Edit: Cải Trắng
[ Q7 ] Chương 116: Cây thập tự giá có vòng gai
Trong quá trình trả lời, Trì Trừng không hề nhìn vào đoàn thẩm phán. Mãi cho tới khi kết thúc, anh mới liếc nhanh qua một cái, đúng lúc đó thì bắt gặp cả ánh mắt Anna đang nhìn về phía mình. Ánh mắt Anna nhìn về phía anh hoàn toàn không đem theo bất cứ sự oán trách nào, đó là điều Trì Trừng không ngờ tới. Ngược lại, cô còn mỉm cười.
Sau đó phải mất thêm khoảng ba tiếng đồng hồ nữa để đoàn thẩm phán thảo luận và đưa ra quyết định cuối cùng. Trong đoàn có tới sáu người cho rằng Vlad Borman là hung thủ, hai người còn lại thấy hắn là người vô tội, thế nên phán quyết cuối cùng dành cho Vlad Borman là mức án tù chung thân. Có điều, hắn vẫn còn cơ hội kháng án nên đây chưa chắc đã là kết quả cuối cùng.
Nhưng mọi người hiểu, nếu Vlad Borman kháng án thì khả năng hắn có thể xoay chuyển bàn thắng của mình không cao, ngay cả bản thân hắn có lẽ cũng nhận ra điểm này rồi. Sau khi kết quả được tuyên bố, hắn luôn giữ sắc mặt nặng nề.
Buổi xét xử kết thúc, Trì Trừng muốn tìm Anna để cùng cô nói chuyện rõ ràng. Thấy bóng dáng Anna ở phía xa xa, anh đuổi theo nhưng tới cửa thì bị nhóm phóng viên chặn lại. Qua khe hở của dòng người chen chúc, Trì Trừng chỉ thấy bóng dáng Anna càng lúc càng xa.
Lúc Chúc An Sinh cứu được Trì Trừng khỏi đám phóng viên thì cũng là lúc Aidan đánh xe tới nơi. Đợi tới khi hai người ngồi được vào trong xe rồi mới hoàn toàn thoát khỏi sự đeo bám của phóng viên.
“Chúng ta đi đâu đây?” Aidan đang lái xe lên tiếng hỏi.
Không biết giờ này Anna đi đâu nhỉ? Đây là suy nghĩ lúc này của Trì Trừng, vì thế anh lập tức nói: “Đi tới nghĩa trang.”
Aidan đánh tay lái, giờ hắn nhìn vào kính chiếu hậu mới thấy bộ dáng chật vật của Chúc An Sinh và Trì Trừng ngồi ở hàng ghế sau.
“Có lẽ đây là vụ án chấn động nhất nước Áo rồi, truyền thông toàn cầu rất quan tâm.” Aidan cười.
Thật ra Trì Trừng không quan tâm cảnh tượng này lắm, dù sao thì anh cũng nhìn thấy nhiều rồi, cái khiến anh chú ý là nụ cười nhẹ nhõm của Aidan: “Hình như trông anh rất vui?”
“Đương nhiên rồi, người chúng ta vừa bắt được là tên tội phạm đáng sợ nhất Áo đấy.”
“Nhưng chúng ta chưa tìm ra được chứng cứ trực tiếp chứng minh Vlad Borman là kẻ giết người mà.”
Nhớ tới lời Trì Trừng vừa nói trong buổi xét xử, Aidan âm thầm đổ mồ hôi, cũng may là kết quả cuối cùng không phải kết quả xấu. Dù vậy, Aidan vẫn không hiểu sao Trì Trừng lại nói thế: “Sau khi Vlad Borman bị bắt, không có bất cứ vụ án mạng nào xảy ra nữa, đây không phải chứng cứ tốt nhất sao?”
Nghe thấy câu trả lời của Aidan, phản ứng đầu tiên của Trì Trừng là kinh ngạc, sau đó anh nở nụ cười.
“Đúng thế, phần đông mọi người đều cho rằng đó là kết quả tốt nhất.”
Aidan không hiểu sao Trì Trừng lại nói thế, còn Chúc An Sinh chỉ yên lặng ngồi bên cạnh chăm chú nhìn anh. Rất nhanh, hai người đã tới nghĩa trang.
Trì Trừng nói anh sẽ đi vào trong nghĩa trang một mình, Aidan và Chúc An Sinh cứ đứng ở bên ngoài. Lúc trước, khi hạ táng Heidi, Trì Trừng đã tới Vienna tiễn cô ấy đoạn đường còn lại, Anna cũng không từ chối việc anh tiễn. Thêm Trì Trừng, đoạn đường cuối cùng của Heidi chỉ có ba người đưa.
Quả nhiên, đặt chân tới trước bia mộ Heidi là thấy Anna đang ngồi.
Nghe thấy tiếng bước chân Trì Trừng nhưng Anna không hề cử động, chỉ bình tĩnh nói một câu: “Anh tới rồi à?”
“Tôi đoán cô đang ở chỗ này.” Trì Trừng tiến tới đứng bên cạnh Anna để nói chuyện, nhìn vào bức ảnh trước bia mộ, Heidi đang nở nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Cô tới nói cho Heidi biết kết quả à?”
“Tôi tới nói lời tạm biệt với cô ấy.” Anna đáp lại một cách lạnh nhạt, qua giọng của cô ấy, Trì Trừng không biết Anna đang buồn hay vui.
“Tôi đã tìm được một cặp vợ chồng tốt bụng nhận nuôi Doris, giờ con bé đã có bố mẹ rồi.”
“Tôi cứ tưởng cô sẽ giữ Doris bên cạnh mình.” Trì Trừng không ngờ Anna lại có quyết định như vậy.
“Cái Doris cần không phải tôi, con bé cần có một cuộc sống mới.”
Dường như Trì Trừng đang muốn nói gì đó, vì khẩn trương nên lòng bàn tay anh đổ rất nhiều mồ hôi: “Xin lỗi.”
Câu xin lỗi của Trì Trừng đã khiến Anna phải quay sang nhìn, nét mặt Anna lộ ra sự khó hiểu: “Sao anh lại xin lỗi tôi?”
“Là một người bạn, trên tòa án tôi không nên nói những lời như vậy.”
Nghe được lời giải thích của Trì Trừng, Anna cười: “Ngoài anh ra, còn ai có thể nói những câu như thế nữa.”
“Tôi cứ tưởng cô sẽ giận tôi.” Trì Trừng không ngờ Anna lại có thái độ như thế này.
“Đúng là tôi có tức giận, nhưng cũng phải cảm ơn anh. Cảm ơn Trì Trừng, cảm ơn anh đã cho tôi thấy dáng vẻ đó lần đầu tiên.”
“Lâu lắm rồi, tôi cũng sắp quên mất rồi.”
Giọng điệu Anna nhuốm màu u ám, vừa bi thương vừa chua xót.
“Tiếp theo cô định làm gì, vẫn tiếp tục làm thợ săn tiền thưởng à?”
“Nếu không thì sao? Có lẽ đây là số mệnh của tôi rồi.”
Anna cười tự giễu. Cô bước từng bước rời đi, giày cao gót giẫm trên mặt đường. Nhưng chưa đi được bao xa Anna đã dừng chân, quay người lại hỏi Trì Trừng một câu.
“Trì Trừng, anh còn nhớ biệt danh của tôi là gì không?”
Trì Trừng không hiểu sao đột nhiên Anna lại hỏi cái này, nhưng do dự vài giây xong anh vẫn trả lời: “Cô đang nói tới biệt danh Amis tóc đỏ à?”
“Đúng rồi, nữ thần chính nghĩa Amis.”
Anna tặng cho Trì Trừng một nụ cười rạng rỡ, sau đó cô rời khỏi nghĩa trang.
Trong lòng Trì Trừng gợn lên cảm xúc phức tạp khó có thể nói thành lời. Anh đưa mắt nhìn thoáng qua bia mộ của Heidi rồi quay về đường cũ đi tới nơi Chúc An Sinh và Aidan đang chờ mình, anh hoàn toàn không phát hiện ra đường Anna rời đi là một con đường khác.
**
Năm ngày sau, Trì Trừng và Chúc An Sinh có mặt ở vương quốc Anh.
Dưới sự dẫn đường của cảnh sát địa phương, Chúc An Sinh và Trì Trừng đi tới nhà thờ.
Hôm nay vốn là ngày để các giáo đồ tụ họp lại đây làm lễ nhưng bên trong nhà thờ không có một bóng người. Chúc An Sinh và Trì Trừng là vị khách đầu tiên tới ghé thăm nhà thờ.
Vừa đặt chân vào nhà thờ, hai người đã thấy trên sàn nhà có vết máu. Bọn họ bước đi theo vết màu trên sàn, đi thẳng tới chỗ tượng Chúa Jesus.
“Chính là chỗ này.” Nói xong, Chúc An Sinh rút ảnh chụp ra từ trong tập tài liệu mình đang cầm.
Trì Trừng nhận lấy bức ảnh. Trong ảnh xuất hiện một người đàn ông đang quỳ, nơi mà người đàn ông đó quỳ chính là nơi mà giờ Chúc An Sinh và Trì Trừng đang đứng. Có điều, giờ người đàn ông đó không còn ở vị trí này nữa, cái ông ta để lại là một vũng máu khô.
Trì Trừng xem thêm mấy tấm ảnh nữa là thấy được cả khuôn mặt người đàn ông đó. Trong ảnh, người đàn ông đó nhắm chặt hai mắt, thân thể trần như nhộng, trên mặt không có chút huyết sắc nào. Từ những đặc điểm trên có thể chứng minh, người đàn ông trong ảnh đã tử vong.
Tuy nạn nhân đã tử vong nhưng khi chết ông ta luôn giữ trạng thái quỳ, nguyên nhân là do sau lưng ông ta còn đeo một cây thập tự giá có vòng gai.
“Nạn nhân tên Kevin Brana, là cha xứ của nhà thờ này. Bốn ngày trước, có người phát hiện ra thi thể ông trong nhà thờ, nguyên nhân dẫn tới tử vong là mất máu quá nhiều do bị cắt yết hầu.”
Trì Trừng đi tới chỗ vách tường trong lúc Chúc An Sinh đang thuật lại nội dung tài liệu. Trên vách tường xuất hiện vài vết máu nhỏ li ti, điều này phù hợp với việc nạn nhân tử vong do bị cắt yết hầu.
“Mặt khác, khi còn sống, nạn nhân đã chịu sự ngược đãi trong một thời gian. Ví dụ như việc sau lưng ông ấy đeo cây thập tự giá có vòng gai, rồi còn vết máu ở trên sàn nhà thờ nữa, có lẽ nạn nhân đã bị hung thủ uy hiếp, ông ấy bị ép đi tới đây. Sau đó, vào lúc nạn nhân quỳ xuống, hung thủ đã cắt yết hầu của ông ấy.”
Não bộ Trì Trừng hiện ra hình ảnh khi đó. Trong đêm tối, cha xứ Kevin không mặc gì cả, trên người mang theo cây thập tự giá có vòng gai. Đau đớn khiến khuôn mặt ông trở nên vặn vẹo nhưng ông không dám dừng bước, vì đằng sau ông là tên hung thủ đang đi theo.
Nghe theo lời hung thủ, cha xứ Kevin quỳ xuống trước tượng Chúa Jesus. Ông khóc lóc van xin hung thủ tha cho mình, nhưng tất cả những gì ông làm đều vô dụng, nó không giúp ông giữ nổi tính mạng mình.
Cuối cùng, trước tượng Chúa Jesus, hung thủ cắt cổ cha xứ Kevin. Máu tươi phun ra như một trận hồng thủy. Hung thủ đứng yên ở một bên thưởng thức quá trình sự việc diễn ra.
“Đây là vụ án giết người mang tính báo thù. Tra tấn cha xứ Kevin bằng cách đeo cây thập tự giá có vòng gai, rồi giết cha xứ ngay trước tượng Chúa Jesus, tất cả đều vì báo thù.” Trì Trừng nhanh chóng đưa ra kết luận.
“Theo như thông tin mà cảnh sát địa phương điều tra được thì cha xứ Kevin là một người có nhân duyên rất tốt. Vì không tìm được kẻ tình nghi nên bọn họ mới nhờ chúng ta tới đây hỗ trợ.”
Chúc An Sinh bổ sung thêm thông tin. Trong lúc hai người đang mải suy nghĩ thì có nữ tu sĩ tiến vào. Bà đi tới chỗ vũng máu làm một động tác cầu nguyện đơn giản rồi quay về phía Chúc An Sinh và Trì Trừng: “Xin lỗi hai vị, bây giờ tôi cần hai người rời khỏi nơi này ngay lập tức.”
Chúc An Sinh và Trì Trừng quay sang nhìn nhau, cả hai không hiểu đang có chuyện gì xảy ra. Không phải mình được mời tới phá án sao? Sao đặt chân tới hiện trường rồi mà còn bị đuổi ra ngoài?
Nhưng hai người không muốn xảy ra tranh cãi với nữ tu sĩ nên bọn họ tạm thời rời khỏi nhà thờ. Khi hai người vừa bước chân ra khỏi nhà thờ thì nữ tu sĩ lập tức đóng cửa lớn lại.
Chờ nữ tu sĩ rời đi, Chúc An Sinh quay sang hỏi người cảnh sát đã dẫn mình tới đây: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Cảnh sát lên tiếng xin lỗi Chúc An Sinh và Trì Trừng. Cậu ta trả lời bằng giọng điệu bất đắc dĩ: “Tôi cũng không biết nữa. Vừa nãy tôi nhận được điện thoại của cảnh sát trưởng, ông ấy bảo chúng ta hãy làm theo những gì nữ tu sĩ nói và cúp điện thoại.”
Chúc An Sinh và Trì Trừng quay sang nhìn nhau. Có vẻ như vụ án này có ẩn tình, có người không muốn chân tướng vụ án được đưa ra ngoài ánh sáng.
Nhưng người đang thao túng không nghĩ tới việc hành động của hắn đã làm khơi gợi lên sự hiếu kỳ của Chúc An Sinh và Trì Trừng. Vì vậy, hai người quyết định tới cục cảnh sát hỏi cho rõ ràng.
Khi hai người chuẩn bị lên xe thì điện thoại Trì Trừng đổ chuông, Chúc An Sinh thấy sau khi nhận điện thoại sắc mặt anh đã chuyển sang tái xanh.
“Sao thế?” Trì Trừng vừa cúp điện thoại Chúc An Sinh đã mở miệng hỏi.
Ánh mắt Trì Trừng trở nên phức tạp, ngay tới mở miệng anh cũng cảm thấy vô cùng khó khăn: “Vlad Borman chết rồi.”