Chứng Kiến Thần Thám

Chương 106: Chương 106: Đôi mắt của Amis




Vừa đặt chân tới hiện trường, Chúc An Sinh và Trì Trừng đã ngửi thấy mùi hôi khiến cho người khác buồn nôn. Nhìn biểu cảm trên mặt những cảnh sát ở đây cũng đủ hiểu nó kinh khủng thế nào.

Vượt qua dải phân cách mà cảnh sát đã bao quanh hiện trường, Chúc An Sinh và Trì Trừng đi tới bên cạnh pháp y.

“ Có phát hiện gì không? ” Trì Trừng mở miệng hỏi.

Pháp y nghe có tiếng nói mới nhận ra là có người đi tới đây. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra người đi tới đây là Trì Trừng thì tinh thần lập tức trở nên hưng phấn, anh ta đứng lên chào hỏi Trì Trừng,vươn tay ra có ý muốn bắt tay với anh.

Trì Trừng liếc nhìn bàn tay đang vươn ra của pháp y, lúc này trên bao tay đó đã dính một ít thịt vụn trên thi thể. Tuy sắc mặt anh không thay đổi gì nhưng không tránh khỏi phải ho khan hai tiếng, khi đó pháp y mới nhận ra hành động thiếu lịch sự của mình.

“ Ngại quá, tôi quên mất là mình đang kiểm tra thi thể. Có điều, Trì Trừng tiên sinh, tôi là một người hâm mộ trung thành của anh đấy. ”

Trì Trừng xấu hổ nhưng vẫn nở nụ cười lịch sự. Gặp được người hâm mộ trong tình huống này, chắc cả thế giới này có mình anh là như thế.

Lúc này, Chúc An Sinh mang tới bốn cái bao tay, Trì Trừng nhận lấy hai cái bao tay rồi nhanh chóng mang vào.

“ Có phán đoán được thời gian tử vong không? ” Mang bao tay xong, Trì Trừng ngồi xổm xuống tự mình kiểm tra thi thể.

“ Nạn nhân là phụ nữ, dựa vào độ thối rữa của thi thể mà phán đoán thì nạn nhân đã tử vong cách đây ít nhất là mười ngày. Muốn biết được chính xác thời gian tử vong thì cần làm khám nghiệm sâu thêm mới biết được. ”

Trì Trừng gật đầu. Sau đó, anh nhìn thấy trên cổ nạn nhân có vết siết, xoay phần gáy ra để nhìn kỹ hơn thì phát hiện nó giống với ba vụ án trước đó.

“ Trước mắt, chúng ta có thể xác định được hung thủ đã ra tay với nạn nhân là hung thủ của ba vụ án trước đó. Bởi vì cách siết cổ và việc sử dụng quần tất để siết giống hệt những vụ án trước, cách thức độc đáo này đã vô tình lưu lại dấu ấn đặc biệt của hung thủ. ”

Chúc An Sinh vẫn nhớ nút thắt siết chết nạn nhân đầu tiên giống hệt như nút thắt trên người nạn nhân này. Nghĩ thế, Chúc An Sinh lập tức lấy máy ảnh ra chụp lại manh mối này.

Thấy Chúc An Sinh đã chụp ảnh xong, Trì Trừng mới buông chỗ dây có nút thắt đó xuống, sau đó anh tiếp tục phân tích: “ Căn cứ theo thời gian tử vong của nạn nhân thì người này còn bị sát hại trước Heidi, nhưng khoảng thời gian cách nhau không lâu. Nói theo cách khác thì trong một khoảng thời gian ngắn hung thủ đã cướp đi hai mạng người, chỗ này có chút kỳ lạ. ”

Chúc An Sinh hiểu được chỗ kỳ quái mà Trì Trừng nói là gì. Dựa theo cách nói đó thì hung thủ gây án theo quy luật nhất định, đặc biệt là với sát thủ liên hoàn.

Thời gian nạn nhân đầu tiên và nạn nhân thứ hai bị giết cách nhau một khoảng khá dài, khoảng sáu tháng. Mà thời gian phát hiện ra nạn nhân thứ hai là rất lâu sau đó, là một khoảng thời gian dài sau khi phát hiện ra người đầu tiên. Nếu đây là quy luật phạm tội của hung thủ, thì sao đột nhiên hắn lại liên tục sát hại hai mạng người vào lúc này?

“ Chắc chắn một điều là cứ cách một khoảng thời gian nhất định hung thủ sẽ gây án. Ngoài nạn nhân mới phát hiện ra, liệu có còn nạn nhân nào khác nữa không, những nạn nhân mà chúng ta vẫn chưa biết tới? ” Chúc An Sinh phỏng đoán.

“ Không loại trừ khả năng đó. ” Tâm trạng Trì Trừng hết sức nặng nề. Thật ra mà nói, mỗi lần điều tra về vụ án giết người liên hoàn, bọn họ không thể biết được chính xác có bao nhiêu nạn nhân. Người duy nhất biết được điều này chỉ có người đã gây ra tội ác, chính là hung thủ.

Sau đó, Trì Trừng tiếp tục bắt tay vào việc kiểm tra thi thể. Cái lần này anh kiểm tra là túi trên quần áo nạn nhân, anh phát hiện được bên trong đó có ví tiền.

“ Nạn nhân là Mary Nederson, năm nay 24 tuổi. Tiền trong túi không có dấu hiệu bị lấy cắp, ngay cả nhẫn đeo trên tay vẫn còn, giống hệt như tình huống của ba vụ án trước đó. Mục đích của hung thủ không phải là tài sản của nạn nhân, điều này cũng chứng minh rằng hung thủ không phải người nghèo nàn, túng thiếu gì. ”

Chúc An Sinh chụp lại ví tiền xong thì đứng suy nghĩ: “ Không phải người nghèo nàn hay túng thiếu gì, trên thế giới này có bao nhiêu người có thể vực dậy khỏi cảnh ngộ đó? Ví dụ như một người thành công trong việc trở thành tác giả, MC, phóng viên? ”

Pháp y không biết việc Vlad Borman từng bị thẩm vấn cho nên anh ta nghe không hiểu Chúc An Sinh đang nói gì, nhưng Trì Trừng thì khác, anh hiểu rất rõ ý nghĩa câu cô vừa nói.

“ Nhưng điều này không thể chứng minh Vlad Borman là hung thủ, chúng ta cần phải có nhiều chứng cứ hơn. ” Trì Trừng nói xong thì nhìn thấy cái gì đó, anh quay sang bảo Chúc An Sinh: “ Lấy cho anh ít băng dính. ”

Chúc An Sinh đi lấy băng dính hộ Trì Trừng, dù cho cô không biết anh cần băng dính để làm gì. Sau đó, cô thấy Trì Trừng kéo băng dính ra dán mấy cái lên áo ngoài của nạn nhân.

“ Đó là gì thế? ” Chúc An Sinh tò mò, cô ngồi xổm xuống bên cạnh Trì Trừng để tiện quan sát băng dính trên tay anh.

Ánh mắt Trì Trừng chăm chú nhìn vào thứ dính trên băng dính, cái bọn họ nhìn thấy là mấy sợi dây màu đỏ.

“ Sợi dây đỏ. ”

Vừa nói ra mấy từ đó, Chúc An Sinh và Trì Trừng đồng loạt nghĩ tới một thứ, bọn họ đã nhìn thấy nó trong buổi thẩm vấn Vlad Borman tối hôm qua.

“ Trì Trừng, nếu em nhớ không nhầm thì khi đó Vlad Borman có mang một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, đúng không? ”

“ Xem ra chúng ta phải gặp mặt hắn lần nữa rồi. ”

Ngay lập tức có cảnh sát truyền thông tin này ra bên ngoài, Vlad Borman được mời tới cục cảnh sát lần nữa. Chúc An Sinh và Trì Trừng nhanh chóng trở về cục, tới lúc hai người về tới nơi thì Vlad Borman đã ngồi vào vị trí giống như hôm qua rồi.

“ Không ngờ chúng ta gặp lại nhau nhanh thế này. ”

Từ lúc Chúc An Sinh và Trì Trừng bước vào phòng thẩm vấn, đôi mắt Vlad Borman luôn dõi theo hành động của hai người. Trong đôi mắt hắn dường như bừng lên sự giận dữ của thú dữ. Chúc An Sinh cảm thấy Vlad Borman chỉ hận không thể xé xác hai người thành từng mảnh nhỏ.

“ Chúng tôi cũng không ngờ là lại được gặp anh nhanh thế này. Có điều, anh có biết mới buổi sáng hôm nay, chúng tôi đã phát hiện thêm một nạn nhân nữa không? ”

Nghe Trì Trừng nhắc tới việc phát hiện thêm một nạn nhân nữa, sự hung hăng trong ánh mắt Vlad Borman biến mất. Thậm chí, trong mắt hắn còn xuất hiện một tia hoảng hốt, hoàn toàn mất đi khí thế vừa rồi.

“ Cho nên mấy người vẫn nghĩ tôi là hung thủ sao? Chỉ vì một lần tôi phạm sai lầm nên sau này cho dù có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng là kẻ bị tình nghi, mấy người có thể dùng lí do đó bắt tôi tới đây ngồi tiếp sao? ” Vlad Borman lên tiếng chất vấn hai người. Trong khoảnh khắc đó, thậm chí Chúc An Sinh còn thấy ẩn trong ánh mắt hắn là sự bi phẫn, nó làm cô thiếu chút nữa thì cũng hoài nghi suy đoán của bản thân mình.

Chẳng lẽ việc mình nghi ngờ Vlad Borman là sai sao? Nhỡ đâu có khả năng, Vlad Borman vô tội thì sao?

“ Vậy thì anh nên giải thích cho chúng tôi về sợi dây đỏ này. ”

Trì Trừng đưa ra vật chứng mới thu thập được gần đây. Vlad Borman nhìn vào túi vật chứng, nhưng hắn thấy đồ bên trong cũng trong suốt y hệt như cái túi đựng, cho nên hắn không hiểu Trì Trừng đang muốn nói cái gì.

Thấy Vlad Borman không hiểu, Trì Trừng cầm túi vật chứng lên, kiên nhẫn giải thích cho hắn: “ Đây là sợi dây nhỏ màu đỏ chúng tôi vừa mới phát hiện được trên người nạn nhân, mà điều đáng lưu ý ở đây là, có vẻ như ngài Vlad Borman cũng rất thích khăn quàng cổ màu đỏ. ”

Quần áo trên người Vlad Borman lúc này khác hoàn toàn với lúc trước, nhưng thứ duy nhất không thay đổi trên người hắn là chiếc khăn quàng cổ màu đỏ.

“ Anh đang muốn nói cái gì? ” Vlad Borman tiếp tục lên tiếng chất vấn.

“ Lúc nãy, thông qua kiểm tra, chúng tôi phát hiện ra sợi dây màu đỏ này cùng chất liệu với khăn quàng cổ của ngài Vlad Borman đây. Liệu anh có định giải thích cho chúng tôi rằng đây cũng là sự trùng hợp không? ”

“ Khăn quàng cổ tôi đang đeo không phải là thứ được làm bằng chất liệu đặc biệt gì, giờ kể cả anh có tra ra được thì nó chứng minh cho cái gì chứ? Nếu lúc đó hung thủ cũng mặc một bộ quần áo màu đỏ được làm bằng chất liệu này thì sao? Chẳng lẽ chỉ dựa vào cái này, các anh đã chỉ định tôi là hung thủ? ”

Hiếm khi Trì Trừng bị nghẹn họng, anh không phản bác được gì. Anh thừa nhận, những gì Vlad Borman vừa nói cũng có khả năng xảy ra.

“ Có điều, ngài Vlad này, đôi khi sự trùng hợp không giải thích được hết đâu. ”

Cuối cùng, Trì Trừng và Chúc An Sinh mang khăn quàng cổ của Vlad Borman đi, anh sẽ mang hai chất liệu này đi kiểm tra đo lường tiếp. Vlad Borman tiếp tục được thả ra khỏi cục cảnh sát.

Quá trưa một chút, Chúc An Sinh và Trì Trừng tìm tới một quán ăn ở một góc đường nhỏ trong thành phố Vienna để ăn trưa.

“ Trì Trừng, anh có cảm thấy Vlad Borman là hung thủ không? ”

Không nói sang chuyện khác, hai người tiếp tục thảo luận đề tài này.

“ Anh tin rằng hắn là hung thủ. Tuy giờ chưa tìm được chứng cứ trực tiếp chỉ ra hắn là hung thủ nhưng những manh mối hiện có đều đang chĩa mũi nhọn về phía hắn. Mà lời giải thích hắn đưa ra chẳng có cái nào hợp lí cả. ”

Suy nghĩ của Chúc An Sinh và Trì Trừng giống nhau. Tuy vậy, cô vẫn không nhịn được mà nhớ tới bộ dáng Vlad Borman chất vấn hai người: “ Nếu hắn thực sự là hung thủ thì chúng ta đang nợ hắn một lần đoạt giải Oscar đấy. ”

Trì Trừng bị Chúc An Sinh chọc cười. Nhưng lời hắn nói không phải là không có lý, những câu chất vấn của Vlad Borman rất có sức lôi kéo, thiếu chút nữa thì anh bị hắn hỏi vặn tới nỗi không thốt ra được câu nào: “ Lời hắn nói không phải hoàn toàn không có lý lẽ, chúng ta cần phải tìm được nhiều chứng cứ hơn, những chứng cứ có tác động mạnh hơn. ”

“ Quả nhiên anh cũng cảm thấy Vlad Borman còn khả năng là người vô tội. ” Nghe tới phần sau, Chúc An Sinh đã hiểu được, ý nghĩ của hai người đúng là không hẹn mà hợp.

Trì Trừng không nói gì, anh cắn thêm một miếng hamburger nữa nhưng không cảm nhận được hương vị thơm ngon của nó.

Trước khi thu thập được đầy đủ bằng chứng, Trì Trừng vẫn tin vào việc Vlad Borman là hung thủ, nhưng anh không đưa ra được một đáp án chắc chắn.

Đúng lúc này, TV trong quán ăn đang nói tới mục tin tức khiến cho Trì Trừng chú ý.

“ An Sinh, em xem kìa. ”

Chúc An Sinh quay sang nhìn TV. Cô thấy trong TV là hình ảnh Vlad Borman đang chật vật chạy trốn, phía sau hắn là một đám phóng viên đang bám riết không tha.

Video kết thúc, hình ảnh lại quay trở về là người đưa tin.

Sau đó, MC giới thiệu qua cho mọi người biết về bốn vụ án giết người liên hoàn đang gây xôn xao dạo gần đây, bao gồm cả nạn nhân mới phát hiện được vào sáng nay nữa. Nhưng điều này không phải là điều mà Chúc An Sinh và Trì Trừng chú ý tới, điều mà hai người chú ý là không ngờ MC cũng tìm ra được vụ án giết người xảy ra vào 20 năm trước. Thậm chí, bọn họ còn mời tới đó một vị ‘chuyên gia’, vị ‘chuyên gia’ đó đã giải thích cặn kẽ điểm tương đồng giữa mấy vụ án này.

Cuối cùng, bọn họ còn làm ra vẻ đã xác định được tên hung thủ. Rồi người MC kia còn tỏ ra hết sức tức giận đối với Vlad Borman.

Chuyên mục đưa tin kết thúc, Chúc An Sinh đưa mắt sang nhìn Trì Trừng, hai người thấy được sự bất an trong mắt đối phương.

Vì sao truyền thông lại có được những tin tức này? Có người đã tung tin này ra ngoài rồi sao?

Hiện tại, Vlad Borman là đối tượng tình nghi lớn nhất, nhưng trước khi chân tướng được tra rõ, hắn sẽ chấp nhận để mọi chuyện bị tung ra ngoài ánh sáng và tới gặp thẩm phán sao?

Trong video, Vlad Borman đang bị một đám phóng viên đuổi theo, chân tướng còn chưa rõ ràng, hắn có nên chịu sự đối xử như thế không?

Nhỡ đâu có khả năng, Vlad Borman là người vô tội?

Trong truyền thuyết, nữ thần chính nghĩa Amis mặc áo bào trắng, đầu đội vương miện, tay trái cầm cán cân, tay phải cầm kiếm. Nhưng có vẻ như cô cảm thấy mình làm như vậy vẫn chưa đưa ra được kết quả công bằng nhất, thế nên cô bịt chặt hai mắt mình lại, để cho phán xét của mình không phải nhìn phải nhìn trái để lo lắng.

Nhưng giờ phút này, Chúc An Sinh và Trì Trừng phát hiện ra, có người đã bỏ mảnh vải trên mắt Amis xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.