Chung Cực Truyền Thừa

Chương 417: Chương 417: Xin giúp đỡ. (P1)




Lâm Dịch tưởng tượng liền hiểu, đối với Lâm Dịch mà nói, La Thành bọn hắn cũng chỉ là người bình thường mà thôi, tuy rằng thành Ô Mộc không phải là thành phố lớn, nhưng so với thành Hi Á thì lớn hơn nhiều lắm, xem ra, trong mắt La Thành bọn hắn, làm môn chủ Vũ môn một thành thị lớn như vậy, tự nhiên là một nhân vật khó lường, con của mình có thể tiến bộ đến bước này, tự nhiên khiến hắn rất vui vẻ, làm sao có thể vì La á không đồng ý mà buông tha?

Mà tuy nhìn bề ngoài La Á có chút tùy tiện, nhưng ở chung với hắn nhiều năm, tự nhiên cũng minh bạch nội tâm hắn cũng không tùy tiện như bề ngoài, kỳ thật là rất hiếu thuận đấy, lại nói, tuy rằng không muốn nhưng cũng không phải là chuyện gì xấu, La Á cũng không vì thế mà tức giận với La Thành, tự nhiên miễn cưỡng đáp ứng.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, chợt nghi ngờ nói:

- Vậy tại sao người Vũ Môn thành Hi Á lại nói lão môn chủ lên chức?

La Á bất đắc dĩ nói:

- Còn không phải lão đầu tử muốn mặt mũi tốt hay sao? Nói ta làm môn chủ Vũ Môn thành Ô Mộc này. Nếu như hắn vẫn còn làm môn chủ Thành Hi á, thì không phải làm tên tuổi cả ta yếu đi sao, cho nên kiên trì không làm, sau đó lại vì không muốn tên tuổi cả đời mình bị hủy diệt, cho nên lúc truyền lệnh xuống, nói là mình lên chức, sự việc chính là như vậy a.

Lâm Dịch nghe xong lập tức cười khổ, nhìn chung quanh một chút, sau đó tò mò hỏi:

- Vậy bá phụ đâu?

NÓi đến đây, La Á lập tức lộ ra biểu lộ buồn bực:

- Ông ấy để ta tới đây làm môn chủ Vũ Môn, mà chính mình lại một mình đi lữ hành bốn phía.

- Lữ hành? Cái này rất nguy hiểm đó a.

Lâm Dịch nhíu mày.

- Yên tâm đi, ông ấy dù sao cũng có thực lực ngũ cấp chiến sĩ, với lúc còn trẻ, lão đầu tử cũng là một gã lữ hành giả, đối với chuyện tại đại lục thì tinh tường hơn ta và ngươi nhiều, thực lực cộng với kinh nghiệm như vậy, sẽ không xảy ra vấn đề gì, lại nói, hắn cũng chỉ là đi một ít thành phố lớn mà thôi, cũng không phải đi thám hiểm, lại đi theo một thương đội, ngược lại vô cùng an toàn đấy.

La Á có vẻ rất tự tin, không lo lắng chút nào.

Nghe La Á nói như vậy, Lâm Dịch cũng không hỏi thêm cái gì, rãnh rỗi hàn huyên một hồi, sau đó Lâm Dịch mới hỏi:

- Đúng rồi, không phải Ám Tương đi cùng ngươi sao? Vậy nàng đâu rồi?

La á nhìn nhìn sắc trời tươi đẹp, sau đó bất đắc dĩ nói:

- Gần đây cô nàng say mê trang điểm và phục sức, suốt ngày tụ tập một chỗ với đám đại tiểu thư trong nội thành, một ngày ta cũng khó nhìn thấy nàng vài lần, bình thường thì buổi tối mới có thể gặp nàng.

Lâm Dịch nghe vậy lập tức lắc đầu, nở nụ cười, một đôi La Á và Ám Tương này, thật đúng là một đôi dở hơi.

Chính vào lúc này, tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến một thanh âm:

- Môn chủ, cơm trưa dành cho ngài đã đến rồi.

La Á lên tiếng, sau đó đứng dậy mở cửa, ngoài cửa có năm sáu tên đệ tử Vũ Môn đang đứng.

- Đều mang vào đi.

La Á nói ra.

- Vâng.

Năm sáu tên đệ tử Vũ Môn lập tức tiến vào phòng, bày đặt tốt bàn ăn, đặt từng khay thức ăn trên tay từng người lên bàn, tràn đầy mộ bàn, chừng hơn hai mươi món ăn.

- Mang thêm rượu đến đây.

La Á thấy chỉ có bốn bình rượu, lập tức nói ra với những tên đệ tử Vũ Môn.

Những đệ tử Vũ Môn kia lĩnh mệnh, liền đi ra ngoài, một lát sau, vài tên đệ tử Vũ Môn lại lần lượt đi lên, mang theo hai mươi mấy bình rượu, đối với tửu lượng La Á, bọn hắn rất tinh tường.

Sau khi hoàn tất hết thảy, La Á châm rượu cho mình và Lâm Dịch, nâng chén nói:

- Tiểu tử ngươi lâu như vậy không tới tìm ta, hôm nay nhất định phải uống đủ với ta!

Lâm Dịch cũng tùy ý cười cười, sau đó nói:

- Đã như vậy, ta cũng chỉ có thể liều mình rồi.

- Ha ha..

La Á phá lên cười ha ha, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén rượu.

Lâm Dịch cũng không hề chịu kém, sau khi mỉm cười, cũng uống một hơi cạn sạch, sau ba chén nhỏ như thế, lúc này hai người mới nói chuyện phiếm, tùy ý ăn uống.

- Đúng rồi, ta vừa nhớ tới.

Sau khi La Á uống một ngụm, tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở miệng nói ra, Lâm Dịch nghi hoặc nhìn hắn, chỉ thấy mặt hắn tràn đầy vẻ thần bí, vui vẻ nói:

- Ngươi biết Vô Song hội không?

- Vô song hội?

Lâm Dịch hơi sững sờ, chợt nhẹ gật đầu, nghi hoặc nhìn vẻ mặt biểu lộ thần bí của La Á, hoàn toàn không rõ đối phương đột nhiên hỏi đến vấn đề này làm cái gì.

- Ngươi biết á quân Vô song hội tên là gì không?

Thần sắc La Á càng thần bí.

Lâm Dịch nghe vây lại hoàn toàn kinh ngạc. Á quân? Không phải là mình sao?

Sau kinh ngạc, chợt nghe La Á vui vẻ cười to, nói:

- Á quân Vô song hội cũng tên là Lâm Dịch. Ha ha, ngươi nói có khéo hay không? Quả thật giống như đúc tên của ngươi, á quân thần bí trong truyền thuyết này đạt được vị trí á quân lúc hai mươi tuổi! Trong lĩnh vực dị năng năng giả đứng thứ hai tại đại lục, cường giả thánh giai trẻ tuổi nhất đại lục, chỉ những cái này đều có thể hù chết người a, lúc phía trên vừa thông báo danh tự cho ta, ta còn tưởng rằng là ngươi, nhưng sau khi tưởng tượng, tựa hồ ngươi cũng không phải là dị năng giả a? Đúng rồi, ngươi bây giờ đạt tới cấp bậc gì rồi hả?

Nói ra lời cuối cùng, La Á đột nhiên rất tò mò hỏi.

- Ách..

Lâm Dịch ngẩn người, sau khi suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói chi tiết cho hắn nghe.

- Hạ tinh vị hạ cấp.

- Hạ tinh vị hạ cấp?

La Á hoàn toàn không hiểu thấu, nhưng cái này cũng không thể trách hắn, dù sao thì chuyện của thánh giai, đối với người bình thường mà nói thì luôn là phi thường thần bí, dù Lâm Dịch trước khi tiến vào tinh vị cảnh, thường xuyên tiếp xúc với thánh giai nhưng cũng có rất nhiều chuyện không rõ, lại càng không phải nói tới La Á chưa từng tiếp xúc với cường giả thánh giai rồi.

Lập tức Lâm Dịch phải giải thích:

- Thì là..thánh giai như mọi người nói.

- Thánh..A, cái gì? Thánh giai?

La Á lập tức mở to hai mắt ra nhìn Lâm Dịch với vẻ mặt không dám tin.

Lâm Dịch không ngờ La Á phản ứng như vậy, lập tức có chút bất đắc dĩ, gật gật đầu nói:

- Không cần phải kích động như vậy a, ta xem ngươi bây giờ cũng đạt tới trình độ bát cấp đỉnh phong, khoảng cách đột phá hẳn là cũng không xa a.

Nhưng La Á vẫn sững sờ nhìn Lâm Dịch, thật lâu sau, lông mày hơi rũ xuống, lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa.

Lâm Dịch thấy thế có chút không thích hợp, La Á tựa hồ cũng không chỉ là đơn thuần kinh ngạc về thực lực của mình, bộ dạng do dự như có lời gì muốn nói, Lâm Dịch lập tức khẽ chau mày, có chút không vui nói:

- Có chuyện gì thì nói đi, với quan hệ của ta và ngươi, chẳng lẽ còn cái gì không thể nói sao?

La Á nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, có chút cảm kích liếc nhìn Lâm Dịch, sau khi liên tục do dự mới hít sâu một hơi, nói:

- Được rồi, ta nói, ta quả thực có chuyện cần ngươi hỗ trợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.