Thần sắc của Lâm Dịch khẽ động, nói:
- Còn mấy con cá lọt lưới, muốn bắt chúng không?
Lâm Phỉ sững sờ một chút, sau đó trầm mặc, thật lâu sau, than một tiếng, nói:
- Tính toán, đây là Thiên Giới!
Lâm Dịch kinh ngạc, sau đó cười lên, gật đầu, nhưng không nói thêm cái gì.
Lâm Phỉ hít sâu một hơi, lộ ra gương mặt tươi cười, nói:
- Chúng ta đi đâu bây giờ?
- Đông Nam Thiên!
Lâm Dịch cười một hồi.
Lâm Phỉ cũng không có lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ cười vui vẻ hơn, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Lâm Dịch cười gật gật đầu, ôm lấy thân thể mềm mại của Lâm Phỉ, hai người hóa thành lưu quang, biến mất vô tung vô ảnh.
Trong phường thị Bạch Vân, ở nơi có ít người qua lại.
Lâm Dịch cười nói với Lâm Phỉ ở trong ngực của hắn:
- Nàng vào trong Hổ Thần Cư đợi ta được không? Ta còn chút việc, có thể sẽ có nguy hiểm.
Lâm Phỉ cố chắp lắc đầu, nói:
- Muội muốn đi cùng huynh!
- Lo lắng cho ta sao?
Lâm Dịch cười hỏi.
Lâm Phỉ không chút che dấu mà gật đầu.
Lâm Dịch sờ hai gò má mịn màng của nàng, nói:
- Ngoan, yên tâm đi, bọn họ không có biện pháp với ta đâu!
- Nhưng mà...
Lâm Phỉ còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng Lâm Dịch cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, sau đó nói nhỏ vào trong tai của nàng:
- Đi vào Hổ Thần Cư chờ ta, tắm rửa cho tốt đấy!
Khuôn mặt của Lâm Phỉ đỏ ửng như máu, ngượng ngùng nhìn Lâm Dịch, sau đó cúi đầu, lỗ tai của nàng đỏ hồng lên, vô cùng xinh đẹp động lòng người, gật đầu thuận theo.
Lâm Dịch mỉm cười, cầm tay của Lâm Phỉ, một tia ánh sáng bạc lóe lên, Lâm Phỉ đã biến mất không thấy gì nữa.
Làm xong những chuyện này, Lâm Dịch mới nhẹ nhõm bước đi, hắn đi vào truyền tống trận tới thành Bạch Vân.
Chung quanh đều có người đến người đi, vô cùng náo nhiệt, tiếng chửi bậy, âm thanh mặc cả, âm thanh rao hàng...Nói liền không dứt, vô cùng phồn hoa.
Lâm Dịch đi về hương có truyền tống trận tới thành Bạch Vân.
Truyền tống trận nằm ở vị trí trung tâm nhất của phường thị Bạch Vân, chung quanh có mười mấy tên hộ vệ đang trông coi, cực kỳ nghiêm mật, bên trong thỉnh thoảng có bạch quang lóe lên, lại có người ở bên trong đi ra, hiển nhiên, là từ thành Bạch Vân tới.
Lâm Dịch từ bên ngoài đi đến truyền tống trận.
- Đứng lại, làm gì?
Một âm thanh vang lên, hai tên hộ vệ ngăn ở trước mặt Lâm Dịch.
Lâm Dịch dừng bước, khẽ cười nói:
- Ta muốn quay về thành Bạch Vân!
Hai tên hộ vệ nhìn nhau, một người trong đó nói ra:
- Có giấy thông hành không?
Lâm Dịch lắc đầu, nói:
- Không có!
Tên hộ vệ kia mới nói:
- Năm ngàn linh thạch!
Tuy có chút vượt qua dự kiến của Lâm Dịch, nhưng Lâm Dịch vẫn móc năm ngàn linh thạch, đưa cho đối phương.
Thần thức của tên hộ vệ quét qua, thối lui một bước, cười nói:
- Đại nhân, mời.
Người có thể dễ dàng móc năm ngàn linh thạch ra mà không nhíu mày một cái nào, đương nhiên không phải người mà bọn họ có thể đắc tội, ít nhất, tạm thời không phải.
Lâm Dịch cười cười, liền đi vào, tuy thực lực của hắn hiện giờ, cũng không cần phải thế, nhưng hắn ôm thái độ không gây thêm chuyện, đừng nói năm ngàn linh thạch, cho dù năm vạn linh thạch, hắn cũng có thể móc ra mà không nhíu mày cái nào.
Tại Thiên Giới, thứ đáng tiền nhất chính là linh thạch, không đáng tiền nhất, cũng là linh thạch.
Một tia sáng bạc lóe lên.
Sau đó lập lòe, Lâm Dịch biến mất trong truyền tống trận.
Lại mở mắt ra, đã tới một nơi khác.
Lâm Dịch đi dạo quah truyền tống trận, từng tiếng ồn ào huyên náo vang lên, chui vào trong tai của Lâm Dịch.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, hôm nay đã sắp tối, nhưng địa phương trung ương nhất vẫn náo nhiệt, Lâm Dịch nở nụ cười vui vẻ.
- Diệp Khô, đợi lâu rồi!
Trong nội tâm Lâm Dịch than nhẹ một câu, năm đó bại vào trong tay Diệp Khô, nhưng hắn vẫn nhớ rõ ràng, nhưng hiện tại, hắn đã có thực lực khiêu chiến với Diệp Khô...Hiện giờ, mới có thể tính toán là chân chính giao nhau sàn sàn nhau...Hoặc là, có được chiến văn hắn, hội càng mạnh hơn nữa một ít cũng nói không chừng.
Nhưng Lâm Dịch cũng không sốt ruột đi tìm Diệp Khô. Mà đi tìm một tửu quán trong thành Bạch Vân, sau khi thuê một phòng, tiến vào.
Đóng cửa lại, trên người Lâm Dịch xuất hiện một tia ánh sáng bạc lóe lên, biến mất vô ảnh vô tung.
Trong Hổ Thần Cư.
Trên người Lâm Phỉ mặc một bộ quần áo màu trắng, dáng người của nàng vô cùng uyển chuyển. Khuôn mặt của nàng đỏ ửng, giống như ướt át, da thịt của nàng sáng óng ánh, trên người phát ra hào quang sáng bóng, da thịt của nàng vô cùng mịn màng không có một tia khuyết điểm nhỏ nhặt, mùi hương con gái, vô cùng đậm đặc mê người.
Lâm Phỉ có chút cúi thấp đầu, mang theo một tia chờ mong, trên gương mặt mang theo thần sắc ngượng ngùng, đôi tay ngọc xoắn xuýt với nhau, biểu hiện tâm trạng của chủ nhân.
Một tia ánh sáng bạc lóe lên, một đạo thân ảnh, xuất hiện trước mặt Lâm Phỉ.
Trên mặt của Lâm phỉ xuất hiện vẻ vui mừng, nhưng lập tức bị ngượng ngùng lấn át, đôi mắt rũ xuống, khóe mắt nhìn trộm.
Lúc Lâm Dịch nhìn thấy gương mặt của giai nhân, trong lúc nhất thời cũng ngây người, trong mắt lộ ra thần sắc kinh diễm.
Hắn không lạ lẫm gì Lâm Phỉ, nhưng gương mặt xinh đẹp khả nhân, ngượng ngùng đầy phong tình, vẫn làm cho hắn cảm thấy ngẩn ngơ, sau đó mới tán thán, nói:
- Phỉ nhi, nàng thật đẹp...
Nghe được người trong lòng khích lệ, dung nhan xinh đẹp của Lâm Phỉ đỏ lên, cúi đầu thật sâu, giống như muốn vùi gương mặt của mình vào bộ ngực cao ngất, đôi má của nàng nóng bừng.
Đợi cả buổi, thực sự không thấy có người tới. Lâm Phỉ vụng trộm ngẩng đầu, mới phát hiện Lâm Dịch đang si ngốc nhìn mình, ngẩn ngơ tại chỗ.
- Phốc...
Lâm Phỉ bật cười lên, nụ cười này, có thể làm cho trăm hoa mất đi màu sắc trong nháy mắt, làm cho Lâm Dịch ngẩn ngơ chỉ có ngẩn ngơ.
- Huynh còn nhìn cái gì?
Lâm Phỉ nhịn không được nhẹ giọng hờn dỗi. Vừa nói một câu, sắc mặt càng đỏ hơn.
Lâm Dịch mới khôi phục tinh thần lại, ngơ ngác gãi gãi cái ót, nói:
- Hắc hắc, thật đẹp, có chút si mê.
Nghe đối phương tán dương mình, trong đôi mắt của Lâm Phỉ hiện ra nét vui mừng.
Lúc này đây, không cần Lâm phỉ nhắc lại, Lâm Dịch chạy tới bên người nàng, mùi hương con gái vô cùng nồng đậm, từ trên người của Lâm Phỉ chui vào lỗ mũi của Lâm Dịch. Hắn tham lam hít sâu một hơi, mùi hương thơm ngát này, làm cho hắn say mê.
Nhìn thấy động tác lỗ mãng của đối phương, hai má của Lâm Phỉ đỏ lên, hồng lên như hai quả táo, làm cho người ta muốn cắn một ngụm.
Lâm Dịch nhẹ nhàng vịn vai của Lâm Phỉ, Lâm Phỉ ân một tiếng, thân thể nóng lên, ngã vào trong ngực của Lâm Dịch.
- Huynh...Huynh phải thương yêu muội...
Lâm Phỉ nhỏ giọng nói xong, lông mi dài của nàng vì khẩn trương mà run lên, xinh đẹp khả nhân. Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng dù sao đây là lần đầu tiên của nàng, trong nội tâm khẩn trương thế nào có thể nghĩ.
Lâm Dịch kề sát vành tai của nàng, nói khẽ:
- Yên tâm đi, ta rất ôn nhu.
Lâm Phỉ ân một tiếng, cũng không dám nói chuyện.
Tiếp xúc da thịt, da của nàng mịn màng tinh tế và trơn mềm như lụa, tay phải của Lâm Dịch, từ từ di động lên bộ ngực của đối phương, văn vê một hồi.