“Hai trăm người?” Chúc An Sinh nghe rất rõ những gì Michael Cabrillo nói, nhưng cô không thể không hỏi lại lần nữa, tự nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
“Đúng vậy, trong mấy chục năm qua, chỉ tính riêng ở Boston thôi đã có tới hơn 200 người phụ trách việc ở Thiên Chúa giáo dâm ô trẻ nhỏ rồi. Mà người bị hại trong mấy vụ này đã vượt qua mấy nghìn người.”
Từng con số đánh thẳng vào đại não Chúc An Sinh, trong chốc lát đầu óc cô trở nên trống rỗng. Cô muốn nói gì đó nhưng không cách phát ra tiếng, dường như có xiềng xích nào đó đang xiết lấy yết hầu.
“Đa số những người tôi gặp đều không tin chuyện này, tôi biết cô cũng khó có thể tin được tất cả nhưng tôi không bịa đặt. Tôi có chứng cứ chứng minh tất cả những điều này.”
“Ông có chứng cứ?”
Chúc An Sinh càng kinh hoàng hơn. Nếu Michael Cabrillo có chứng cứ thì đã chứng minh ở Boston đúng là có hơn 200 người phụ trách việc trong Thiên Chúa giáo dâm ô trẻ nhỏ.
Có khả năng này sao?
“Cô có thể giúp tôi không?” Michael Cabrillo nhìn Chúc An Sinh đầy khẩn thiết.
Lúc trước không phải ông không nghĩ tới việc tìm sự trợ giúp từ bên ngoài nhưng không có bất kỳ người nào có địa vị cao tình nguyện nhúng tay vào bãi nước đục này. Khi ông sắp tuyệt vọng rồi ông lại gặp được Chúc An Sinh. Ông biết Chúc An Sinh và Trì Trừng đều là những người vô cùng lợi hại, có lẽ bọn họ sẽ là hy vọng cuối cùng.
Nếu Chúc An Sinh từ chối ông thì sao đây? Nghĩ tới khả năng này, Michael Cabrillo cảm thấy mình cũng không thể kiên trì tiếp được nữa. Lần đầu tiên tìm người trợ giúp các nạn nhân đã là mười năm trước, ông đã quá mệt mỏi rồi, không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu nữa.
“Ông chắc là ông có chứng cứ chứ?” Chúc An Sinh cẩn thận hỏi thêm một câu.
Thấy Chúc An Sinh không từ chối mình, Michael Cabrillo cười tươi, đã lâu rồi ông không cười tươi như thế. Ông hưng phấn giống như một đứa trẻ mở chiếc cặp da mình mang theo ra, Chúc An Sinh nhìn thấy bên trong chứa đầy tài liệu.
“Đây đều là những thứ tôi thu thập được, nó chính là chứng cứ của tôi.”
Chúc An Sinh và Michael tìm một nơi yên tĩnh, sau đó Michael mở cặp da ra tìm kiếm cái gì đó, cuối cùng ông đưa túi giấy dai(1) cho Chúc An Sinh.
(1)Giấy dai: Giấy dùng để gói hàng loại dày.
“Đây là những tài liệu liên quan tới Kevin Brana mà tôi thu thập được. Tôi nghĩ vừa rồi cô xuất hiện ở đó cũng là để điều tra nguyên nhân cái chết của ông ta.”
“Ông biết ông ta đã chết?” Chúc An Sinh vừa hỏi vừa mở túi giấy dai ra.
“Đương nhiên, nếu không tôi tới Anh làm gì chứ? Có điều, tôi chẳng có chút đồng cảm nào với cái chết của Kevin Brana cả, tôi chỉ lo là người giết Kevin Brana chính là một trong số người bị hại trước đó. Bọn họ không tìm được cách nào đúng để thi hành chính nghĩa nên tôi sợ bọn họ sẽ chọn con đường cực đoan.”
Chúc An Sinh không đành lòng nói sự thật cho Michael Cabrillo biết. Căn cứ theo tình trạng lúc chết của Kevin Brana, nếu lúc còn sống ông ta thật sự có dâm ô với mấy đứa trẻ thì rất có khả năng hung thủ chính là một trong số những người bị hại.
Kiềm lại cảm giác khó chịu trong lúc, Chúc An Sinh lật tài liệu ra xem.
“Những thứ này là để tố cáo Kevin Brana?”
Xem qua tài liệu xong, tay Chúc An Sinh run run. Đây là những tài liệu liên quan tới việc Kevin Brana xâm hại trẻ nhỏ, tổng cộng có mười ba vụ án.
“Đúng, tôi đã tìm được những tài liệu đó nhưng không tài nào mang chúng theo được, vì vậy tôi đã sao chép lại toàn bộ. Nó tố cáo Kevin Brana suốt bao năm qua.”
Chúc An Sinh bỗng nghĩ tới mẩu tin tức tra được trên mạng, lập tức giở phần vụ án đó ra xem nhưng trong đó không có kết quả việc phán xét.
“Vì sao án này không có kết quả phán xét? Nếu Kevin Brana đã xâm hại những đứa trẻ thì sao lại không phải chịu sự phán xét của tòa án?” Chúc An Sinh hỏi vấn đề mình đang khó hiểu.
Nghe Chúc An Sinh hỏi thế, Michael Cabrillo bỗng nhiên cười khổ, sau đó ông nói cho Chúc An Sinh nghe những sự thật khó có thể tin được.
“Vì từ trước tới nay vụ án này không được thông qua quá trình xét xử một cách bình thường, mà còn không xử lý nữa thì làm sao có phán quyết?”
“Sao, sao có thể thế được?” Chúc An Sinh kinh hãi tới nỗi lắp bắp.
“Mười năm trước, tôi gặp được người bị hại đầu tiên, lúc ấy hắn đã 26 tuổi, là một giáo viên thể dục. Rõ ràng là một người đàn ông cao to nhưng khi gặp mặt tôi kể lại chuyện đã trải qua thì bật khóc.”
“Có điều lúc ấy tôi không nhận ra được chuyện đó có bao nhiêu nghiêm trọng. Mãi cho tới khi tôi gặp được vụ án cha xứ dâm ô trẻ nhỏ nữa, lúc ấy tôi mới bắt tay vào điều tra, cuối cùng phát hiện ra sự thật đáng sợ này.”
“Chúc tiểu thư, cô biết không, rất nhiều đứa trẻ bị xâm hại khi tuổi còn nhỏ không có cách nào nói ra sự thật, chờ tới khi bọn họ lớn lên, có dũng khí để nói ra tất cả thì phát hiện ra bản thân mình khó có được công bằng. Bởi vì quy định khởi tố của pháp luật giới hạn chỉ có ba năm, hơn nữa bọn họ còn không có chứng cứ chứng minh tất cả mọi chuyện, bọn họ cứ mãi tra tấn mình trong ký ức đau khổ đó, cho nên nó đã cho bọn họ rơi vào thế yếu.”
“Còn nữa, Chúc tiểu thư có biết nếu người bị hại giải quyết được vấn đề khó khăn này, khởi tố thành công thì bọn họ nhận được bao nhiêu tiền bồi thường không? Hai mươi nghìn dollar(2).”
(2)20000 dollar Mỹ tương đương với khoảng xấp xỉ 47 triệu VND.
“Hai mươi nghìn dollar?” Chúc An Sinh dường như không tin vào những gì mình vừa nghe được.
“Đây là còn do được miễn thuế pháp luật rồi. Giáo hội là lực lượng xã hội mà tôi và cô không cách nào có thể tưởng tượng nổi, thế nên hai mươi nghìn dollar là mức bồi thường tốt nhất dành cho người bị hại. Nhưng để lấy được bằng này tiền bồi thường, cô có biết những người bị hại đó phải trả giá như nào không? Không chỉ mất một phần lớn thời gian và tiền bạc để thuê luật sư mà còn là một lần cứa lên vết sẹo đau đớn của mình. Đây là con đường duy nhất tìm kiếm chính nghĩa cho bản thân của người bị hại.”
“Nhưng cô nghĩ tới đây là kết thúc sao? Thật ra, những người bị hại căn bản là không còn đường khác để đi.”
Michael Cabrillo nói bằng giọng điệu bình tĩnh, ngoại trừ việc ánh mắt ông hiện lên một tia cười nhạo.
“Trước khi người bị hại chính thức đâm đơn kiện, giáo hội sẽ cho người đi tới gặp mặt luật sư đại diện cho người bị hại. Sau đó luật sư sẽ đưa ra cho người bị hại điều kiện để hòa giải, cuối cùng người bị hại sẽ ký lên một hiệp ước bảo mật từ bỏ việc khởi tố, rồi bọn họ sẽ nhận được một chút tiền bồi thường từ giáo hội đó.”
“Thế nên mới không có kết quả xét xử. Bởi vì trước khi đâm đơn kiện, giáo hội đã cho người giải quyết mớ rắc rối kia, bọn họ chỉ cần trả chút tiền là có thể đổi lại được việc những người cha xứ đó vô tội, mà hành động này cũng không có gì có thể ghi lại được.”
Giờ thì Chúc An Sinh đã hiểu vì sao những lần khởi tố đó lại chẳng có kết quả gì rồi. Vì sao Kevin Brana nhiều lần bị khởi tố như thế mà vẫn có thể ung dung đứng ngoài vòng pháp thuật, đó là vì kết quả đã sớm được vạch ra từ trước.
“Điểm gian trá nhất của bọn họ nằm ở đây. Họ luôn chọn những đứa trẻ đơn độc, trầm mặc ít nói và điều kiện gia đình không được tốt để ra tay, vì những người đó không có sức lực để phản kháng bọn họ, bởi vậy họ luôn thực hiện được.”
Chúc An Sinh nhớ tới điều kiện nhà Luke, nó phù hợp với những gì Michael Cabrillo miêu tả.
“Hóa ra tất cả đều là sự thật.” Chúc An Sinh đã tin lời Michael Cabrillo.
“Tôi đã thử thăm hỏi một số người bị hại lén đồng ý điều kiện hòa giải. Sở dĩ bọn họ đồng ý điều kiện này là vì giáo hội hứa với họ sẽ để cho những người cha xứ này biến mất. Nhưng cô thấy kết quả rồi đấy, Kevin Brana bị điều tới Anh, đây là biến mất của mấy người đó đấy.”
Chúc An Sinh lật tới tờ cuối cùng trong tập tài liệu, trên đó ghi những lần mà Kevin Brana bị thuyên chuyển công tác.
“Có vẻ như cứ cách hai tới ba năm là Kevin Brana lại bị thuyên chuyển công tác một lần.” Chúc An Sinh nói xong câu đó thì giật mình. Rõ ràng hôm nay là một nắng trong lành, tươi đẹp nhưng cô lại cảm thấy rét lạnh.
“Đúng vậy, những người cha xứ bình thường sau khi nhậm chức ở một nhà thờ xong thì khoảng bảy tới tám năm sau mới tiếp tục thuyên chuyển công tác. Nhưng có một số người không làm theo được quy luật như thế, thông thường bọn họ không thể nhậm chức ở một nhà thờ trong thời gian dài, trên cơ bản là cứ cách hai tới ba năm bọn họ lại được đưa tới nhà thờ khác.”
“Tôi phát hiện ra điểm khác thường này thì đã tổng hợp lại danh sách mỗi năm các nhà thờ ở Boston công bố danh tính cha xứ.”
“Vì vậy ông mới tin rằng có tới hơn hai trăm người dâm ô trẻ nhỏ?” Giờ thì Chúc An Sinh đã hiểu ra tất cả: “Nhưng sao vừa rồi ông lại bị mẹ Luke đuổi ra thế?”
“Lúc tôi đi hỏi thăm các cư dân trong trấn thì biết được Kevin Brana luôn yêu thương Luke một cách bất thường, vì thế tôi tìm tới mẹ Luke, hi vọng có thể nói sự thật cho bà ấy biết. Nhưng rõ ràng không phải cặp bố mẹ nào cũng có thể tiếp nhận được sự thật con mình bị xâm hại. Cũng đúng thôi, vì đây cũng là nguyên nhân khiến cho đa số người bị hại lựa chọn cách im lặng.”
Chúc An Sinh gật đầu. Giờ thì cô hiểu tại sao hung thủ lại bắt Kevin Brana đeo cây thập giá có vòng gai rồi quỳ gối ở trước tượng Chúa Jesus rồi. Hung thủ muốn để cho Kevin Brana sám hối với hành vi phạm tội của bản thân, vì vậy Chúc An Sinh càng chắc chắn hung thủ là một trong số những người bị hại.
Chúc An Sinh lật lại tờ giấy ghi những lần Kevin Brana bị thuyên chuyển công tác. Ở Boston, Kevin Brana đã từng nhậm chức ở năm nhà thờ khác nhau, thậm chí ông ta còn từng nhậm chức ở trại mồ côi của Thiên Chúa giáo, là cha xứ kiêm viện trưởng. Mà trong số những người bị hại, ai mới là người trả thù Kevin Brana đây?
Cho dù là ai đi chăng nữa Chúc An Sinh cũng cảm thấy thương xót, đây vốn không phải là lỗi của hắn.
Chúc An Sinh cảm thấy mình nên gọi điện cho Trì Trừng. Nhưng trong lúc chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi điện cho Trì Trừng thì Chúc An Sinh nhận ra được một chuyện.
“Michael, nếu ông có thể điều tra chuyện này thì người đã sát hại Kevin Brana có thể điều tra việc này không?”
“Dựa theo lý thuyết thì cũng có khả năng đấy.” Michael Cabrillo suy nghĩ một lát rồi nói. Ông có chút không hiểu tại sao Chúc An Sinh lại hỏi như vậy.
“Không ổn rồi!”
Sắc mặt Chúc An Sinh trở nên trắng bệch.
Nhỡ giết Kevin Brana xong hung thủ vẫn không nguôi cơn giận thì sao?
Chúc An Sinh nhỡ tới kết quả đáng sợ đó, đó sẽ là cuộc tàn sát xưa nay chưa từng có.