Ở trong mắt Chúc Nhiên, trường học thực sự chỉ là một cái nhà ăn lớn.
Chỉ cần tránh giờ ăn ra, thì căng tin sẽ không còn đông đúc nữa. Chúc Nhiên đặt đồ ăn lên bàn, hai người là cậu với Thẩm Trần Húc đã thuận lợi tìm được chỗ ngồi. Thẩm gia có tiền có quyền, tính ra cậu ta là người có gia thế hiển hách nhất trong đám hồ bằng cẩu hữu bọn họ.
Cái đũa vừa lột vỏ cà chua trong đĩa xong, lỗ tai lập tức bắt được vài âm thanh nhỏ.
".....Lễ kỷ niệm trường....Đàn anh Chung Uyên...."
"Nghe có chị khóa trên nói, đã học ở đây ba năm rồi nhưng chưa từng thấy anh ấy tham gia chương trình hay sự kiện nào..."
"Rất khiêm tốn luôn..."
"....Nói đi nói lại, quả nhiên hợp nhất vẫn là dương cầm...Ánh đèn chiếu xuống...thật đẹp đẽ, anh tuấn..."
Chúc Nhiên nghe vậy, cúi đầu nở nụ cười, ánh mắt rơi vào miếng thịt mỡ luộc béo ngậy trong đĩa cơm của Thẩm Trần Húc, nhìn Thẩm Trần Húc gắp miếng thịt mỡ bỏ ra ngoài: "Cười gì thế?"
Chúc Nhiên lắc lắc đầu, sau đó hỏi: "Sắp đến lễ kỷ niệm trường rồi à?"
"Ừ." Thẩm Trần Húc nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn cậu: "Kỷ niệm 100 năm, tổ chức rất lớn, hình như còn mời cả ông già nhà tao đến..."
Sau đấy còn nói thêm gì nữa thì Chúc Nhiên không nghe được, cậu chỉ cảm thấy Chung Uyên quá mệt mỏi, sống như một người bình thường đã khó rồi, còn phải quen với việc bị đem ra để lấp đầy trí tưởng tượng của một số người. Từ vẻ ngoài đẹp đẽ đến đến chuyện bị hút sinh khí để thỏa mãn dục vọng của cậu.
Những cô gái rơi vào si mê đó không hiểu, nếu một người ngay cả vấn đề sinh hoạt bình thường đã khó khăn thì làm sao có thể đi học dương cầm, sao có thể chạm tới mấy thứ nghệ thuật tao nhã kia.
Sự thật đã khiến cho các cô gái thất vọng rồi, gia cảnh của Chung Uyên không được tốt, là một quỷ nghèo. Sống trong cùng một khu ổ chuột của thành phố với Chúc Nhiên, Chung Uyên không cha, Chúc Nhiên mất mẹ, như này xem ra, quả thực là trời sinh một cặp.
Trong khu này, thú vui tiêu khiển được yêu thích nhất chính là buôn chuyện, cơm nước xong xuôi sẽ ngồi cắn hạt dưa tán gẫu mấy chuyện vụn vặt. Hàng xóm có con trai vừa chuyển đến cũng không may mắn thoát khỏi, Chúc Nhiên đứng bên bệ xi măng vặn nhỏ nước, chậm rãi rửa tay, nghe xong liền tổng kết ra được trọng điểm trong đấy.
Mẹ Chung, gái đứng đường, nói thẳng ra là làm nghề mại dâm.
Chúc Nhiên nghĩ nghĩ, vẩy tay cho ráo nước, khi đi ngang qua, giày thể thao vô tình đi lạc vào đập đổ cái đĩa đầy hạt dưa.
Hạt dưa rơi vung vãi khắp nơi, cùng với đó là vỏ dưa bóc xong vẫn còn dính nước miếng, dù nhặt lên cũng không ăn được nữa. Chúc Nhiên đá đổ xong, trong tiếng mắng nhiếc oang oang của mấy người nọ, quay đầu làm mặt quỷ nói: "Xin lỗi các thím nhiều."
Mẹ Chung thường dẫn khách về nhà, họ sẽ vui vẻ đến tận đêm khuya khi cả khách và chủ đã mệt mỏi rã rời thì mới tàn tiệc. Những lúc như thế thì không thể học bài ở đấy được, vì lẽ đó, nhà của Chúc Nhiên trở thành nơi thích hợp nhất để Chung Uyên tị nạn.
Chung Uyên quả thực là một thiên tài, hắn học rất nhiều, ngoài ra còn giúp Chúc Nhiên làm bài tập hè năm lớp 12. Chúc Nhiên nhìn bên mặt Chung Uyên dưới ánh đèn, long tơ nhỏ vàng vàng lay động, cậu cười cười nói: "Không cần phải làm đâu, giáo viên cũng chẳng kiểm tra tôi."
Chung Uyên bình tĩnh đáp: "Vẫn nên phòng trước."
Chúc Nhiên để Chuyên Uyên ở lại nhà mình, nghỉ hè cậu đi làm công cho một quán ăn. Ông chủ ở Nhật Bản vài năm, sau khi về nước thì mở quán ăn, phục vụ đồ Nhật, bán rất đắt khách, Chúc Nhiên làm phục vụ luôn bận tối ngày.
Đúng lúc buôn bán đang phát đạt nhất thì có một nhân viên xin nghỉ việc, xách đít về nhà lấy vợ.
Muốn tuyển thêm người thì phải cần có thời gian, nhưng chuyện làm ăn lại không thể đợi được. Ông chủ gấp đến độ đổ mồ hôi hột, lúc Chúc Nhiên nói muốn tiến cử một người, ông ấy nghi ngờ nhìn cậu. Cậu nhóc trước mặt vỗ ngực đảm bảo: "Bác yên tâm, gương mặt kia chính là biển hiệu sống đấy."
Ngày hôm sau, Chung Uyên đến làm việc, thiếu niên mặc kimono* rất đẹp đẽ, tinh xảo, trông như người sống ở thời đại Đào Sơn*. Người thường không cách nào tới gần, khóe mắt đuôi mày đầy nét thiện ý như tượng Phật.
*Kimono: Trang phục truyền thống của người Nhật Bản: (Hình dưới là kimono cách tân)
*Thời đại Đào Sơn (An Thổ): 安土桃山時代: Thời kỳ Azoyoi Momoyama ( 安土桃山時代, Azuchiâu Momoyama jidai) là giai đoạn cuối cùng của thời kỳ Sengoku ( 戦国時代, Sengoku jidai) tại Nhật Bản. Nó kéo dài nhiều năm từ 1573 đến 1600.
Quả thực là hôm đó buôn bán rất đông khách, ông chủ gật đầu tỏ ý hài lòng.
Kết quả là bận bịu đến mức đầu óc choáng váng, chỉ có lúc nghỉ trưa Chúc Nhiên mới có thể lén lút nằm nhoài lên bàn gỗ thở phào nhẹ nhõm. Đèn treo thả tỏa ra ánh sáng vàng nhạt chiếu lên đỉnh đầu, đầu ngón tay cậu chọt chọt mô hình tòa tháp Tokyo làm vật trang trí trên bàn.
"Hoa anh đào tháng tư ở trường thật đẹp." Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, khuôn mặt gối trên cánh tay của Chúc Nhiên khẽ nhúc nhích, trước mắt dường như có cây hoa anh đào ẩn hiện trong màn mây bao bọc. Cậu không nhịn được nhếch khóe miệng, nở nụ cười: "Không biết hoa anh đào ở Tokyo có đẹp hơn không."
Người sau lưng tiếp lời: "Tới xem sẽ biết."
Chúc Nhiên "Ừ" một tiếng, không nói tiếp nữa, phía sau cũng không có tiếng động nào. Cả hai im lặng một lúc rồi cùng nghe thấy tiếng chuông gió ngoài cửa, Chúc Nhiên chống tay đứng dậy.
Có khách đến.
Chúc Nhiên dẫn khách vào chỗ ngồi, trong phút chốc đã đi mất hút.
Thật ra thì cậu không muốn đi học đại học, nhưng vẫn luôn ngậm miệng không nói mình muốn làm gì. Cậu cũng không phải Chung Uyên, đối với cậu mà nói, sống qua ngày còn quan trọng hơn.
Đứa nhóc nghèo không có tư cách nói chuyện tương lai, nhưng đứa nhóc sẽ không mãi là đứa nhóc.
*
Vào ngày kết thúc việc này, ông chủ nhiệt tình mời hai người đi ăn tối, Chung Uyên đang định từ chối thì đã bị Chúc Nhiên nhéo một cái thật mạnh. Nhìn ông chủ gật đầu, cười híp mắt nói: "Cảm ơn ông chủ."
Ông chủ quay người đi, Chúc Nhiên nhón chân tới sát lỗ tai hắn, nói: "Đồ ngốc,hai ta kiếm được cho hắn bao nhiêu là khách quen, một bữa cơm thì tính là gì?"
Hơi nóng phả qua tai, Chúc Nhiên liếc nhìn vành tai trắng nõn của Chung Uyên rồi thu ánh mắt lại.
Hai người họ dựa vào nhau quá gần.
*
Rượu sake* được hấp nóng, có vị rất ngon. Rượu khiến cho người ta sa ngã, đánh mất chính mình vì vậy không nên uống — đây là điều Chung Uyên tin, chứ không phải Chúc Nhiên.
*Nihonshu ( 日本酒) là loại rượu gạo truyền thống của Nhật, được làm từ gạo, mạch nha và nước, khi nói đến rượu sake chính là đang nói đến nihonshu. Rượu sake có nhiều cách uống, có thể uống ngay ở nhiệt độ phòng, uống nóng (người ta không đun rượu lên mà ngâm bình rượu trong một bát nước nóng) hoặc để nguội hoặc uống lạnh (cho đá vào).Độ cồn thông thường của sake là 15% đến 20%.
+ Sake uống nóng thì gọi là "atsukan"
+ Sake uống ấm ấm thì gọi là "nurukan"
+ Sake uống ở nhiệt độ phòng được gọi là "hiya"
+ Sake uống lạnh được gọi là "reishu"
Chúc Nhiên rất nghiện rượu và thuốc lá, giống như nghiện cơn đau đớn khi được ân ái vuốt ve. Rượu hết chén này đến chén khác vào bụng, mãi đến tận khi Chung Uyên cướp chén rượu của cậu thì mới dừng, hắn nhắc nhở, ánh mắt lạnh lùng không giống như khuyên cậu đừng uống nữa, mà giống như đang cảnh cáo hơn.
Sau khi say rượu Chúc Nhiên cứ cười không ngừng, thiếu niên nghiêng nghiêng ngả ngả, thế nhưng lại mang tới một vẻ đẹp khác lạ: "Theo lý mà nói, cậu phải gọi tôi là anh mới đúng? Cậu đúng là cái tên nhãi con không tôn trọng người lớn, phải bị đánh..."
Chung Uyên ngồi đối diện cậu, nghe vậy nhíu mày: "Muốn đánh nhau?"
Chúc Nhiên làm như không nghe rõ, đoạt lại chén rượu, sau đó xoay người qua, kính ông chủ một ly.
Nháo nhào đến tận nửa đêm, cuối cùng cũng chịu đi về.
Trong đêm hè thanh mát, đầy những chấm sao nhỏ đung đưa khắp bầu trời, Chúc Nhiên trong mắt Chung Uyên rõ ràng là đã say rồi nhưng lại cứ la hét nói mình không say. Cậu hát ầm ĩ giữa đường phố, hai người bước đi dưới ánh đèn đường, Chúc Nhiên bỗng nhiên im lặng.
Chung Uyên quay đầu nhìn cậu, trong mắt có vẻ châm chọc: "Không điên nữa à?"
"Chung Uyên." Cậu gọi hắn.
"Cậu từng có bạn gái chưa?" Chúc Nhiên cũng không cần hắn trả lời, tự nói tiếp, đôi mắt híp lại: "Tôi đúng là hỏi vớ vẩn rồi. Nhìn chủ tịch nhỏ của chúng ta này, phải tám mười phần là đến tay con gái cũng chưa từng nắm."
Chung Uyên đứng dưới ngọn đèn đường, lạnh lùng nhìn cậu.
Cậu đứng thẳng người lại — trong lòng ngứa ngáy.
Chúc Nhiên đi về phía trước một bước, không cho tên kia thời gian phản ứng lại, ấn thiếu niên lên tường, nhanh chóng cắn chặt môi hắn. Chúc Nhiên không cao bằng Chung Uyên, hoặc là nói Chung Uyên quá cao, Chúc Nhiên không thể không nhón chân, ngửa đầu mới có thể hôn môi hắn.
Nụ hôn của Chúc Nhiên thô bạo, mang theo mùi máu, làm cho Chung Uyên phải hé môi để giao ra chính mình để đáp lại thì cậu mới coi như bỏ qua.
Gió đêm đang thôi, trên đường phố vắng vẻ, hai người trao nhau vị rượu trong miệng. Chúc Nhiên chen một chân vào háng Chung Uyên, cong đầu gối lên, vừa hôn vừa liên tục cọ cọ giữa hai chân hắn.
"Cậu có muốn cùng tôi đánh nhau không?" Bóng đêm càng ngày càng nồng, thiếu niên đạt được nụ hôn, hài lòng véo cằm hắn cười, cảm giác thỏa mãn từ đôi môi vọt lên não, cậu hận không thể chén sạch Chung Uyên tại đây luôn: "Đi thôi, lên giường đánh nhau."
Chung Uyên xác định, Chúc Nhiên chưa say.
Mặt hắn lạnh tanh, môi mỏng phun ra một từ: "Biến."
"Chủ tịch nhỏ, tôi muốn ** cậu." Chúc Nhiên phớt lờ, ngón tay dùng sức véo cằm hắn, một tay khác trượt xuống phía dưới của hắn. Ngửa đầu nhìn lên, âm thanh nhẹ nhàng như tan đi trong bầu trời đêm, xinh đẹp diễm lệ lại khiêu khích lòng người: "Cậu cũng muốn làm, đúng chứ?"