Người đó đã đứng đây chờ từ rất lâu. Nhưng, giờ mọi người đã nâng cao cảnh giác, không ai đứng sát chỗ đường ray nữa, cho nên, hắn không tìm được cơ hội xuống tay.
Đương lúc hắn chuẩn bị từ bỏ, hắn thấy một người.
Đó là một cô gái rất xinh đẹp, tay trái ôm một chồng văn kiện, có vẻ rất sốt ruột đợi tàu điện ngầm tới. Vì vậy, cô ấy đi đến sát đường ray.
Cơ hội đây rồi!
Người đàn ông ấy kéo mũ áo xuống thấp che khuất khuôn mặt, khẽ nở một nụ cười âm hiểm, tựa như đã tưởng tượng ra được hình ảnh cô gái xinh đẹp kia bị tàu điện ngầm nghiền nát thành thịt vụn.
Đáng tiếc cho một người đẹp!
Hắn lẳng lặng tiến lại gần cô gái, chú ý đến thời gian tàu điện ngầm vào ga. Ngay lúc tàu điện ngầm chuẩn bị đi qua mặt cô gái, hắn vươn tay ra.
Người bị đẩy ngã, rơi xuống theo quỹ đạo cùng sự hoảng hốt và tuyệt vọng. Tàu điện ngầm cán qua, thân thể mềm mại trong nháy mắt biến thành đống thịt bầy nhầy hòa với máu.
Nhóm người trong sân ga hoảng loạn chạy trốn. Trong đám người đang bỏ chạy có người không cẩn thận vấp chân té ngã. Rất nhiều người sẽ dẫm chân lên người bị vấp, cứ thế khiến “nạn nhân” dần tan xương nát thịt.
Cảnh đó đẹp biết bao! Hắn rất hài lòng với cảnh mình tưởng tượng ra. Đồng thời, hắn chú ý thấy tàu sắp vào ga.
Đến giờ rồi.
Người đàn ông vươn tay. Ngay khoảnh khắc sắp chạm vào người cô gái, hắn đụng phải một ánh mắt làm lòng can đảm vỡ vụn.
Hắn không ngờ cô gái đó sẽ xoay người! Hơn nữa, ánh mắt ác liệt của cô như một thanh kiếm đâm thẳng vào trái tim hắn, bị dọa tới ngây ra. Nụ cười nhạo báng của người đó là sự trào phúng cực hạn mà hắn từng nhận được.
Ngay giây phút xoay người, Chúc An Sinh thẳng tay ném tập tài liệu đi. Các trang giấy tung bay trong không trung cản ánh mắt của những người tò mò vây xem. Đợi khi giấy đáp xuống đất, họ mới thấy rõ ràng tình huống.
Họ thấy một người đàn ông bị Chúc An Sinh khống chế đang nằm trên đất. Cô dùng đầu gối ghì sau lưng hắn và vặn tay ngược ra sau. Hắn bị đau đến nhe răng trợn mắt, chẳng còn sức lực để phản kháng.
Cảnh tượng bắt mắt khiến Chúc An Sinh trở thành tiêu điểm. Mọi người tò mò dùng điện thoại quay phim chụp hình, có người kích động quá quên không tắt đèn flash, cứ tách tách liên tục làm Chúc An Sinh nhăn mày.
“Có thể giúp tôi gọi 911 không? Người này là tội phạm.”
Chúc An Sinh bất đắc dĩ lên tiếng nhờ vả mấy người đang vây quanh mình. Lúc này, họ mới sực nhớ ra việc phải báo cảnh sát.
Chúc An Sinh nhờ chưa được bao lâu thì điện thoại đổ chuông. Cũng may, tai nghe bluetooth của cô không rơi, cho nên, cô nhờ một bạn đứng gần đó ấn nhận cuộc gọi giúp để trò chuyện.
“Alo?”
“An Sinh, sao cô còn chưa đến? Chúng tôi đang chờ cô có mặt để bắt đầu cuộc họp đấy.”
Đầu bên kia vang lên giọng nói của một vị cảnh sát trưởng mà Chúc An Sinh quen.
“Không cần họp nữa, tôi tóm được hung thủ rồi.”
Xung quanh Chúc An Sinh rất ồn ào nhưng cảnh sát trưởng vẫn nghe rõ mồn một những gì cô nói. Ông bật dậy khỏi ghế như lò xo.
“Cô nói gì?” Cảnh sát trưởng không dám tin, hỏi lại.
“Tôi bắt được rồi. Tên hung thủ chuyên đẩy người ở ga tàu điện ngầm.” Chúc An Sinh lặp lại lần nữa, đồng thời liếc mắt nhìn người đàn ông bị mình khống chế.
“Cô đang ở đâu? Tôi qua bây giờ đây!” Cảnh sát trưởng kích động hỏi. Ông bất ngờ nâng cao âm điệu thu hút sự chú ý của nhiều người trong phòng họp.
Chúc An Sinh báo cho cảnh sát trưởng vị trí hiện tại, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện.
“Jeff, sao trông anh kích động thế?”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Chúc An Sinh, một người đồng nghiệp hiếu kỳ hỏi thăm cảnh sát trưởng Jeff.
Gương mặt thuôn dài của Jeff trông hết sức vui sướng. Tối nay ông có thể yên tâm ngủ ngon giấc rồi.
“Chúng ta không cần họp nữa. Tên hung thủ chuyên đẩy người ở ga tàu điện ngầm đã bị bắt.” Cảnh sát Jeff vừa nói, vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
“Gì cơ?” Đồng nghiệp của Jeff phản ứng hệt ông lúc mới nhận được tin: “Anh chắc chứ? Ai bắt được thế?”
Cảnh sát trưởng dừng động tác. Ông bỗng nhớ đến lần đầu tiên mình gặp Chúc An Sinh, khi đó, ông hoàn toàn không ngờ cô gái xinh đẹp kia lại cực kỳ tài giỏi.
“Một người anh hùng.”
Dứt câu, cảnh sát trưởng Jeff rời khỏi phòng họp.
**
Bảy ngày sau, Trì Trừng tức giận quay về New York. Trước đó, Chúc An Sinh không dám nhận cuộc gọi từ anh, biểu thị rõ ràng bản thân chột dạ.
Trì Trừng về nhà trước, không thấy Chúc An Sinh đâu thì lập tức buông hành lý, quay đầu chạy thẳng đến viện nghiên cứu.
Đến viện nghiên cứu, Trì Trừng tìm được Chúc An Sinh ở trong phòng thí nghiệm của Kiều Trì Na.
Thấy Trì Trừng tới, lòng Kiều Trì Na bỗng dâng lên cảm giác bất an. Thế nên, cô ấy tự giác tìm cớ chuồn ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng ảo não của Kiều Trì Na, Chúc An Sinh thầm mắng trong bụng một câu đồ phản bội. Quay sang chỗ Trì Trừng, cô không dám nhìn quá lâu vì chột dạ. Trông cô rất giống một đứa trẻ mắc lỗi chờ Trì Trừng trách phạt.
Trì Trừng bước từng bước tới gần Chúc An Sinh. Anh càng gần, cô cúi đầu càng thấp.
“Chúc An Sinh tiểu thư, cô có nhớ mình đồng ý điều gì qua điện thoại với tôi không?”
Trì Trừng nhớ rất rõ. Ngày đó, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Chúc An Sinh, anh lập tức đi ngủ. Đến khi tỉnh dậy, anh phát hiện trên mạng xôn xao vụ cô chế ngự tên hung thủ đẩy người ở ga tàu điện ngầm, có cả video luôn.
Chúc An Sinh cũng không ngờ chuyện này lại bị truyền bá rộng rãi một cách nhanh chóng như vậy, vì vậy cô còn chẳng có cơ hội giấu anh.
“Không phải giờ em vẫn ổn sao?”
Chúc An Sinh ấm ức. Cô làm chuyện tốt mà, cả thế giới đang khen cô là anh hùng đó! Sao Trì Trừng với Phương Trọng Bình lại tức giận?
Đúng thế! Phương Trọng Bình đang ở Trung Quốc thấy tin tức, lập tức gọi điện thoại đến bên kia bán cầu, mắng Chúc An Sinh nửa tiếng đồng hồ.
Thấy Chúc An Sinh ấm ức, cơn giận phừng phừng của Trì Trừng bỗng chốc biến thành đốm lửa bé tí.
“An Sinh, nhỡ lúc đó mọi dự liệu bị chệch sang hướng khác, kết quả là gì đây? Anh rất ủng hộ việc em đi bắt hung thủ nhưng em không thể vì chuyện đó mà đẩy bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm. Sao em không hiểu chứ?” Vốn Trì Trừng định giáo huấn Chúc An Sinh. Nhưng nói xong câu cuối cùng, người đau lòng lại là anh.
Hốc mắt Chúc An Sinh ửng đỏ. Cô cảm động ôm chầm lấy Trì Trừng.
“Em xin lỗi.” Chúc An Sinh áy náy nói. Hình như, cô cũng nợ Phương Trọng Bình một câu tương tự.
Cô thấy mình quá khờ khạo, cứ chìm đắm trong sự reo hò của cả thế giới, quên mất người yêu mình nhất và quan tâm mình nhất là Trì Trừng và Phương Trọng Bình.
“Không có lần sau, biết chưa?”
Chúc An Sinh dùng cái ôm làm dịu đi cơn tức của Trì Trừng. Anh cũng rất bất lực với sự mềm lòng của mình.
“Khụ khụ.”
Đột nhiên có tiếng ho vang lên cắt ngang màn tình cảm sến súa của Trì Trừng và Chúc An Sinh.
Kiều Trì Na bất mãn cất bước đi vào phòng thí nghiệm.
Nãy giờ cô đứng chờ ngoài cửa để chờ xem kịch hay, kết quả cái nhận được lại là một bát “thức ăn cho chó”. Nghĩ đến bản thân đã độc thân nhiều năm, Kiều Trì Na khó chịu.
“Hai vị, nơi đây là địa bàn của tôi, nếu muốn ôm ấp nhau thì đổi địa điểm khác được không? Jeffrey ở tầng dưới vẫn là xử nam đấy, hai người có thể xuống đó khoe khoang tình cảm.”
Chúc An Sinh và Trì Trừng đang định rời đi thì bất ngờ nghe được tin bát quái.
“Jeffrey là xử nam á?” Chúc An Sinh ngạc nhiên nói.
“Cậu ta cả ngày ở cùng thi thể, cho dù có là xử nam cũng rất bình thường.” Trì Trừng phân tích thêm.
“Ồ, pháp y đáng thương thật đó.”
Chúc An Sinh cảm thán. Jeffrey đang ngâm mình trong phòng giải phẫu thi thể ở tầng hai tự dưng muốn hắt xì hơi.
Có người nói xấu sau lưng cậu hả? Jeffrey hoang mang cởi găng tay ra, xem đồng hồ. Sắp tan làm rồi. Chút nữa cậu sẽ ghé qua siêu thị một chuyến để bổ sung thêm thức ăn cho mèo trong nhà.
**
Một tháng sau, tại công viên Fenway, Boston, Mỹ.
Quay ngược trở lại một tháng trước, lúc xảy ra vụ việc Chúc An Sinh chế ngự hung thủ ở ga tàu điện ngầm, có người đã đứng quay toàn bộ quá trình diễn ra nên đã gây ra tiếng vang lớn. Danh tiếng của Chúc An Sinh vốn đang dần trở lại bình thường, lần nữa vọt lên đỉnh cao.
Giờ thì cả thế giới đều biết có một nữ anh hùng tên Chúc An Sinh. Thậm chí, đôi lúc Chúc An Sinh rất giống các minh tinh, nhận được cả lời mời làm đại diện thương hiệu. Có mấy công ty lớn trong giới điện ảnh Hollywood cũng ngỏ ý muốn quay một bộ điện ảnh kể về những câu chuyện cô từng trải qua. Cô không thể ra khỏi cửa mà không chuẩn bị kỹ càng được nữa, bởi đi đến bất cứ đường phố nào ở New York cũng có người nhận ra cô.
Mọi thứ khiến Chúc An Sinh rất bàng hoàng. May thay, Trì Trừng ở cạnh cô khá có kinh nghiệm trong việc xử lý những tình huống như này nên cuộc sống cô mới ổn định hơn.
Đúng lúc đó, Chúc An Sinh nhận được lời mời đến Boston đánh bóng khai màn cho trận đấu của đội bóng chày Boston Red Sox.
“Để anh từ chối hộ em.” Trì Trừng đọc xong lời mời, nói. Thế nhưng, Chúc An Sinh ngăn cản. Anh khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ em muốn tới đánh bóng mở màn cho đội Boston Red Sox? Lúc đó trên sân thi đấu có hàng chục nghìn người đấy.”
Trì Trừng biết Chúc An Sinh không thích bị nhiều người vây xem, cho nên thấy rất khó hiểu với hành động ngăn cản.
“Không phải bố anh thích xem bóng chày à?” Chúc An Sinh nói ra nguyên nhân khiến mình muốn nhận lời mời.
Ông nội Trì Trừng rất thích xem bóng chày, cho nên cả nhà anh có thói quen xem môn thể thao này, cũng coi như truyền thống đi. Chúc An Sinh muốn nương cơ hội này làm bố anh vui lòng hơn.
“Thôi được rồi.”
Hiểu được dụng tâm muốn làm bố mình vui lòng của Chúc An Sinh, Trì Trừng rất vui. Vì thế, cô chấp nhận lời mời.
Một tháng sau, Trì Trừng và Chúc An Sinh có mặt tại công viên Fenway.
Đó là khung cảnh mà cả đời Chúc An Sinh không thể nào quên được. Cô vừa bước ra sân thi đấu, khán đài hơn chục nghìn người reo hò tên mình.
Tiếng gào thét như muốn vang tận trời xanh, để cả thế giới cùng điên đảo.
Bất chợt hoảng hốt, Chúc An Sinh tưởng mình nằm mơ.
Ánh đèn sáng ngời rọi toàn sân thi đấu. Chúc An Sinh không thấy rõ gương mặt từng người, chỉ nghe tiếng họ reo hò. Biển người tấp nập, màu sắc rực rỡ.
Đây là mơ sao? Cô ôm tâm trạng hoảng hốt hoàn thành nghi thức mở màn. Đợi đến khi quay về hậu trường, nhìn thấy Trì Trừng cười tươi xán lạn khen màn đánh bóng, Chúc An Sinh mới từ trong mơ tỉnh dậy.
Tiếp đó, cô nhận được cuộc gọi từ Phương Trọng Bình.
Trì Trừng trông thấy nụ cười của Chúc An Sinh dần biến mất. Đến khi cô buông điện thoại xuống, anh thấy mắt cô ầng ậc nước.
“Trì Trừng, bà nội em nằm viện.”