:

- Bà ngoại...xin cho phép Dịch nhi đưa mẫu thân rời khỏi đây. Mấy năm nay phụ thân vì nguyên nhân mẫu thân mà ngày ngày say rượu, uể oải không có tinh thần. Yến nhi càng chưa được nhìn thấy mặt mẫu thân...đã qua ba mươi năm. Có lẽ đối với các người chỉ trong nháy mắt thế nhưng đối với cả nhà Dịch nhi mà nói thì dài dằng dặc...hy vọng bà ngoại có thể thành toàn.

Nói xong, hắn quỳ mạnh xuống mặt đất, đầu cúi thấp trước mặt Đại trưởng lão Thủy hệ.

Đại trưởng lão Thủy hệ chấn động, trên mặt lại hiện lên thần sắc do dự.

Vân Băng ở bên cạnh cũng gần như cầu khẩn nhìn mẫu thân, nàng vô thanh vô tức quỳ rạp xuống bên cạnh Lâm Dịch, có chút cúi đầu.

Đại trưởng lão Thủy hệ nhìn con gái và ngoại tôn quỳ trước mặt mình...trong nội tâm nàng vô cùng do dự. Nhìn vẻ mặt kiên quyết và trầm mặc của ngoại tôn, nhìn ánh mắt cầu khẩn cùng gương mặt tiều tụy của con gái...Rốt cục Đại trưởng lão Thủy hệ khẽ thở dài một cái, một tia sáng bạc lướt qua trên tay liền xuất hiện một khối thất thải tinh thể, bộ dáng của nó giống như khối tinh thể Khắc Lôi Tư lấy ra lúc trước.

Nàng đưa tinh thể tới trước mặt Lâm Dịch. Lâm Dịch lập tức ngẩng đầu, cảm kích nhìn về phía Đại trưởng lão Thủy hệ.

Đại trưởng lão Thủy hệ hít sâu một hơi, trên mặt lộ vẻ tươi cười ôn nhủ:

- Dịch nhi...mẹ của con có thể có nhi tử như con thật là sự may mắn của nàng. Mà ta...cũng vì có ngoại tôn như con mà cảm thấy tự hào. Hi vọng con đừng trách bà ngoại...bà ngoại cũng có nỗi khổ tâm riêng. Hiện giờ các ngươi ly khai, tốt nhất không nên đi xuống phía dưới. Để phòng bị mẹ con chốn đi, mỗi một tầng đều có mấy cường giả cảnh giới Tinh vị cảnh tu hành, tuy thực lực của con không cần e ngại thế nhưng một khi bắt đầu đại chiến sẽ kinh động tới những Đại trưởng lão khác trong tháp. Bọn họ đều có cảnh giới Đại tinh vị thượng giai, con không phải đối thủ của bọn họ. Con đi ra ngoài hãy đi vòng qua cái hành lang này tới cuối cùng sẽ thấy một bậc thang...đi lên trên đó và ra khỏi tầng thứ tám. Trên tầng thứ tám có cửa sổ, đưa mẹ của con rời khỏi đây...Lực lượng trên người nàng đã bị phong ấn, phương pháp phá phong ấn duy nhất cũng chỉ có dùng lực lượng cường đại mạnh mẽ bài trừ. Tuy rằng ta có thể làm được thế nhưng thời gian không cho phép...Ta chờ con về sau đạt tới cảnh giới Đại tinh vị thượng giai để cởi bỏ phong ấn cho mẹ con.

Thần sắc Lâm Dịch kích động, hai tay run rẩy tiếp nhận tinh thạch thất thải trong tay Đại trưởng lão Thủy hệ, sau khi hít sâu một hơi cung kính nói:

- Cảm ơn bà ngoại đã thành toàn.

Đại trưởng lão Thủy hệ lắc đầu, ôn nhu cười nói:

- Tốt, nhanh chóng rời khỏi đây...Nếu ngày sau có cơ hội ta sẽ đi tìm các ngươi.

- Mẫu thân...

Đột nhiên Vân Băng nhào vào lòng Đại trưởng lão Thủy hệ, tiếng khóc nức nở vang lên...nàng làm sao không biết những năm nay mẫu thân chiếu cố chính mình vất vả như thế nào? Cho dù đây là Cổ Năng, tuy rằng mẫu thân là Đại trưởng lão Thủy hệ thế nhưng vẫn chỉ là Đại trưởng lão Thủy hệ mà thôi. Nàng không cách nào giúp con gái chạy ra ngoài, cũng chỉ có dùng phương thức của chính mình để bảo toàn con gái.

Đại trưởng lão Thủy hệ vỗ nhè nhẹ tấm lưng gầy gò của Vân Băng, hốc mắt cũng ướt át. Nàng hít sâu một hơ rồi cười nói:

- Được rồi, không còn thời gian nữa, các ngươi mau đi.

Vân Băng rời khỏi ngực của Đại trưởng lão Thủy hệ, nàng nhìn thật sâu Đại trưởng lão Thủy hệ lần cuối. Nước mắt lã chã...cuối cùng hít sâu một hơi, cắn mạnh vào môi, cố gắng không để chính mình khóc thành tiếng nói:

- Mẫu thân,...bảo trọng.

Nói xong liền mở cửa đi ra ngoài. Mà Lâm Dịch cũng nhìn bà ngoại thật sâu, khom lưng chào nói:

- Bà ngoại, mong bà bảo trọng. Có cơ hội, Dịch nhi sẽ tới thăm bà.

Đại trưởng lão Thủy hệ gật đầu cười, Lâm Dịch liền rời khỏi phòng đi nhanh, thẳng cho tới khi bước chân hai người vang ở phía xa, Đại trưởng lão vẫn đứng nguyên tai chỗ...thân hình thoáng già nua thêm vài phần. Nàng đứng ở cửa ra vào, lắng nghe tiếng bước chân ngày càng xa, nhẹ nhàng nói:

- Băng nhi...con nhất định phải sống hạnh phúc nhé...

Lâm Dịch đi vài bước liền tới bên cạnh Vân Băng, hắn thấp giọng nói:

- Mẫu thân, con đưa người đi.

Lực lượng của Vân Băng đã bị phong ấn hoàn toàn, lại thêm bản thân là dị năng giả cực kỳ gầy yếu, nàng không sở hữu dị năng tự nhiên nên tốc độ rất chậm. Mà hiện giờ vẫn đang ở tầng bảy, không biết lúc nào sẽ có người đột nhiên bước ra khỏi phòng.

Vân Băng lập tức gật đầu, Lâm Dịch đặt tay trái lên eo mẫu thân, cùng lúc đó thi triển toàn bộ lực lượng chạy đi.

Đương nhiên, hắn vẫn không dám sử dụng năng lượng, ẩn tức vẫn như cũ không ngừng vận hành...Thân thể của hắn giống như một mũi tên bắn ra từ cây cung, rồi lại giống như con mèo nhẹ nhàng linh động. Tốc độ cực nhanh không mang theo chút âm vang nào, cảnh sắc xung quanh lui về liên tục, chỉ lát sau đã thông qua một cái hành lang.

- Còn có hai hành lang nữa là tới được thang lầu.

Vân Băng nói ra, từ nhỏ nàng đã sinh hoạt bên trong Cổ Năng, hơn tám trăm năm trước đạt được cảnh giới tinh vị vẫn tu luyện ở trong Bôn Nguyên Chi Tháp, tự nhiên nàng hiểu rất rõ cấu tạo của tháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.