Chứng Kiến Thần Thám

Chương 32: Chương 32: Chân tướng (1) Bí mật của Damian, kỵ sĩ ánh trăng




“ Đứa con của ác ma. “ Nói xong mấy chữ này, sự khó hiểu trong lòng Chúc An Sinh càng tăng thêm: “ Thế là có ý gì? “

“ Đây chính là nguyên nhân mà Damian không mở miệng ra nói cho cô biết. “

Trì Trừng tiếp tục đưa người khác vào nút thắt câu chuyện, anh rất thích cái cảm giác treo miếng thịt ngon trước miệng người khác. Nhưng mà anh không biết, ở đầu dây bên kia, Chúc An Sinh hận không thể chui đầu qua điện thoại, đánh cho anh một trận tơi bời.

“ Trì Trừng, anh có tin là tôi ném luôn cái túi này vào thùng rác không? “

“ Đừng, đừng làm như thế. Giờ tôi sẽ nói cho cô biết, nhưng mà cô phải đồng ý với tôi, chuyện này không được để liên lụy tới tính mạng của người khác. “

“ Anh cảm thấy tôi là người không giữ được bí mật sao? “ Chúc An Sinh nghe vậy thì càng giận hơn, cô cảm thấy Trì Trừng đang nghi ngờ nguyên tắc làm người của cô.

“ Không phải là tôi sợ cô không giữ được bí mật, mà tôi sợ là làm hại tới tính mạng người vô tội. “

“ Vậy là có ý gì? “

Chúc An Sinh một lần nữa rơi vào trong sương mù, chân tướng mà Trì Trừng muốn nói rốt cuộc là cái gì? Damian có bí mật gì mà nguy hiểm tới tính mạng con người?

“ Cô có biết, thần trộm được mệnh danh là “kỵ sĩ ánh trăng” không? “

“ Kỵ sĩ ánh trăng? “ Chúc An Sinh kinh ngạc lặp lại một lần nữa, cô không biết tại sao Trì Trừng lại nhắc tới một nhân vật nổi tiếng như kỵ sĩ ánh trăng.

Kỵ sĩ ánh trăng và Damian có quan hệ gì? Bởi vì liên quan tới bức tranh sơn dầu giá trị trăm triệu đó sao?

Chúc An Sinh suy nghĩ một chút. Kẻ được mệnh danh là kỵ sĩ ánh trăng là một tên thần trộm kỳ lạ xuất hiện vào giai đoạn năm 91 ở thế kỷ trước, không ai biết được diện mạo của hắn, cũng không ai biết được thân phận thực sự của hắn. Mọi người chỉ biết rằng hắn rất thích những bức tranh nổi tiếng, những bức tranh bị hắn trộm hoàn toàn không thể thống kê hết, nhưng tính ra thì tổng thiệt hại ước chừng lên tới sáu trăm triệu đô la Mỹ.

Trong đó, Chúc An Sinh cũng biết khi còn sống kỵ sĩ ánh trăng đã từng trộm một bức tranh có giá trị rất cao, nhờ vụ án đó mà kỵ sĩ ánh trăng trở nên nổi tiếng. Đó là một bức tranh nổi tiếng thế giới với trị giá một trăm hai mươi triệu đô la Mỹ, sau khi bức tranh này được đấu giá, người mua đã cất bức tranh sơn dầu này ở một ngân hàng nổi tiếng là an toàn nhất thế giới. Nhưng dù vậy, kỵ sĩ ánh trăng vẫn trộm được bức tranh sơn dầu đi một cách bình thường, nhờ vụ án này mà danh tiếng của kỵ sĩ ánh trăng lan rộng ra khắp thế giới.

Từ đó về sau, rất nhiều người trên thế giới đã biết tới danh tiếng của tên thần trộm đó. Hơn nữa, mỗi lần hắn hành động thành công đều để lại ở hiện trường một vật vô cùng quý giá, đó coi như là một dấu hiệu của hắn. Cũng chính vì thế, mà dần dần truyền miệng qua từng người, hắn đã có cái danh là “ kỵ sĩ ánh trăng “

Nhưng một nhân vật như thế, thì liên quan gì tới Damian chứ? Chẳng lẽ tranh sơn dầu của Edmund Owen là do hắn trộm? Chắc Damian không có khả năng chính là kỵ sĩ ánh trăng đâu, nếu như là kỵ sĩ ánh trăng thì giờ hắn phải khoảng năm mươi tuổi rồi mới đúng.

Khi cô đang muốn mở miệng hỏi Trì Trừng thì cô đột nhiên nhớ tới câu hỏi vừa rồi của anh. Chúc An Sinh đành nuốt câu nói của mình trở lại trong bụng.

Cái tên Damian này, trong tiếng Anh có nghĩa là gì chứ?

Chúc An Sinh ngẩng đầu lên nhìn về phía Damian. Trong nháy mắt, cô cảm tưởng như mình thấy hình bóng một người khác trên người Damian.

“ Damian là con của kỵ sĩ ánh trăng? “

Đột nhiên Chúc An Sinh mở miệng nói, đầu dây bên kia điện thoại, Trì Trừng im lặng vài giây sau đó phá lên cười.

“ Cho nên tôi mới bảo cô không được tiết lộ thân phận đâu, cô có biết kỵ sĩ ánh trăng có bao nhiêu kẻ thù không? Nếu như để bọn họ biết được thân phận của Damian, tôi thấy không tới hai ngày nữa là cô thấy xác cậu ấy ngoài đường rồi. “

Sau khi đoán được thân phận của Damian, cô mới biết tại sao Trì Trừng muốn cô giữ bí mật này. Cho nên mấy câu sau của Trì Trừng cô nghe không vào, cô vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi khiếp sợ khi biết được thân phận của Damian.

“ Damian thật sự là con của kỵ sĩ ánh trăng sao? “

“ Chắc là không sai đâu. Nhưng mà tài liệu tôi mới tra hôm qua có nhắc tới việc bố Damian đã qua đời từ nhiều năm trước rồi. “

“ Kỵ sĩ ánh trăng chết rồi? “

Chúc An Sinh lại bị khiếp sợ lần nữa, cô không cách nào hình dung được cảm xúc của mình lúc này. Trên thế giới này biết bao nhiêu người mong muốn bắt được kỵ sĩ ánh trăng, hôm nay cô lại biết được thân phận thật của người đó, hơn nữa còn biết thêm tin là người đó đã chết.

Đây có phải là thật không? Là thật hay là do cô đang nằm mơ?

Chúc An Sinh tàn nhẫn bấu vào đùi mình một cái, tới khi cảm giác đau truyền tới thì cô mới biết đây là sự thật.

Damian là con của kỵ sĩ ánh trăng. Kỵ sĩ ánh trăng thật sự đã chết.

“ Trì Trừng, rốt cuộc anh đã tra được những gì? Sao anh lại biết được những việc này? “

“ Thật ra khi nhận được bức tranh sơn dầu kia, tôi đã nhờ một người bạn xem hộ bức tranh này. Một bức tranh sơn dầu có trị giá cao như vậy, chắc chắn có không ít tin đồn vây quanh nó, cuối cùng, tới đêm qua tôi cũng biết được một số tin tức. “

“ Nghe nói bức tranh sơn dầu này từng xuất hiện một lần vào khoảng hai mươi năm trước, nó xuất hiện trong bữa tiệc của Dennis Granger. Mà lý do Dennis Granger tổ chức bữa tiệc đó là muốn khoe ánh mắt của mình tốt. Lúc trước, có người cầm ba bức tranh sơn dầu giống nhau y như đúc đem ra bán cho ông ta, nhưng trong đó chỉ có một bức tranh sơn dầu là thật. Người bán tranh đó khinh thường con mắt thẩm mỹ của Dennis Granger nên chủ quan, cuối cùng Dennis Granger lại đoán trúng bức tranh thật, ông ta mua được bức tranh sơn dầu trị giá trăm triệu này với giá cực rẻ. “

“ Sau đó trong bữa tiệc khoe khoang đó, Dennis Granger cũng lôi ba bức tranh ra để cho mọi người đoán. Hóa ra là sau khi mua được bức tranh thật, ông ta đã mua luôn cả hai bức tranh còn lại. Ông ta ở trong bữa tiệc đã hứa trước mặt mọi người là, chỉ cần ai đoán ra được bức tranh nào là thật, thì người đó có thể có miễn phí bức tranh trị giá trăm triệu này. Nhưng khi chỉ ra cũng phải nói ra lý do chính xác, không được nói linh tinh. “

“ Dennis Granger lúc đó căn bản là vô cùng tự tin, ông ta tin rằng không có người bạn nào của ông ta có con mắt nghệ thuật vượt mình cả. Nhưng ông ta lại không biết, ngày hôm đó kỵ sĩ ánh trăng cũng trà trộn vào trong bữa tiệc đó, mục đích của hắn chính là bức tranh sơn dầu của Edmund Owen. Không ngờ, hắn ngoài ý muốn lại lấy được bức tranh đó. “

“ Cuối cùng, kỵ sĩ ánh trăng nhờ vào con mắt nghệ thuật của mình mà lấy được bức tranh sơn dầu của Edmund Owen, hắn còn láu cá để lại lời giải thích trên một lá bài Tarot. Mà đáng tiếc, lá bài đó phải tới năm ngày sau Dennis Granger mới phát hiện ra. “

“ Đây là tin đồn khá thú vị về bức tranh đó được lưu truyền trong giới. Cuối cùng thì người tham gia bữa tiệc đó đều là bạn bè của Dennis Granger, cũng không ai mất trí mà kể chuyện này ra để khiến ông ta mất hết mặt mũi. Nhưng mà người bạn kia của tôi có quan hệ khá rộng trong giới hội họa, nên mới nghe ngóng được chút, ít người biết được câu chuyện xưa này lắm. “

Nghe Trì Trừng kể lại xong, Chúc An Sinh khẽ thở dài một hơi. Kỵ sĩ ánh trăng không hổ danh là một thần trộm, riêng chuyện xưa về hắn thôi cũng đủ ly kỳ rồi, chỉ tiếc là một nhân vật nổi tiếng như thế đã đi rồi.

“ Cho nên anh mới đoán Damian chính là con trai của kỵ sĩ ánh trăng? “

“ Đúng vậy, bởi vì sau khi trộm được bức tranh sơn dầu, không lâu sau đó hắn đã mai danh ẩn tích. Lúc trước, không ai biết tại sao hắn đột nhiên biến mất, nhưng bây giờ tôi nghĩ chúng ta đã biết được lý do tại sao rồi. “

“ Bởi vì hắn được làm bố rồi. “ Chúc An Sinh nói ra ý nghĩ của Trì Trừng, đồng thời cô phát hiện ra ánh mắt Damian đang nhìn về phía này. Cô không né tránh ánh mắt của hắn, ngược lại còn đón nhận nó, Damian như là chột dạ mà cúi mặt xuống.

“ Chắc là như vậy rồi. Nhưng mà tôi còn một vấn đề nữa, cô có thể giúp tôi hỏi Damian không? Chờ tôi tới thị trấn Tanto rồi thì nói lại cho tôi biết. “

“ Vấn đề gì thế? “

“ Cô giúp tôi hỏi xem, cậu ta có biết được thân phận của bố mình không? Còn nữa, vì sao cậu ta muốn đem trả những bức tranh sơn dầu đó về. “

“ Anh nói cái gì? Đem trả lại? Damian đem những tranh kỵ sĩ ánh trăng trộm trả lại? “

“ Đúng vậy, nếu không phải đi điều tra, thì tôi không biết được chuyện này đâu. Chuyện này cũng bắt đầu từ nhiều năm trước rồi, những bức tranh bị kỵ sĩ ánh trăng trộm đi đều được trả lại cho chủ cũ. Chẳng qua chủ sở hữu của những bức tranh đó hầu như đều thần hồn nát thần tính cả rồi, bảo bối của bọn họ bị trộm một lần, lúc này thì là ai cũng sẽ ăn ý che giấu chuyện này với bên ngoài. Nhưng mà trên thế giới này làm gì có bức tường nào mà không lọt gió. “

“ Nhưng mà anh hỏi cái này để làm gì? “

“ Bởi vì tôi tin rằng, khi đó cậu ta sẽ nói cho cô biết chân tướng. “

Chúc An Sinh giờ mới hiểu rõ, hóa ra ý Trì Trừng là “ túy ông say không phải ở rượu “

* “ Túy ông say không phải ở rượu “: nghĩa là có dụng ý khác.

Damian không chịu nói rõ ra cho bọn họ, có thể là hắn sợ thân phận mình bị bại lộ, nhưng bây giờ Damian có thể buông xuống lớp phòng bị này rồi.

“ Được, tôi hiểu rồi. “

Ngắt điện thoại xong, Chúc An Sinh lại tiến về phía quầy bar, nên mà Damian đang đứng lau ly.

“ Nếu cậu tiếp tục lau, cái ly này sẽ bị cậu lau tới nứt luôn đấy. Tôi có một số chuyện muốn hỏi cậu đây. “

Damian đặt cái ly xuống, trong ánh mắt vẫn có sự quật cường như trước.

“ Cô cắt đứt hy vọng đấy đi, tôi sẽ không nói gì hết. “

“ Cậu biết được tôi sẽ hỏi cái gì sao? Chúng ta có nên trò chuyện một chút về kỵ sĩ ánh trăng không? “

Chúc An Sinh vừa nói xong thì mắt Damian trừng lớn, hắn kinh ngạc nhìn về phía Chúc An Sinh, nét mặt tràn đầy sự cảnh giác.

“ Sao cô lại biết được? “

“ Bây giờ chúng ta nói chuyện một chút đi. “

Chúc An Sinh mỉm cười, Damian cảm giác như mình biến thành một con mèo nhỏ, và hắn đang bị xách lên, không cách nào nhúc nhích được.

Sau khi nhờ nhân viên khác trực quầy hộ, Damian đi theo Chúc An Sinh ngồi xuống cái bàn vừa rồi.

“ Nói đi, cuối cùng cô muốn cái gì? “ Vừa ngồi xuống, Damian đã tức giận buông một câu.

“ Cậu biết được thân phận thật của bố cậu vào lúc nào? “

“ Tôi nhất thiết phải trả lời câu hỏi này sao? “

Chúc An Sinh nghe thấy giọng nói không chút kiên nhẫn của Damian thì phì cười. Cô cảm thấy Damian đúng là một đứa trẻ cố chấp, rõ ràng hắn luôn dựng gai nhọn lên để đối chọi với người khác. Nhưng cô có thể hiểu được, đây là cách hắn tự bảo vệ mình, nếu gai nhọn mà rơi xuống, thì người khác có thể chạm tới nơi mềm mại nhất trong lòng hắn.

“ Nếu cậu không muốn trả lời, thì không cần trả lời. “ Chúc An Sinh chân thành nói một câu.

“ Thật sao? “ Damian bị sự chân thành của Chúc An Sinh làm lung lay, hắn còn hỏi thêm một câu: “ Cô sẽ không đi tố cáo tôi chứ? “

“ Tôi tố cáo cậu làm gì? Cho dù là phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, thì đó cũng là bố cậu, liên quan gì tới cậu chứ? “

“ Nhưng mà muốn trừng phạt bố tôi chắc cũng không cần tới pháp luật. Ông ấy còn trộm được một bức tranh buôn lậu trong tay trùm mafia ở Italy, còn rất nhiều người khác nữa. Bọn họ muốn trả thù bố tôi, thậm chí là cả tôi nữa. “

“ Nếu để lộ thân phận của cậu thì có lợi gì với tôi chứ? Hơn nữa tôi còn biết cậu đem toàn bộ số tranh bố cậu trộm trả về cho chủ cũ của nó, mà tôi có thể nói cho cậu biết một tin. Sở dĩ cậu không tìm được chủ nhân cũ của bức tranh sơn dầu kia là vì đó là bức tranh bố cậu quang minh chính đại mang nó về. “

Chúc An Sinh khi nãy nghe Trì Trừng nói chuyện này chỉ có số ít người biết, không lọt ra bên ngoài nên cô đoán là Damian cũng không biết chuyện này. Quả nhiên, sau khi nghe cô nói vậy, khuôn mặt Damian hiện lên vẻ vui sướng.

“ Cô chắc chắn chứ? “

“ Tôi lừa cậu thì có gì tốt sao? “

Damian lúc này mới nở nụ cười, một nụ cười từ tận sâu trong lòng hắn. Tuy bố hắn là một đạo tặc, nhưng hắn cũng không vì điều đó mà xấu hổ. Nhưng mà, hắn cũng biết hành vi này của bố hắn là không đúng, cho nên sau khi bố hắn mất hắn đã gửi trả lại những bức tranh này. Damian biết chẳng qua là bố cậu chỉ yêu hội họa thôi, không làm ra chuyện gì quá đáng cả.

Cuối cùng, Chúc An Sinh cũng tìm được trên gương mặt Damian một nụ cười đáng lẽ nên thuộc về độ tuổi này của hắn. Cô bỗng cảm thấy giữa vụ án giết người lạnh lùng này có một chút gì đó ấm áp.

“ Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết tình hình thực tế của vụ án giết hại Emma Bert không? “

Nói ra câu này, bỗng Chúc An Sinh rùng mình một cái. Cô có cảm giác, chỉ cần sau khi biết đáp án thôi, chân tướng sẽ lộ rõ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.