Chứng Kiến Thần Thám

Chương 158: Chương 158: Bữa tối cuối cùng




Nghe xong câu chuyện của Amanda Willy, Trì Trừng im lặng mất một lúc lâu. Cá nhân anh không tán đồng cách báo thù của Amanda, vì con người có sự trói buộc của pháp luật, tuân theo nó mới là cách tốt nhất để bảo vệ quần chúng.

Có điều, Trì Trừng cũng hiểu, mình không có tư cách chỉ trích Amanda Willy, bởi cô là người cảm nhận đau khổ, chứ anh chưa hề trải qua. Vì vậy, suy nghĩ của anh hoàn toàn xuất phát từ khía cạnh khách quan.

Đó là cách nghĩ của Trì Trừng và anh cần thay đổi tư duy, chuyển sang hướng suy luận xem tại sao hung thủ lại đưa Amanda Willy vào đây.

Sao Amanda Willy lại được đưa tới lâu đài cổ? Chẳng lẽ, với hung thủ mà nói, hành vi báo thù của Amanda Willy là có tội?

Trì Trừng không cho rằng, người đã hủy diệt cả tổ chức Angel lại là một người có ý nghĩ tuân thủ pháp luật. Thế thì tại sao cô ấy lại đến lâu đài cổ? Chắc chắn còn một nguyên nhân khác vướng mắc.

“Cô giết cả năm người, vậy về sau cảnh sát không điều tra đến tận chỗ cô à?” Trì Trừng hỏi. Anh khá hoang mang điểm này.

Cảnh sát chỉ cần tìm ra năm viên đạn ghim trong thân thể năm tên kia là xác nhận được ngay Amanda Willy là hung thủ. Vậy vì sao cô ấy chưa bị bắt?

“Anh ta nói, anh ta sẽ giúp tôi. Xong việc, tôi đợi ở khách sạn tại Oakland thêm một tuần, hoàn toàn không thấy báo đưa tin về việc năm tên kia bị bắn chết. Vì vậy, tôi tin rằng, anh ta làm được.”

Trì Trừng gật đầu, đây không phải lần đầu tiên anh chứng kiến bản lĩnh lớn mạnh của hung thủ, chẳng bất ngờ gì.

“Sao anh ta lại muốn giúp cô?” Vừa giải đáp xong một câu hỏi, Trì Trừng lại có vấn đề mới.

“Tôi nghĩ, đây chính là cái giá mình phải trả. Sau một tuần đợi ở khách sạn tại Oakland, tôi nhận được điện thoại của anh ta. Anh ta đã hỏi tôi rằng, bản thân có thấy mình có tội không?”

Trì Trừng ngồi thẳng người, rất muốn biết Amanda Willy xét hành động của mình vào diện nào.

“Tôi có tội.” Amanda Willy đáp không chút do dự: “Trước đó, khi chuẩn bị hạ độc vào trong bánh cookie, tôi nhớ đến chồng mình. Tôi đoán chắc anh ấy sẽ ngăn cản tôi làm hành động này. Sau khi biết được chân tướng, tôi lại không hiểu sao anh ấy phải ngăn cản.”

“Đến lúc Nolan chạy tới nhận lỗi, tôi mới hiểu tại sao anh ấy lại ngăn cản. Nó chẳng liên quan gì đến sự tốt bụng của anh ấy, chẳng qua do anh ấy yêu tôi mà thôi. Bởi anh ấy biết, tôi đang làm một chuyện cực kỳ sai lầm.”

“Tôi không dám nghĩ đến cảnh ngày đó Nolan không tới, mình sẽ làm ra hành động gì. Vì thế, tôi có tội. Vấn đề này không có gì để nghi ngờ.”

Trì Trừng cảm tưởng mình vừa bị đấm một quyền thật mạnh vào ngực, nhức nhối khiến anh khó mà hô hấp được.

“Thế nên, cô chấp nhận việc cho anh ta phẫu thuật, đi đến lâu đài cổ?”

“Có lẽ, đây là chốn về của tôi. Hơn nữa, tôi muốn có được đáp án một vấn đề.”

“Vấn đề? Vấn đề gì?”

Nghe vậy, Trì Trừng không tự chủ được mà nhìn về phía Max Copeland. Hắn đã uống hơn nửa chai rượu vang đỏ, ngà ngà say ngồi trên ghế.

Amanda Willy đứng lên, bước từng bước đến trước mặt Max Copeland và nắm chặt lấy cổ áo hắn.

“Tại sao?”

Amanda Willy rít gào, gân xanh trên trán nổi lên như đang chứng tỏ cho sự giận dữ của cô.

Nicole Chez bị hành động bất ngờ của Amanda Willy dọa sợ, còn Trì Trừng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Ngay lúc thấy cô cứ nhìn chằm chằm Max Copeland, anh đã có dự cảm rồi.

“Vì sao? Rõ ràng anh nhìn thấy mà lại trơ mắt để Ruth bị bọn chúng kéo đi? Tại sao?”

Amanda Willy tức giận đến cùng cực, mạch máu bởi vì kích động mà lưu thông nhanh hơn, từ khuôn mặt đến cổ cô đều đỏ lên giống dung nham đang lưu động bên dưới lớp da.

Cũng chính trong khoảnh khắc này, Trì Trừng và Nicole Chez hiểu ra, tại sao Max Copeland lại có mặt ở lâu đài cổ.

“Anh có thể cứu em ấy cơ mà! Tại sao chứ? Tại sao anh lại lạnh lùng tránh ra như thế? Vì sao?”

Dứt câu, Amanda Willy buông Max Copeland ra, vô lực ngã liệt xuống đất, mất hết sức lực chỉ trong phút chốc.

Nicole Chez chạy đến đỡ Amanda Willy dậy.

Lấy lại tự do, Max Copeland vẫn không có phản ứng gì, chỉ thành thật ngồi trên ghế, tiếp tục rót đầy ly rượu cho mình.

Dường như, khi rượu ngon vào bụng, Max Copeland mới có chút sức sống.

Khung cảnh trước mắt Max Copeland bỗng trở nên mơ hồ. Hắn nhớ tới đêm muộn đó, khi cô gái kia bị kéo đi.

Ngày đó, Max Copeland tiếp tục đắm mình ở quán bar, tiêu sạch số tiền mình có. Đến cuối cùng, hắn tàn tạ cầm lấy chai rượu cuối, chậm rãi đi về nhà.

Ngay thời điểm hắn sắp về đến nhà thì nghe tiếng kêu cứu.

Hắn trông thấy một cô gái nhỏ bất lực giãy dụa trong vô vọng. Cô ấy khóc lóc, cô ấy nhìn thấy Max Copeland. Cô ấy cầu xin Max Copeland cứu lấy mình.

Max Copeland nhìn theo hồi lâu, thẳng đến khi đám người đó kéo theo cô gái biến mất, mới phát hiện chai rượu của mình trống không. Đột nhiên, hắn nhớ ra trong nhà còn nửa chai Brandy, thế là hắn cất bước về như cái xác không hồn.

Ngu ngốc thật! Muộn thế này rồi mà còn dám đi lang thang ở ngoài đường. Thế nên, Max Copeland chẳng chút nào thương xót cô gái ấy.

Max Copeland uống xong ly rượu vang đỏ cuối cùng, lảo đảo đứng lên, đi về phía Amanda Willy.

“Cô muốn giết tôi à? Thế cô ra tay đi!”

Max Copeland chẳng ngần ngại gì. Kể từ sau khi rời khỏi chiến trường, quay về quê hương, hắn bị người ta ghét bỏ như rác rưởi vậy. Bắt đầu từ đó, hắn không màng gì mọi thứ xung quanh nữa.

Đây chính là cuộc sống! Đây là Tổ quốc mà hắn xả thân bảo vệ!

Tất cả mọi người đều ghét bỏ việc hắn từng giết người trên chiến trường, cho nên chẳng ai thèm bận tâm đến hắn. Chỉ mình Max Copeland hiểu, mỗi khi đêm xuống, chìm vào giấc ngủ, trong mơ hắn lại nghe được tiếng nổ mạnh vang dội bên tai, đưa hắn quay về chiến trường, về nơi như địa ngục ấy. Nơi đó, mạng người như cỏ rác, rẻ mạt không đáng một xu.

“Cô giết tôi đi, để báo thù cho em gái cô.”

Max Copeland từ bỏ chống cự. Với hắn, bây giờ chết đi có thể như một cách giải thoát. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại. Nhưng đợi mãi, vẫn không thấy Amanda Willy có hành động báo thù.

Qua một lúc sau, Max Copeland mở mắt, lần nữa thấy Amanda Willy, va phải hai mắt cô.

Dường như, Max Copeland đã bị một tia sét đánh trúng. Hắn chưa từng thấy ánh mắt nào suy sụp, đau đớn lẫn khó hiểu nhường này.

Amanda Willy có thể gục ngã bất cứ lúc nào nhưng cô lại kiên quyết chống đỡ, chăm chú nhìn Max Copeland không chớp mắt.

“Tại sao?”

Đến cuối, Amanda Willy sụp đổ, khóc toáng lên.

“Anh có biết tại sao Ruth xuất hiện ở Oakland không? Bởi vì, em ấy đã tìm được người anh trai mình hiến giác mạc, em ấy chỉ muốn nhìn thấy đôi mắt của anh trai thêm lần nữa.”

“Tại sao? Tại sao lúc ấy anh không cứu?”

Chân tướng ùa tới đột ngột làm mọi người không kịp phòng bị. Trì Trừng lẫn Nicole Chez đều sững người. Nhưng, người thấy chuyện này khó tin nhất thì là Max Copeland.

Max Copeland vẫn nhớ rõ nguyên nhân vì sao mình phải rút khỏi chiến trường, bởi trong một lần sơ suất, viên đạn bay tới đã cướp đi đôi mắt của hắn. Phải đợi chừng nửa năm, hắn mới tìm được giác mạc phù hợp với mình.

Max Copeland lần nữa đón lấy ánh sáng, nhưng lúc này, cuộc sống của hắn đầy rẫy những thứ dơ bẩn.

“Không thể nào!”

Max Copeland không tin. Trong cơn hoảng hốt, cảnh Ruth bị kéo đi tái hiện trước mặt anh ta.

Đêm tối bao trùm, Ruth tuyệt vọng khóc lóc, và Max Copeland là hi vọng duy nhất của cô ấy.

Max Copeland đứng im ở nơi đó, trơ mắt nhìn Ruth bị kéo lên xe, nghe tiếng Ruth biến mất dần trước mặt mình.

Sao có thể?

Giờ phút này, cảm giác kinh tởm ùa đến với Max Copeland. Hắn muốn nôn hết tim gan phèo phổi ra ngoài, muốn trút luôn cả linh hồn mình.

Giây tiếp theo, nhân lúc Trì Trừng chưa lấy lại tinh thần, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Max Copeland siết tay thành nắm đấm, nhét thẳng vào miệng mình.

Hắn cố gắng muốn thông qua yết hầu thọc hẳn xuống bụng.

Max Copeland cảm nhận được con ác quỷ đang ẩn náu bên trong mình.

Hắn phải lôi bằng được con quỷ đó ra ngoài!

Max Copeland liên tục gắng sức moi móc, mặc kệ việc bản thân bị nghẹt thở, hai mắt trắng dã vô hồn, đã trầm mê quá lâu nên giờ hắn cần bắt con ác quỷ đó!

Cuối cùng, Max Copeland ngã xuống, trút hơi thở cuối cùng cùng lúc với cánh tay lấy đi sinh mạng hắn tuột khỏi miệng.

Khoảnh khắc đó, Trì Trừng bắt gặp nụ cười thỏa mãn bên môi Max Copeland.

Đêm xuống, mọi âm thanh trên thế giới chìm vào yên ắng.

**

“Mọi người, chúng ta ăn cơm thôi.”

Peter Bryant vui vẻ bưng hai phần thịt thăn đến nhà ăn rồi không ngờ bản thân lại trông thấy cảnh tượng kia.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Peter Bryant bỏ địa thịt xuống, nghi ngờ hỏi, tò mò quan sát thi thể Max Copeland. Anh ta chưa từng thấy tình trạng tử vong giống thế này.

Trì Trừng thấy Peter Bryant tò mò đi về phía Max Copeland cũng nhìn theo. Song, anh cau mày khó hiểu.

Trên người Peter Bryant có gì đó là lạ.

Ngẫm nghĩ một hồi, anh mới nhận ra do Peter Bryant thay quần áo.

Nhưng đã hết ngày đâu, Peter Bryant thay quần áo làm gì?

Vấn đề mới nảy sinh trong đầu anh. Lơ đãng nhìn quanh, anh cúi đầu xem hai phần thịt mà Peter Bryant bưng tới.

Peter Bryant không hổ là đầu bếp nổi tiếng trên mạng sở hữu hơn ba triệu người hâm mộ. Hai phần thịt anh ta đem tới đều đầy đủ màu sắc hương vị. Hương thơm đậm đà từ đĩa thịt quẩn quanh, len vào từng hơi thở của Trì Trừng. Miếng thịt vàng óng mê người làm Trì Trừng nảy lên suy nghĩ muốn nếm thử một miếng.

Tự dưng, ngay giây sau, hai đĩa thịt kia lại khiến anh nổi da gà.

Sau đó, anh nhớ đến biểu cảm kỳ quái của Peter Bryant lúc hai người cùng nâng thi thể của Joseph Gerstein đi.

Lúc ấy, Peter Bryant rất hoảng loạn. Sao anh ta lại hoảng loạn chứ?

Tiếp nữa, anh nhớ ra mình chưa hỏi Peter Bryant cái mình muốn biết.

“Peter.”

Trì Trừng kêu tên Peter Bryant, dời lực chú ý của anh ta khỏi thi thể Max Copeland.

Anh ta đứng dậy, hoang mang nhìn Trì Trừng.

“Trì Trừng tiên sinh, có chuyện gì hả?”

“Peter, có một vấn đề tôi luôn muốn hỏi anh. Sao anh muốn giúp Shanny Fox báo thù?”

Con ngươi Trì Trừng đột ngột trở nên sắc bén như chim ưng, xem thấu lớp ngụy trang của Peter Bryant.

“Câu hỏi thứ hai, anh và Shanny Fox đều vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối, sao đến lúc đi ra chỉ có mình anh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.