Edit: Cải Trắng
“ Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. “
Người phục vụ đó nói, vẻ mặt vô cùng áy náy, nhưng có vẻ Trì Trừng không để ý tới chuyện này lắm, anh chỉ bảo người phục vụ mang cho anh mấy tờ khăn ướt tới đây, người phục vụ đó lập tức làm theo.
Trong lúc Trì Trừng đang lau chỗ rượu bị bắn lên quần áo thì Chúc An Sinh lại chú ý tới một vết thương trên tay anh cũng bị hắt rượu vào. Chúc An Sinh còn bảo người phục vụ đó đem tới cho mình một ít băng gạc, cô chờ sau khi Trì Trừng lau hết vết bẩn dính trên quần áo rồi mới kéo tay anh về phía mình, giúp anh xử lý vết thương.
Chúc An Sinh vén tay áo lên giúp Trì Trừng. Sau đó, cô cẩn thận đem miếng băng gạc cũ tháo ra, đây là lần đầu tiên cả cô và Trì Trừng thấy được miệng vết thương ở trên tay.
“ Trì Trừng, anh có nhớ tại sao anh lại có vết thương này không? “
Nhìn miệng vết thương, Chúc An Sinh mới giật mình, hỏi. Lúc trước, khi cô cứu anh ở dưới biển thì không nhìn thấy vết thương này, hôm đó anh còn mặc áo sơ mi nên cô không nhìn thấy được vết thương. Không ngờ, vết thương của anh là có hình dạng như thế này.
“ Anh không biết. “
Trì Trừng lắc đầu. Vẻ mặt anh vô cùng hoang mang khi nhìn thấy vết thương ở trên tay mình, vết thương đó dường như bị tạo thành do anh đụng phải thứ gì đó rất nóng, nhưng bề mặt vết thương lại không lớn. Nhưng nó vẫn hình thành rất rõ ràng một vết thương sưng đỏ lên, có khi còn để lại sẹo.
“ Trì Trừng, sao em cảm thấy miệng vết thương của anh giống như là bị bỏng thế? “
Chúc An Sinh suy nghĩ mất một lúc, cô chỉ nghĩ được rằng vết thương này của Trì Trừng là do bị bỏng gây nên. Nhưng mà, sao hôm đó Trì Trừng có thể bị bỏng được? Hơn nữa, miệng vết bỏng này còn hơi kỳ lạ.
Sau khi kể xong câu chuyện cũ, Lyon trở nên thất thần. Theo thói quen, ông đưa mắt mình nhìn về phía cửa sổ, giống như là đang chìm đắm trong hồi ức, mãi cho tới khi ông nghe thấy Chúc An Sinh bảo cái gì đó bỏng.
Ông thu hồi tầm mắt của mình lại, sau đó ông lại nhìn thấy vết thương ở trên tay Trì Trừng, rồi Lyon bỗng cười, cười như điên dại, nụ cười trước nay chưa từng thấy.
Trì Trừng và Chúc An Sinh bị phản ứng bất ngờ này của Lyon làm cho kinh hãi, hai người họ không hiểu vì sao ông lão đang ngồi trước mặt mình lại có phản ứng như vậy.
“ Có phải gần đây cậu đã bị rơi xuống biển không? “
Lyon kích động, ông đập tay lên bàn một cái. Giọng nói của ông vang hơn, hấp dẫn không ít ánh mắt của người trong quán quay lại nhìn. Chỉ là, sau khi mọi người biết người đang nói là kẻ điên Lyon thì đều quay đi với vẻ mặt như nhìn mãi cũng thành quen. Sau đó, không còn ai để ý tới ông nữa.
Trì Trừng và Chúc An Sinh lấy làm khó hiểu, sao tự dưng Lyon lại kích động như thế? Nhưng, Chúc An Sinh vẫn kiên nhẫn giải thích cho ông hiểu sự tình: “ Đúng vậy, ngày hôm qua xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, Trì Trừng còn bị người khác đẩy xuống biển. “
Lúc Chúc An Sinh nhắc tới từ “đẩy”, Trì Trừng hơi nhíu mày, nhưng anh không thể phản bác được lời cô nói. Anh chỉ có thể âm thầm đưa ra quyết định, chờ sau khi vụ án này kết thúc, anh nhất định sẽ về nhà chăm chỉ rèn luyện thể lực.
“ Ha ha ha, ha ha ha. “
Sau khi vấn đề mình thắc mắc được giải thích, Lyon lại cười to một tràng. Lúc sau ông mới có thể bình tĩnh ngồi xuống mà nói chuyện với hai người.
Ánh mắt Lyon như phát sáng, nhìn về phía Trì Trừng, nói: “ Chả trách, chả trách cậu lại chạy tới đây tìm tôi, có phải sau khi rơi xuống biển cậu đã thấy một thứ khác không? “
“ Tôi nghĩ tôi đã thấy một cái đuôi cá. “
Cuối cùng, Trì Trừng cũng chẳng thèm giấu diếm nữa. Rồi anh phát hiện ra, sau khi anh nói xong, vẻ mặt Lyon như muốn khóc vậy, thiếu chút nữa thì chảy nước mắt.
“ Cuối cùng, cuối cùng em cũng trở lại rồi sao? “ Dường như Lyon đang tự lẩm bẩm.
“ “Em”? Ông đang nói tới mỹ nhân ngư sao? “
Trì Trừng nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt trong câu nói của Lyon. Lyon cũng không định nói dối tiếp.
“ Thật ra, ngoại trừ câu chuyện liên quan tới thanh chocolate, tôi còn có một bí mật nữa. Vì lo sợ có người sau khi biết chuyện này sẽ đi bắt mỹ nhân ngư, nên tôi quyết định giấu nó cả đời. “
Chúc An Sinh và Trì Trừng nhìn về phía Lyon với vẻ rất chờ mong. Sau đó, ở trước mặt bọn họ, Lyon chậm rãi tháo găng tay mình đang đeo xuống, lúc Lyon vừa tháo găng tay xuống, đột nhiên Chúc An Sinh nhận ra, hóa ra từ trước tới nay hai người chưa từng được nhìn thấy tay Lyon.
“ Trong mấy chục năm nay, hai người là những người đầu tiên được nhìn thấy đôi tay của tôi. “
Lyon mỉm cười, sau đó ông giơ bàn tay của mình ra cho Chúc An Sinh và Trì Trừng xem.
Lúc nhìn thấy bàn tay của Lyon, hai người còn ăn ý liếc mắt nhìn nhau một cái, trong ánh mắt có sự kinh ngạc không thể giấu nổi.
Tay của Lyon không phải là thứ gì đó thần kỳ, chỉ là trong lòng bàn tay Lyon có một vết sẹo. Là một vết sẹo hình thoi nhàn nhạt.
Chúc An Sinh liếc mắt nhìn vết thương trên tay Trì Trừng và vết sẹo ở lòng bàn tay Lyon vài lần, cứ liếc qua liếc lại như thế. Cuối cùng, cô đành thừa nhận một sự thật là vết thương của anh và vết sẹo của Lyon giống nhau y như đúc, ngoại trừ việc vết thương của Trì Trừng còn chưa khép hẳn lại.
“ Tại sao lại thế này? “ Chúc An Sinh cảm thấy hơi kinh hãi.
“ Nếu đúng là cậu đã được cô ấy cứu thì tôi có thể nói bí mật này cho hai người biết. “
Chúc An Sinh có thể thấy, trên khuôn mặt già nua của Lyon xuất hiện sự dịu dàng hiếm có. Qua nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người nghe được bí mật của Lyon rồi, cuối cùng Lyon cũng chịu nói bí mật của mình ra cho người khác biết.
“ Thật ra, vào cái ngày tôi rơi xuống biển, khi tôi được cô ấy cứu tôi đã khôi phục được ý thức. Tôi thấy được bộ dáng của cô ấy, đó là một cái đuôi cá có vẩy hình thoi. “
“ Tôi đã bị cảnh tượng đó làm cho kinh ngạc. Vì thế, tôi không kiềm chế được mà muốn đưa tay ra đụng vào đuôi cá đó, tôi muốn chạm thử xem có phải mình đang nằm mơ hay không. Sau đó, đôi tay của tôi chạm vào đuôi cá nên bị phỏng. Tôi nghĩ tôi chắc chắn rằng bàn tay của tôi khi chạm vào đuôi của mỹ nhân ngư mà bị bỏng, rất nóng. “
Nghe Lyon nói thế, bỗng nhiên Trì Trừng lại cảm thấy hình như mình nhớ ra chuyện gì đó lúc rơi xuống biển. Hình như lúc đó, trong vô thức anh đã muốn đưa tay chạm vào cái đuôi kia, cũng vì chạm vào nên nó khiến anh đau đớn, đau tới nỗi anh phải mở mắt ra.
“ Cho nên, mỹ nhân ngư là có thật, trên thế giới này thật sự có mỹ nhân ngư. “
Chúc An Sinh cảm thấy, trong giờ khác này, hình như giá trị quan của cô được thay đổi rồi. Có nằm mơ cô cũng không ngờ mỹ nhân ngư trong truyền thuyết lại có thật.
“ Tôi chỉ thích gọi cô ấy là Nhân Ngư, bởi vì cô ấy không có năng lực gì thần kỳ giống như trong truyện cổ tích. Ngoại trừ việc cô ấy sống ở biển, rồi còn có đuôi cá ra thì tôi nghĩ cô ấy cũng chỉ là một con người được sinh trưởng ở biển mà tới nay chúng ta vẫn chưa khám phá ra. Mà chúng ta không biết cũng đúng thôi, có vẻ như họ không muốn tiếp xúc với chúng ta. “
Trì Trừng chỉ yên lặng nghe Lyon nói, so ra với Chúc An Sinh thì có vẻ anh vô cùng thoải mái chấp nhận sự thật này.
“ Thế bây giờ ông có thể nói cho tôi biết sự thật về thỏi chocolate không? “
Lyon nghe thấy vấn đề này, chỉ có thể nở nụ cười: “ Tôi biết tôi không thể lừa cậu. “
“ Nhưng tôi không nói dối toàn bộ câu chuyện. Đúng là Anna Hox đã tới và cầm đi kẹo tôi để lại trên mỏm đá, nhưng mỗi lần để kẹo lại, tôi đều nhớ rất rõ tôi đã để bao nhiêu cái. Mà số kẹo Anna có được vẫn còn thiếu, nhưng tôi vẫn đồng ý với lời tỏ tình của cô ấy, thiếu chút nữa là kết hôn rồi. “
“ Con người là một loài sinh vật rất kỳ lạ. Lúc trước, mỗi ngày tôi đều ra ngắm biển, khi đó tôi chỉ mong có thể gặp cô ấy thêm một lần nữa nhưng mãi vẫn không gặp được. Dần dần, tôi cũng bắt đầu tự nghi ngờ, có khi nào mọi việc giống như những người khác đã nói, là do tôi tự ảo tưởng, thật ra chẳng có mỹ nhân ngư nào cả. Sau đó, Anna đã xuất hiện, vì thế tôi thuận theo đó mà từ bỏ ý định gặp lại mỹ nhân ngư, tôi tự lừa gạt bản thân là cô ấy không tồn tại. Mãi cho tới thời điểm tôi chuẩn bị kết hôn với Anna. Tôi phát hiện ra, tôi không tự lừa gạt bản thân được, bởi vì tôi biết, cô ấy thực sự tồn tại. “
“ Cho nên, tôi lại chạy tới chỗ rặng đá ngầm đó, tôi lại để kẹo xuống đó. Tôi hướng mặt về phía biển lớn mà gọi, sau đó tôi nhắm hai mắt lại, cái tôi cần xác nhận đã được xác nhận, cuối cùng, khi tôi mở mắt ra, đã không thấy kẹo đâu nữa.
“ Vì thế ông mới muốn ở lại vịnh Nhân Ngư và đợi cô ấy cả đời sao? “
Lúc này Trì Trừng cảm thấy có chút cảm động, Lyon có chỗ nào giống người điên chứ, rõ ràng ông là một người rất đáng yêu.
“ Cậu nói sai rồi, không phải tôi chờ cô ấy cả đời, mà là cô ấy làm bạn với tôi cả đời. “
Lyon nghiêm túc nói lại.
“ Nói chung là tôi không thể thay đổi được sự thiếu hụt từ sâu bên trong nội tâm mình. Tuổi tác tôi càng lúc càng lớn, mười mấy năm nay, kẹo tôi đặt ở trên mỏm đá một lúc sau không còn biến mất nữa. Tôi bắt đầu không nhịn được tự hoài nghi bản thân. Thậm chí tôi còn nghĩ, cô ấy thực ra không hề tồn tại. Cho nên tôi muốn cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã để tôi thấy cô ấy thêm một lần nữa. “
Chúc An Sinh cố gắng nhịn xuống sự chua xót. Cô biết Lyon đang rất hạnh phúc nên cô không muốn rơi nước mắt trước mặt Lyon, Trì Trừng yên lặng nắm lấy tay cô.
“ Tôi thật đáng chết. Trong quá khứ, đáng lẽ lúc này tôi nên ở chỗ rặng đá ngầm, nhưng mà gần đây tôi trở nên không tin tưởng chính mình, mãi cho tới khi hai người xuất hiện. “
Giọng nói của Lyon có phần ảo não.
“ Có cần chúng tôi đưa ông đi một đoạn không? Vừa lúc chúng tôi cũng muốn chạy tới vịnh một chuyến. “
“ Vậy không còn gì có thể tốt hơn nữa. “
Lyon vui vẻ đồng ý với đề nghị của Trì Trừng. Chúc An Sinh nhanh chóng giúp Trì Trừng băng bó xong vết thương, sau đó ba người liền chuẩn bị rời khỏi quán rượu.
Đứng dậy, theo thói quen, Lyon định đeo găng tay của mình lên. Nhưng mà đột nhiên lúc này ông lại do dự, cuối cùng ông nhét luôn găng tay của mình vào túi áo.
Chúc An Sinh và Trì Trừng đưa Lyon tới chỗ rặng đá ngầm, nơi đó giống như là một địa điểm riêng của ông. Chúc An Sinh chú ý tới mấy mỏm đá ở đây đều có dấu hiệu bị mài mòn, đặc biệt là chỗ Lyon vẫn hay ngồi, bóng loáng tới nỗi như ngày nào cũng được mài.
Cuối cùng, lúc hai người chuẩn bị rời đi, Lyon còn gọi Chúc An Sinh lại.
“ Thỏi chocolate này cho cô. “
Chúc An Sinh vui vẻ nhận lấy thỏi chocolate đó, cô chưa bao giờ được ăn một thỏi chocolate như vậy, nó kỳ diệu tới nỗi khiến người ăn không nhịn được muốn khóc.
Đi được một khoảng xa rồi, bỗng nhiên Chúc An Sinh quay đầu lại nhìn về phía rặng đá ngầm. Trên mỏm đá, có một bóng người đang ngồi.
Cô thấy được, có ánh sáng chiếu vào tảng đá, nó khiến mỏm đá đó giống như là một viên minh châu tỏa sáng giữa vịnh Nhân Ngư.
Chúc An Sinh biết, ánh sáng đó vĩnh viễn không bao giờ biến mất.