Tề Dị bước nhanh trong rừng cây, cũng
không mở miệng kêu gọi, bởi vì hắn biết La Sát nhất định còn ở trong
này, không bỏ lại hắn rời đi một mình.
La Sát mặc dù tính tình lạnh lẽo, nhìn
giống như người quái dị ở vùng xa xôi, nhưng kỳ thật tâm địa cực kỳ đơn
thuần ngay thẳng, không phải là người vong ân phụ nghĩa, nếu không phải
vì thế thì lúc trước cũng sẽ không không ra tay giết hắn.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của
hắn, La Sát từ chỗ âm u đi ra, một đôi mắt trong suốt xinh đẹp lòe lòe
sáng lên, tựa như sao trên bầu trời đêm. Nhưng mặc dù hắn hiện thân,
cũng không đi về hướng Tề Dị, cố ý duy trì một khoảng cách, tưởng như
vậy sẽ phòng bị được Tề Dị quỷ không biết thần không hay kia bất ngờ giở trò.
Tề Dị mỉm cười, vươn tay về hướng hắn, thần sắc cực kỳ ôn nhu.
“Đến đây, chúng ta đi thôi”
Hắn nhăn mi lại, lui về sau mấy bước,
âm thanh lạnh lùng nói “Chúng ta đường ai nấy đi. Mặc dù ngươi giúp ta,
nhưng không thể như vậy mà ngươi ép buộc ta, từ nay về sau ta và ngươi
ân oán ‘nhất bút câu thẳng, lại vô tướng quan’”
“Không có khả năng” Tề Dị cười sâu sắc, ánh mắt bí hiểm sáng như ánh sao “Trừ phi ta nghiên cứu xong độc trong
cơ thể ngươi, bằng không ta sẽ quấn lấy ngươi cả đời”
La Sát lại lui về sau mấy bước nữa, hừ lạnh một tiếng “Ta đi đây, không
hẹn ngày sau gặp lại”
Tề Dị động cũng động, chỉ thản nhiên đứng nguyên tại chỗ, cười nhìn hắn
xoay người, tựa hồ cũng không lo lắng hắn rời đi.
La Sát mới xoay người, bất chợt cảm
thấy người hơi hơi choáng váng, nửa người dưới nháy mắt trở nên cương
cứng, ngay cả muốn nhấc chân cũng không được.
Hắn cả kinh, vội vàng hỏi “Ta…chân của ta ! Đây là có chuyện gì ?”
Tề Dị cất tiếng cười to “Đương nhiên là ta động tay động chân rồi, ngoài ta ra, chỉ sợ rằng trong thiên hạ này
không có người chế ngự được Quỷ môn La Sát”
Hắn vừa sợ vừa giận “Sau khi ngươi đi
vào rừng cây, ta vẫn duy trì một khoảng cách cực xa với ngươi, đến tột
cùng là ngươi động tay động chân khi nào ?”
Tề Dị thản nhiên nói “Còn nhớ vừa rồi
chúng ta nói chuyện ngoài rừng cây không ? Lúc ấy ta đã lặng lẽ hạ độc
trước rồi, có điều độc này thuộc tính dịu nên mới phát tác muộn như vậy”
La Sát thần sắc đại biến “Ngươi thực ti bỉ !”
“Ti bỉ một chút thôi, có điều như vậy mới có thể giữ được ngươi”
La Sát oán hận trừng khuôn mặt đang tươi cười bất cần kia, tức giận đến
ngay cả một câu cũng nói không được.
Hắn nhỏ giọng trấn an “Đừng tức giận, giờ chúng ta rời đi nơi này trước
rồi nói sau”
Cho dù bản thân tức giận thế nào đi nữa thì La Sát cũng biết được tốt
xấu, tránh cho mình gặp phải phức tạp
them, nên đành tức giận gật đầu một cái “Ừ !”
“Chờ trời sáng, ta liền vào thành thuê một xe ngựa, giống như một chuyện bình thường, ta còn làm xe phu cho ngươi”
La Sát nhíu mày ngăn cản nói “Nhưng hộ
viện Đoàn gia đã gặp qua ngươi, nếu ngươi vào thành thì chỉ sợ sẽ bị bọn họ ngăn lại, tuy rằng ngươi ứng phó được, nhưng dù sao cũng tốn thời
gian công sức, ta nghĩ ngươi vẫn đừng nên vào thành”
“Ngươi lo lắng cho ta sao ?”
Trong mắt La Sát xẹt qua một tia xấu
hổ, vội vàng sửa lời nói “Ta làm gì lo lắng cho ngươi, ta lo lắng cho
chính mình thôi. Nay ta đã trúng độc của ngươi, không thể động đậy, nếu
ngươi xảy ra cái gì ngoài ý muốn, thì chẳng phải ta ngây ngốc ở chỗ này
mặc cho người ta chém giết sao ?”
Tề Dị khẽ nhíu mày một cái, không biết
vì sao khi nghe được lời nói lãnh đạm kia của La Sát, thì hắn sẽ cảm
thấy nơi nào đó khó chịu nói không nên lời. Nhưng mà nghĩ lại thì chắc
là mình lại tưởng tượng rồi, lại không khỏi cười chính mình đa tâm. La
Sát chán ghét mình như vậy, không phải đã biết rồi sao, còn cái gì mà
hảo cảm vơi khó chịu chứ ?!
Có lẽ, là vì nhìn thấy mỹ nhân như vậy, dùng âm thanh tuyệt diệu nói
chán ghét mình như vậy, cho nên mới phá lệ làm người ta cảm thấy không
thoái mái đi.
Hắn nhướn mi cười nói “Yên tâm, ta cải trang vào thành là được”
“Cải trang ?”
“Đúng vậy. Ta nghĩ, nếu là ta thay đổi
trang phục thì khả năng ngay đến cả ngươi cũng sẽ không nhận ra được” Tề Dị cười đến thần bí, lại mang chút nào đó bướng bỉnh nói không nên lời.
Trong lòng La Sát lại dao động, tình
cảm phức tạp không hiểu trước kia lại xuất hiện mạnh mẽ, hắn liền vội
vàng hồi phục tinh thần, không dám nghĩ nhiều nữa.
“Ngươi ở chỗ này đợi ta một lát, ta đi rồi sẽ quay lại”
Chỉ chốc lát sau thì Tề Dị đã biến mất ở cuối rừng cây.
La Sát kinh ngạc nhìn phương hướng hắn rời đi, ánh mắt vô cùng hoang
mang.
Hắn không hiểu, thật sự không hiểu,
nghiêm túc mà nói, hắn ở cùng với Tề Dị mới có mấy ngày, nhưng là…vì sao hắn ta lại tác động đến cảm xúc của chính mình như thế ?
Kinh ngạc, tức giận, đắn đo, suy nghĩ,
có khi lại có vui sướng hỗn loạn nào đó không cách nào hình dung
được…Đúng vậy, khi hắn ở cùng một chỗ với Tề Dị, mặc dù cực kỳ tức giận, nhưng lại cảm thấy con người kỳ lạ vì hắn kia rất buồn cười, chuyện này đối với trái tim băng lãnh của hắn mà nói, là trước nay chưa từng có,
hắn cũng không biết nên làm thế nào với cảm xúc mâu thuẫn của mình nữa.
Suy nghĩ lung tung nhưng hắn chỉ hiểu được một sự kiện, kỳ thật hắn cũng khôn…chán ghét Tề Dị thì phải.
~~~launhacac.wordpress.com~~~
Trong rừng cây sương mù trắng lượn lờ,
khung cảnh dần hiện ra rõ ràng, mặt cỏ dưới chân La Sát cũng ngưng kết
them mấy giọt sương trong suốt, sáng lên lòe lòe.
Trời đã sáng, nhưng Tề Dị vẫn chưa trở
về, làm La Sát có chút nóng lòng. Hắn nói với chính mình rằng không phải lo lắng cho Tề Dị, mà là giờ phút này hắn thân bất do kỷ, an nguy toàn
phải dựa vào Tề Dị, cho nên mới lo lắng như thế.
Cuối cùng, một thân ảnh mảnh khảnh cũng xuất hiện ở cuối rừng cây.
Trên mặt La Sát biểu lộ thần sắc vui
sướng, nhưng sau khi nhìn thấy rõ hình bong kia thì chuyển sang kinh
ngạc và sầu lo, bởi vì người tới mặc một thân váy lam nhạt, mày liễu
mảnh mai, thân hình yểu điệu, chính xác là một nữ tử trẻ tuổi.
Trước mắt hắn không thể động đậy, lại
không rõ nữ tử này là địch hay bạn, huống chi hắn luôn luôn không muốn
người ngoài gặp chính mình, lúc này tâm tình hắn lại lâm vào lo sợ bất
an.
Nàng kia bước đi rất nhẹ nhàng, giống
như là người học võ, khi thấy nàng ta từng bước tiến gần thì tâm tình
hắn cũng trở nên khẩn trương hơn. Cuối cùng, khi nàng ta bước tới cách
vài thước trước mặt hắn, hắn cũng thấy rõ dung mạo của nàng ta, khuôn
mặt với ý cười trong suốt, mi thanh mục tú, đó chính là khuôn mặt hắn vô cùng quen biết !
Thì ra nàng ta đúng là Tề Dị, lúc trước hắn ta nói cải trang chính là
đổi thành nữ trang, biến thành bộ dáng của nữ tử.
La Sát kinh ngạc nhìn hắn, thật lâu không nói được nên lời một câu.
“Sao thế ? Ta đổi không giống sao ? Hay là đổi rất giống cho nên dọa
ngươi hết hồn ?” Tề Dị cong lên môi đỏ
mọng, vui vẻ uyển chuyển trước mặt hắn, hết mười phần là kiều thái của
một nữ nhi.
La Sát rũ mi nói “Xác thật, thật sự ngươi đổi rất giống…Ngươi đi đến đâu tìm bộ y phục này ?”
Giống đến nỗi trong nháy mắt ngay cả
hắn cũng nghĩ đến Tề Dị thật sự là nữ nhân, nhìn bộ dạng nàng ta cười tự nhiên, không ngờ lại làm cho tim hắn đập nhanh không thôi, liền xuất
hiện một thứ tình cảm khác thường nào đó ngay cả chính mình cũng không
hiểu được.
Hắn nghĩ, hắn nhất định là bị Tề Dị
tinh quái này quấn lấy lâu ngày, bị tức giận đến lu mờ lý trí, mới trở
nên không giống chính mình như vậy.
Tề Dị mỉm cười nói “Xung quanh đây có
người làm nông, bộ quần áo này là mua của nữ nhi nông gia, nàng ta thật
tốt bụng, còn thuận tay búi tóc cho ta, còn cho ta trâm cài đầu, ngươi
nhìn đi, ta nhìn thật giống một nữ nhân nông gia bình thường, cho dù
nghênh ngang đi vào trong thành thì đám hộ viện cũng không thể nhận ra
ta.
“Ừ…” La Sát cũng không nói thêm cái gì, bởi vì lúc này nỗi lòng hắn cực
kỳ hỗn loạn, thật sự không biết nên
phản ứng như thế nào.
Tề Dị sớm đã quen với trầm mặc của hắn
nên cũng không để ý gì nhiều, tự nhiên nói “Ta nghĩ thời gian chờ ta vào thành rất dài, để ngươi ở lại một mình thế này thật sự không an toàn,
cho nên ta quyết định đem ngươi dấu đi”
La Sát nhíu mày nói “Dấu đi ? Ngươi dấu ta thế nào đây ?”
Tề Dị kéo hắn, dưới chân hơi dùng chút
lực, thi triển khinh công đến trên một cây cao lớn, càn lá xum xuê, ánh
sáng cũng không lọt vào, thật là một nơi ẩn náu tuyệt vời.
Tề Dị đưa hắn ngồi trên một nhánh cây
rắn chắc, vỗ vỗ tay mỉm cười nói “Cổ nhân nói ‘kim ốc tàng kiều’, hôm
nay ta có ‘thụ ấm tàng mĩ’. Ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta, ta sẽ
nhanh chóng trở về sớm”
Nói xong, hắn xoay người bay xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất, lập tức
bước nhanh về hướng ngoài rừng.
La Sát nhẹ nhàng thở dài một hơi, suy nghĩ bay xa, từ lúc ở chung với Tề Dị đến bây giờ.
Thời gian ở cùng với Tề Dị càng dài, thì hắn cũng không biết rõ Tề Dị là dạng người như thế nào.
Ngay từ đầu, hắn còn tưởng rằng Tề Dị
là quái nhân buồn vui thất thường, vì nghiên cứu độc trong cơ thể mình
thì không biết sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì, nhưng Tề Dị lại không làm
như vậy. Ngược lại, Tề Dị đối với hắn tốt vô cùng, dịu dàng, săn sóc,
thậm chí có một số chuyện ngay chính hắn cũng không nghĩ tới, thì Tề Dị
đều thay hắn nghĩ đến.
Mặc dù Tề Dị làm việc xằng bậy, nhưng
tâm tư lại rất tinh tế, làm cho hắn phải cực kỳ kinh ngạc. Nhưng điều
làm hắn không tưởng được là, bộ dáng Tề Dị khi mặc nữ trang…đẹp đến nỗi
hắn không thể dời tầm mắt, tâm băng lãnh được rèn luyện nhiều năm qua
của hắn, từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ có xôn xao rung động.
Hắn hy vọng, xôn xao rung động này chỉ
là nhất thời thôi, chờ qua một thời gian nữa thì tâm của hắn có thể sẽ
trở về bình tĩnh, không gợn sóng như bây giờ rồi.