Editor: Quy
Xô đựng nước úp trên bức vẽ, mọi thứ đều xám xịt tối tăm.
Trong cơn mưa tầm tã, khuôn viên trường vào giờ nghỉ trưa càng thêm vắng vẻ, chẳng ai muốn làm bẩn đôi giày sạch sẽ để đi chơi trong thời tiết này cả. Bầu trời cũng chỉ còn sót lại chút ánh sáng yếu ớt chiếu xuống, cũng may là loa phát thanh vẫn hoạt động, cách lớp bụi mỏng bị cuốn trôi, xa xa đang phát một bài hát.
Một người lại một người, trong tiết trời thế này, ai cũng thấy mệt mỏi.
Nhà thể dục nằm ở đông cùng của sân trường, cô độc đứng đó, thường ngày cũng không có mấy người qua lại. Bây giờ càng không có ai, vắng vẻ vô cùng, chỉ có vài học sinh vẫn đang chơi bóng rổ trong sân.
Bịch bịch bịch — một lần rồi một lần.
Đang đập trùng với nhịp tim của Chúc Nhiên trong nhà vệ sinh nam.
Thái dương của Chúc Nhiên đột nhiên nhảy lên một cái, cậu thề, cả đời này cậu cũng không ngờ được có một ngày mình và Chung Uyên lại gặp loại tình huống phần dưới cùng lên này.
Phát hiện cậu đang nghĩ vẩn vơ, phía sau vòng tới một bàn tay vuốt ve trên eo cậu, như là đang không hài lòng, muốn kéo tâm trí phiêu đãng của cậu về, động tác nhẹ nhàng khiến eo Chúc Nhiên chợt mềm nhũn vì khoái cảm. Bàn tay dưới eo xoa nắn lỗ nhỏ trên bộ phận yếu ớt nhất toàn thân kia, còn miệng nhỏ của cậu thì đang chống lên cái dương v*t ở phía sau.
Giọng nói của Chung Uyên dán sát tới, quanh quẩn ở bên tai, khàn khàn nhuốm đẫm ham muốn, gợi cảm ghẹo người. Cho dù lúc này Chung Uyên cũng đã cứng tới xung huyết nhưng hình như thú vui trêu chọc Chúc Nhiên khi lên trên giường vẫn quan trọng hơn hết thảy: “Muốn vậy sao?”
“Đ*t mẹ cậu, không làm thì biến, đừng có mà...”
Ô ngôn uế ngữ từ trong miệng cậu còn chưa kịp phun ra, dương v*t quá cỡ kia đã đột nhiên đâm thẳng vào trong miệng nhỏ mềm mại.
Trong thời gian phát bài hát vừa rồi, Chung Uyên đã dùng ngón tay làm vũ khí, nghiêm túc ** cậu từ trong ra ngoài một lần. Nhưng Chúc Nhiên lại không biết thỏa mãn, tuy nhiên ngón tay của hắn cũng đã khiến hậu huyệt sướng đến nhỏ nước, lúc này đang mở lớn miệng nuốt xuống cả cây dương v*t.
Chúc Nhiên nằm nhoài lên vách ngăn, cặp mông trắng như tuyết vểnh lên, rất nhanh đã bị Chung Uyên thao mở, người phía sau đẩy lên khiến cậu tê dại từ đỉnh đầu đến đầu ngón chân. Vách ngăn trơn đến quá đáng, làm người ta không tìm được điểm tựa nào, chỉ có thể dựa cả vào hai cái tay đang đỡ eo kia.
Trước khi làm tình, cậu đã bị Chung Uyên lột đồng phục và quần ra, cả người chỉ còn lại cái quần lót, lỏng là lỏng lẻo treo trên xương hông. Ngày trước đánh nhau lưu lại mấy vết sẹo, trông giống như thượng đế để lại trên thân thể, bắp thịt cân đối, một dấu hôn rơi xuống cơ thể thon dài lại xinh đẹp, ngụ tại nơi tư mật, chỉ chừa cho người có quan hệ thân mật nhất mới nhìn thấy.
Làn da lộ ra ngoài cùng với chỗ phía trước bị thao đến cương lên dán sát lớp vách ngăn plastic lạnh lẽo, hai tầng nóng lạnh, ngứa đến đáng sợ, đối với Chúc Nhiên mà nói, đây là một hình phạt, là sự tra tấn không thể chịu được trong tình dục.
Chúc Nhiên thở hổn hển quay ra sau sờ soạng: “Chung Uyên...”
Ngay lập tức một hơi thở áp sát đến: “Hửm?” Âm cuối còn có một chút gợn lên giống như say rượu.
“Ngứa.” Ngón tay Chúc Nhiên mò đến nơi kết hợp chặt chẽ của hai người, khiến Chung Uyên hừ một tiếng, đâm cho cậu một cái thật mạnh, đâm đến mức Chúc Chúc Nhiên suýt nữa không nhịn được, nghĩ đến bên ngoài sân bóng rổ còn có người, cắn tay nuốt vào một nửa tiếng rên còn lại, “Ngứa quá.”
Hai người quện nhau không biết đã bao nhiêu lần, Chung Uyên còn hiểu rõ điểm mẫn cảm của cậu hơn cả bản thân Chúc Nhiên. Môi đè lên tai cậu thì thầm, Chúc Nhiên lập tức gọi một tiếng ca ca, bên kia dùng ngón tay nắm lấy dương v*t đằng trước, lúc này cuộc chơi mới chính thức bắt đầu.
Cả người Chúc Nhiên mềm nhũn ra như mèo con mới sinh, lúc này cũng là lúc cậu nghe lời nhất, ngoan ngoãn để cho Chung Uyên xoay người lại, một chân móc lấy eo hắn, chân còn lại chịu lực để trên đất, ngón chân cong vào, hậu huyệt như nụ hoa mới nhú, bị côn th*t cắm vào chỗ sâu nhất trong bên trong. Cậu ngửa cổ chịu thao, ánh mắt rơi vào gương mặt lạnh như ngọc rồi dịch lên trên trần nhà, toàn bộ mọi thứ đều xám xịt. Dường như chỉ có cặp mắt đào hoa kia là có màu sắc, lạnh lùng lại diễm lệ, liếc mắt một cái, tràn ngập ham muốn.
— Chúc Nhiên bị chủ nhân của gương mặt này vuốt ve, âu yếm, gắt gao ăn sạch.
Mồ hôi túa trên chóp mũi hắn, hai mắt chạm nhau, cậu không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hội trưởng ca ca, cậu nói....ưm....này, nếu như bị người khác bắt gặp, cậu ở, ô...cậu ở đây bây giờ thì thanh danh của của cậu coi như hỏng hết rồi...”
Khoái cảm làm âm thanh của cậu ngắt quãng, nhưng cậu vẫn nhất quyết muốn trêu chọc hắn, vội vàng nói ra những lời người này không thích.
Đôi tay khớp xương rõ ràng của Chung Uyên tới lui sờ soạng khắp thân thể cậu, lúc này đầu ngón tay đặt trên đầu ti, nhéo mạnh một cái, hết sức vui vẻ, giọng nói cũng giống như gương mặt thạch ngọc lãnh cảm.
“Vậy tôi sẽ thao nát cậu trước.”
Chúc Nhiên bị động tác thô bạo mạnh mẽ chẳng liên quan gì đến dịu dàng này véo cho run rẩy dữ dội. Huyệt nhỏ bỗng nhiên co rút đột ngột khiến Chung Uyên bóp chặt bắp đùi cậu.
Mỗi tấc vuông đều là tiếng thở dốc khô nóng, những phân tử nước mát lạnh trong cơn mưa thu được đốt cháy bởi động tác giao hoan dính nhớp, cách tròng mắt ngập tràn hơi nước tựa như có thể xuyên qua cánh cửa mỏng manh nhìn thấy mưa bụi phiêu phiêu, dục vọng sôi sục.
“Chúc Nhiên.”
Cuối cùng lúc Chúc Nhiên đang lên đỉnh, khóe mắt hồng hồng, thì nghe thấy một tiếng này, mê mang mà ừm một tiếng, cổ bị Chung Uyên túm lấy, ép nhìn xuống.
“Nhìn.” Bên tai truyền đến tiếng nỉ non, chứa ba phần tàn nhẫn cùng dịu dàng: “Cậu còn dám nói cậu không dâm?”
Qua màn nước mắt mỏng manh chỉ thấy côn th*t ra vào, miệng huyệt hồng hồng giống với khóe mắt cậu, vô cùng ướt át, cảnh xuân vô hạn.
Chúc Nhiên bị kích thích đến trực tràng không ngừng co thắt lại, thứ thô to trong cơ thể dùng lực nghiền qua chỗ sâu nhất và mẫn cảm nhất. Tiếng rên rỉ không thể kiềm lại được nữa, Chúc Nhiên cũng dứt khoát đầu hàng luôn, không đoái hoài gì đến liêm sỉ với chả sĩ diện, động vật cấp thấp thì động vật cấp thấp....
Cố tình lúc này tiếng bước chân đi ngang qua cửa đột nhiên dừng lại, bóng rổ được truyền đến tay người bạn đi cùng.
“Giúp tôi cầm bóng...”
“Được, cậu đi nhanh lên nhá....”
Giây tiếp theo, âm thanh vỡ òa trong cổ họng cậu bị bóp nghẹt lại, tất cả đều rơi vào lòng bàn tay Chung Uyên. Sung sướng nghẹn thở cùng với khoái cảm khi bắn tinh cùng ập đến như cơn sóng thần, một giọt nước mắt rơi trên tay Chung Uyên, hắn đang chuẩn bị cao trào, cậu vươn đầu lưỡi ác ý mà nhẹ nhàng liếm tay hắn.
Chung Uyên bị cậu liếm khiến côn th*t nảy nảy lên, bóp mông chặt mông cậu, đâm mạnh vài cái rồi bắn tinh dịch vào áo mưa.
*
Xử lý xong xuôi mọi thứ, Chúc Nhiên ngồi trên nắp bồn cầu hút thuốc lá, híp đôi mắt thon dài cười: “Hôm nay hơi nhanh nha, tiểu chủ tịch.”
Chung Uyên đẩy cửa một cái, quay đầu nhìn người đang trong làn khói mù mịt, khóe mắt còn có chút đỏ sau khi hoan ái, thế mà lại hiện ra mấy phần mị hoặc.
Thấy vậy cậu câu lên khóe miệng, ngón tay thon dài cong lên, khớp tay gõ gõ cánh cửa, phát ra hai tiếng cốc cốc nho nhỏ: “Không làm cánh cửa này bị chịch hỏng.”
Chung Uyên lạnh mặt, vẫn là đóa hoa cao lãnh xem thường việc nói nhiều với cậu, đẩy cửa rời đi.
“Ra vẻ cái mẹ nó.” Chúc Nhiên hừ lạnh một tiếng, chậm rãi thở ra một hơi khói: “Chính mình cũng không được thoải mái.”
*
Vì trời mưa nên hoạt động cố định của các câu lạc bộ cũng bị hủy bỏ, Chúc Nhiên nhận được tin tốt này nên cùng mấy hồ bằng cẩu hữu hoan hô một tiếng.
Buổi chiều có một trận thi đấu thể thao, dù Chúc Nhiên có tố chất thân thể tốt nhưng cũng không muốn cầm luôn vợt tennis để tham gia cái loại vận động mạnh này.
Mấy người đi về, đùa giỡn nói cười đi xuyên qua hành lang dài, còn có vài câu lạc bộ khác chưa về, qua lớp kính thủy tinh liếc mắt nhìn ra ngoài.
“Mẹ nó, trường chúng ta bắt học hành từ sáng đến tối nhiều thế làm đ*o gì, làm lãng phí thời gian bố mày lên mạng...”
Cả lũ lớn tiếng cười lên, mọi người đều biết vừa rồi là Chương Hiển cá tính nói.
Chúc Nhiên nhai kẹo cao su, trên vai vác gậy tennis đi ở chính giữa, trên mặt nở một nụ cười lười biếng, dải dây màu đỏ buộc trên đầu nằm phía dưới phần tóc mái hơi rối. Trông giống như là ánh sáng duy nhất trong cả ngày u ám, rất bắt mắt.
Đi chưa được vài bước, khi đến chỗ hành lang hẹp rất không khéo là bọn họ lại gặp phải chủ tịch hội học sinh, nổi tiếng gần xa là học sinh xuất sắc, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Người bên kia mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, ăn mặc chỉnh tề, mặt mày như họa, không đọc sách nên hắn không đeo kính, để lộ sống mũi cao và đôi mắt đào hoa. Ngay cả khi động tình thì khuôn mặt lạnh lùng cấm dục này cũng không thay đổi.
Chúc Nhiên nhếch môi, trông không ra có ý gì mà nhướng mày.
Khi đi ngang qua rồi, một cậu bạn bên cạnh quay đầu liếc nhìn bóng lưng cao thẳng vừa đi qua: “Cái loại tiểu bạch kiểm này thì có cái gì để thích, tao thật không hiểu nổi gu của mấy bọn con gái bây giờ...”
Chưa nói xong định vỗ bả vai Chúc Nhiên một cái thì đã bị Chúc Nhiên cầm vợt tennis đập lại, trợn mắt ngoác mồm: “Cút đi, đừng chạm vào bố mày.”
Cậu bạn bị ăn đau, thấy ánh mắt đáng sợ của cậu, khoa trương nhảy sang bên cạnh hai bước rồi giận dữ liếc nhìn.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Chúc Nhiên cũng quay đầu nhìn theo tầm mắt của mấy người bạn, trùng hợp lại đối diện một ánh mắt lạnh lùng như ánh trăng, hờ hững không chút cảm xúc.
Mấy người bạn của Chúc Nhiên ở bên tai phỉ hổ bằng mọi cách “Hừ”, “Nhiên ca không thích nhất là loại học sinh ngoan này...”
Chúc Nhiên cầm vợt tennis đặt lên vai lần nữa, thổi kẹo cao su trong miệng, nhìn màn mưa mịn bên ngoài hành lang, lơ đãng gật đầu nói: “Ừm” một tiếng, “Loại học sinh ngoan này mẹ nó là đáng ghét nhất.”
Chả ai biết được, cậu còn để lại một quả dâu tây trên người học sinh tốt này, trong túi áo đồng phục của học sinh ngoan đấy còn có một hộp Durex cậu thuận tay nhét vào.
Bọn họ ở nơi công cộng làm chuyện đen tối, so với yêu đương vụng trộm còn kích thích hơn.
Editor: Truyện này có H nha mấy chế:') mn soát lỗi type hộ tui vs nhé <3